[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Bữa tiệc rượu hảo hữu này, cuối cùng đem tiên tửu vạn năm Đế Quân mang tới uống cạn, kết cục là song phương say đổ.

Cho dù là thần tiên, uống rượu cũng sẽ say, mà say, dĩ nhiên là tránh không được phiền não khi say rượu.

Bên trong màn trướng lụa mỏng, một nam tử hắc phát thanh y đang say nằm, mái tóc dài đen như mực xoã tung trên chiếc gối sạch sẽ, vẽ ra những đường cong duyên dáng.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, từng tiếng từng tiếng theo tiết tấu, nhẹ nhàng hoà hoãn không quấy nhiễu.

Nam tử trên giường trong lúc tiếng gõ cửa vang lên, liền mở mắt, trong đôi đồng tử sâu thẳm đen láy không hề mang vẻ mê man của người mới tỉnh dậy, tỉnh táo mà bình lặng.

“Vào đi.” Đầu ngón tay thon dài mượt mà nhấn lên thái dương, ngữ điệu êm dịu mà đạm mạc của Đế Quân nghe không ra một tia dị dạng.

Người được Đế Quân đồng ý, bưng dụng cụ tẩy sấu (tẩy sấu: chải đầu rửa mặt) vào phòng.

“Đế Quân, nên dậy rồi.” Linh Hư cung kính quỳ gối trước giường, chờ chủ tử phân phó.

Một bàn tay trắng nõn từ trong trướng vươn ra, vén lên tấm màn màu vàng sáng, “Bản quân ngủ bao lâu rồi?”

“Hồi Đế Quân, đã hai ngày.”

“Hai ngày? Bản quân lần này đúng là say rất lâu.” Thời gian ở tiên cảnh Côn Lôn đồng bộ với Thiên Đình, xem ra cơn say này của y, đã bỏ lỡ không ít trò hay, “Chuẩn bị nước nóng, bản quân muốn tắm rửa.”

“Thưa vâng.”

Hầu hạ Đế Quân tắm rửa thay y phục, Linh Hư lại hỏi: “Đế Quân, lúc Linh Hư tới, Tây Vương Mẫu bảo ta hỏi ngài một chút, có thể đến tham gia buổi triều sớm của Thiên Đình không?”

Đế Quân nhíu mi, “Buổi triều sớm? Bản quân vẫn luôn không tham dự chuyện của Thiên Đình, vì sao nàng lại hỏi như thế?”

“Linh Hư không biết, có điều gần đây Thiên Đình rất náo nhiệt, nhi tử của Tam Thánh Mẫu là Lưu Trầm Hương vì chuyện của mẫu thân hắn, khiến tam giới không được yên bình, hôm qua còn lén lút lên Thiên Đình, lại nói, nếu hắn không lên Thiên Đình, mọi người còn không biết chuyện Tam Thánh Mẫu tư phàm (nhớ nhung phàm trần) đâu.”

Đế Quân vừa nghe, liền biết Nhị Lang Thần và Hao Thiên Khuyển đuổi theo Lưu Trầm Hương lên Thiên Đình, không thể không đem chuyện Tam Thánh Mẫu nói cho Vương Mẫu.


“Bây giờ là giờ nào?”

“Hồi Đế Quân, đã là giờ Mão nhị khắc (gần năm giờ ba mươi phút sáng).”

“Giờ Mão nhị khắc? Buổi triều sớm đã bắt đầu rồi, ngày mai hẵng đi.”

“Đế Quân, Tây Vương Mẫu nói, thân phận của ngài đặc thù, nếu như cùng bách quan đồng thời yết kiến, chẳng phải là muốn giống chúng tiên cùng chờ Ngọc Đế sao? Đây là trăm triệu lần không thể, cho nên ngài không cần lo lắng thời gian, đợi buổi triều sớm bắt đầu rồi đi qua là được.”

Vội vã muốn gặp y như vậy, có lẽ muội muội là có chuyện quan trọng phải gặp, nghĩ đến đây, Đế Quân gật đầu nói: “Nếu đã vậy, bản quân sẽ đi ngay bây giờ.”

Đế Quân không ngờ lần đầu tiên đến Lăng Tiêu Bảo Điện liền thấy lão Long Vương vì cái chết của nữ nhi mà lên Thiên Đình cáo trạng, Tứ công chúa là biết được chân tướng ngọc thụ ở Nghiễm Hàn cung bị phá hủy, cho nên mới bị Nhị Lang Thần diệt khẩu, mà Tôn Ngộ Không cũng ở một bên thêm mắm dặm muối.

Mấy vị thần tiên trong Lăng Tiêu Bảo Điện đều bị Đế Quân đột nhiên xuất hiện doạ cho hoảng sợ, có lẽ làm Thiên Bồng Nguyên Soái đã được lâu năm, trước khi những người khác còn chưa mở miệng, Trư Bát Giới đã giơ lên cái bồ cào chín răng, quát: “Người phương nào dám cả gan xông vào Lăng Tiêu Bảo Điện?”

Đế Quân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng biết nơi này là Lăng Tiêu Bảo Điện? Bản quân còn tưởng rằng đây là Lôi Âm Tự của phật Như Lai đâu, sao người của phật gia cũng có thể để ý tới chuyện Thiên Đình?”

“Ngươi!” Trư Bát Giới bị Đế Quân nói cho không nói lại được, vẻ mặt tức giận.

Con ngươi Tôn Ngộ Không đảo một vòng, ngăn cản hắn còn đang muốn nói gì đó, “Chúng ta không nên quản, không biết ngươi là thần thánh phương nào, có thể quản được chuyện Thiên Đình?”

“Ồ?” Đế Quân nhướn mi, xoay người nhìn lên trên thượng vị, “Các ngươi nói bản quân có quản được hay không?”

Ngọc Đế tại một khắc nhìn thấy Đế Quân, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, thấy ánh mắt của y chuyển về phía mình, trên mặt lập tức đầy ắp ý cười, lấy lòng nói: “Chuyện này liên quan đến luật trời, Đế Quân muốn quản, là thích hợp nhất.”

Vương Mẫu từ trên ghế phi thân xuống, đứng bên cạnh Đế Quân, quan tâm hỏi han ca ca nhà mình, “Ca ca không phải là đến tiên cảnh Côn Lôn ở mấy ngày sao? Sao trở lại nhanh như vậy? Không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Thái độ của Ngọc Đế và xưng hô của Vương Mẫu khiến mọi người đều sửng sốt, ngay cả Dương Tiễn đã gặp qua Đế Quân cũng không ngoại lệ, hắn biết thân phận Đế Quân đặc thù, nhưng không biết y đặc thù đến nỗi cả Ngọc Đế cũng, cũng… vừa kính vừa sợ y như vậy?

“Nghe Linh Hư nói ngươi muốn bản quân lên triều, bản quân liền tới.” Nghe thấy lời quan tâm của Vương Mẫu, sắc mặt Đế Quân hơi nguội bớt, lãnh khí quanh thân cũng giảm xuống.


Vương Mẫu nghe vậy, cười nói: “Vậy thì ca ca tới trễ rồi, bổn cung mời ca ca đến, vốn là muốn cho ca ca và chúng tiên gặp nhau một lần, miễn cho bọn họ sau này đụng phải ca ca, ai biết hôm nay lại sinh ra một đống chuyện phiền toái, bệ hạ liền cho bãi triều sớm.”

Bên này, hai huynh muội nói đến cao hứng, bên kia lão Long Vương rốt cục nhớ ra ca ca của Vương Mẫu đến cùng là thần thánh phương nào, tức thì không cần giữ thể diện nữa, trực tiếp bổ nhào quỳ gối trước mặt Đế Quân, lão lệ tung hoành: “Đế Quân a, cầu ngài mau cứu nữ nhi của lão Long đi!”

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, Đế Quân cũng không giận, chỉ làm bộ không biết hỏi: “Nữ nhi của ngươi làm sao?”

Trư Bát Giới tranh nói: “Tứ công chúa vì biết Nhị Lang Thần huỷ ngọc thụ ở Nghiễm Hàn cung, bị hắn diệt khẩu.” Ngón tay không khách khí chỉ hướng Dương Tiễn.

Đế Quân theo hướng hắn chỉ nhìn lại, Dương Tiễn đang quan sát động cơ trong điện không nói một lời, một chút dáng vẻ bác bỏ cũng không có.

Chỉ nhìn một cái, Đế Quân liền thu hồi ánh mắt, “Có chăng chỉ là một gốc ngọc thụ, bị hủy thì bị huỷ, có quan trọng đến mức vì chút chuyện nhỏ này giết người diệt khẩu sao?”

Hằng Nga vừa nghe, liền mở miệng phản bác: “Đây sao có thể là chuyện nhỏ? Ngọc thụ là do lông mi của Bàn Cổ biến thành, chính là thánh vật.”

“Vậy theo lời tiên tử nói, vạn vật thế gian cũng do Bàn Cổ biến thành, có phải nếu ngươi nhổ một gốc cây một ngọn cỏ, chém một thân cây cũng là phạm vào luật trời hay không?” Ngọc thụ ở Nghiễm Hàn cung Đế Quân đã nhìn thấy, y vẫn không ủng hộ Thiên Đình coi gốc ngọc thụ này như bảo vật mà trông chừng, hình dạng không đẹp chưa nói còn không có tác dụng gì, không bằng huỷ đi để năng lượng của nó tự thân trở về trong thiên địa còn thực dụng hơn.

“Hai chuyện này sao có thể nhập làm một? Chúng không giống nhau!” Hằng Nga cho rằng Đế Quân là đang ngụy biện, lại không cách nào phản bác.

“Cùng là Bàn Cổ biến thành, có cái gì không giống?” Đế Quân lạnh lùng liếc nàng một cái, Hằng Nga chợt thấy toàn thân như bị đặt vào trong hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

Trư Bát Giới thấy Hằng Nga bị chọc tức, liền bất chấp, “Thì ra là vậy a, vô tội cũng được, vậy sau này lão tử nhàn rỗi không có việc gì làm, rảnh rỗi đến nhà muội muội, ta cũng chém mấy gốc lông mi Bàn Cổ cho vui, ha.”

“Hừ, ngươi còn muội muội muội muội nữa, da gà của bổn cung sắp rơi xuống đất hết rồi!” Vương Mẫu thấy có người dám ngầm trào phúng Đế Quân trước mặt nàng, lập tức trầm mặt, phẫn nộ quát.

Trư Bát Giới thấy Vương Mẫu nổi giận, toàn thân run lên, nhưng vẫn cố nói: “Chuyện Dương Tiễn thầm mến muội muội ta thì nói thế nào?”

Dương Tiễn vẫn im lặng vô thanh nghe nói vậy, cuối cùng mở miệng, giọng nói mang theo uy hiếp giận dữ nói với Trư Bát Giới: “Trư Bát Giới, đây không phải là nơi ngươi có thể nói bậy như vậy.”


“Ta nói bậy? A ha, Dương Tiễn, ngươi còn không đem chuyện ngươi động phàm tâm thầm mến muội muội ta như thế nào, giấu kín hoa tai của muội muội ta như thế nào, còn đánh hư ngọc thụ ở Nghiễm Hàn cung như thế nào thành thật khai ra?”

“Cái gì? Dương Tiễn thầm mến muội muội ngươi?” Ngọc Đế vừa nghe, lập tức ha ha cười lớn thành tiếng, “Thật là một trò đùa lớn của tam giới a, a ha ha ha ~”

Hằng Nga thấy Ngọc Đế không tin, lập tức nói, “Bệ hạ có điều không biết, tiểu tiên cùng Tịnh Đàn Sứ Giả, đã kết làm kim lan huynh muội.”

“Ồ?” Ngọc Đế kinh ngạc, nhưng nghĩ rằng Hằng Nga là mỹ nữ nổi danh tam giới, Dương Tiễn thầm mến nàng cũng không phải là không thể.

Tôn Ngộ Không quát Dương Tiễn: “Dương Tiễn, nhận tội đi.”

“Trư Bát Giới đơn phương nói bậy!” Dương Tiễn thề thốt phủ nhận, ánh mắt lướt qua người Hằng Nga một thoáng, thất vọng và tức giận chồng chất trong lòng, hắn không ngờ một mảnh tâm ý của mình vậy mà sẽ bị người này phơi bày trần trụi trước mặt người khác, không một tia che lấp, điều này làm sao hắn chịu nổi? Hắn thật sự yêu sai rồi sao? Thân là Tư Pháp Thiên Thần, tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của hắn tuyệt đối không thể để cho người khác tùy ý giẫm đạp.

Tôn Ngộ Không lấy ra một cái kính, “Dương Tiễn, ngươi nhìn cho rõ a, đây là chiếc kính Như Lai phật tổ trước khi thành Phật đã dùng qua, nó có thể biết được tương lai, có thể tái hiện quá khứ, chỉ cần mọi người cùng nhau nhìn một cái, là có thể rõ ràng chân tướng!”

Tôn Ngộ Không vừa nói ra, mọi người tại đây sắc mặt đều biến đổi, Dương Tiễn trong lòng cả kinh, chỉ biết trận sỉ nhục ngày hôm nay, là chạy không thoát.

Tôn Ngộ Không lại không buông tha hắn, “Dương Tiễn, ngươi nghĩ cho kỹ, là nói ra trước? Hay là xem trước. Hử, nói nha.”

Vương Mẫu vẫn luôn quan sát mọi người, thấy sắc mặt Dương Tiễn đột biến, liền biết lời Trư Bát Giới nói, sợ là sự thật, lập tức lên tiếng, “Nhị Lang Thần, nếu bây giờ ngươi thành thật khai ra, bổn cung tha cho ngươi vô tội.”

Trư Bát Giới: “A? Vậy là bất công a, bất công.”

Vương Mẫu nhìn về phía Ngọc Đế, Ngọc Đế lập tức hiểu ý, ho khan một cái nói: “Nể tình Nhị Lang Thần trước nay trông coi luật trời, liên tục lập kỳ công, lại thân kiêm trọng chức chấp chưởng luật trời…”

“Bệ hạ, biết luật mà phạm luật, tội thêm một bậc a.” Tôn Ngộ Không nói, “Kỳ thực, bảo kính này của ta chẳng những có thể thấy được quá khứ của Nhị Lang Thần, mà trên trời dưới đất, quá khứ của tất cả mọi người, đều có thể thấy được! Tỷ như, trong thiên cung trị quan nào tham ô, tiên nữ nào tư xuân, đương nhiên cũng bao gồm cả cái vị trí Nhị Lang Thần ngươi đang ngồi yên ổn, chẳng hạn, phải không?”

“Bản quân ngược lại hiếu kỳ, chiếc kính này có thể xem được quá khứ của bản quân hay không.” Đế Quân vốn không muốn quản chuyện này, nhưng Tôn Ngộ Không, ngoài sáng trong tối trào phúng Vương Mẫu, khiến y rất khó chịu, “Bản quân mới rồi không phải là nghe thấy ngươi nói bảo kính trong tay ngươi có thể thấy được quá khứ của tất cả mọi người trên trời dưới đất sao? Sao bản quân chưa từng nghe thấy Như Lai phật tổ nhắc tới chiếc kính này nhỉ? Không bằng để bản quân kiến thức một chút?”

Tôn Ngộ Không nào dám để y kiến thức, liền vội vàng nói: “Cái này không vội, không vội, chuyện của chúng ta còn chưa nói xong đâu, Dương Tiễn, ngươi còn không mau nói?”

Dương Tiễn vốn trí tuệ hơn người, thấy y như vậy, sao còn không biết bảo kính có vấn đề, lập tức nói: “Ngọc thụ đúng là tiểu thần thất thủ đánh hư, nhưng tiểu thần tuyệt đối chưa từng thầm mến Hằng Nga tiên tử.”

“Ngươi!” Lần này, đổi lại là Hằng Nga biến sắc, Dương Tiễn không thừa nhận, chẳng khác nào bảo nàng nói dối sao? “Bệ hạ…”

“Được rồi!” Đế Quân nhịn không nổi nữa, y vốn còn đang say rượu, đầu khó chịu tột cùng, bây giờ lại bị bọn họ ầm ĩ, càng đau hơn, vũng nước đục này y một chút cũng không muốn lội vào nữa, “Nơi này là Lăng Tiêu Bảo Điện, không phải là cái chợ, ầm ầm ĩ ĩ còn ra thể thống gì, lão Long Vương, quay về Đông Hải của ngươi đi, chỉ cần nữ nhi của ngươi chưa từng làm việc ác, chờ thời điểm đến, nàng tự nhiên sẽ trở lại.”


Lão Long Vương vừa nghe, liền biết Đế Quân đồng ý cứu Tứ công chúa rồi, lập tức đội ơn đáp nghĩa dập đầu tạ ân, “Cảm tạ Đế Quân, bệ hạ, nương nương, lão Long xin cáo lui.” Rồi đứng dậy rời đi.

Tôn Ngộ Không: “Ê, lão sao cứ thế mà đi chứ?” Lão Long Vương này không phải là đến báo thù cho nữ nhi sao, thế nào cái người gọi là Đế Quân này mới nói mấy câu đã khiến lão cao hứng bừng bừng về nhà rồi?

Lão Long Vương vừa đi, Đế Quân liền chuyển hướng sang hai người Tôn Ngộ Không Trư Bát Giới, “Nhị vị nếu là người trong phật môn, chuyện của Thiên Đình vẫn đừng nên quản thì hơn, lần sau nếu còn đem một cái kính giả đến lừa bịp, đừng trách bản quân không khách khí.” Bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn toạ hạ mấy vị đệ tử phản giáo vào phật môn, Đế Quân đúng là không có cảm tình gì với phật giáo.



Chú thích:

Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, sự tích Bàn Cổ như sau:

Tại núi Côn Lôn có một cục đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời, nên đã thâu được các tánh linh thông của vũ trụ mà tạo thành thai người.

Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ vang, khối đá linh ấy nứt ra, sản xuất một vị Linh Chơn hy hữu, một con người đầu tiên của thế gian, được gọi là Bàn Cổ.

Vừa sanh ra thì vị ấy tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, lần lần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng.

Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước đặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.

Thuở đó Trời Ðất còn mờ mịt. Ngài ước cho phân biệt Trời Ðất thì nhơn vật mới hóa sanh được. Ngài ao ước vừa dứt tiếng thì sấm nổ vang, Thiên thanh, Ðịa ninh, vạn vật sinh ra đều có đủ cả.

Ngài liền chỉ Trời là Cha, chỉ Ðất là Mẹ, muôn dân là con. Ngài chính là tôn chủ sáng lập thế gian, nên cũng gọi Ngài là Thái Thượng Ðạo Quân.

Ngài tự xưng là Thiên tử, tức là con Trời, cai trị muôn dân. Ngài là vị vua đầu tiên của cõi thế gian nên gọi Ngài là Hỗn Độn thị.

Tương truyền, Bàn Cổ có ba người con là Phục Hy, Nữ Oa, và Hoa Tư

Bàn Cổ thọ được 18.000 tuổi rồi qui Thiên.

Khi Bàn Cổ chết, đầu biến thành bốn ngọn núi, hai mắt biến thành mặt trời và Mặt Trăng, mỡ biến thành sông biển, râu tóc biến thành thảo mộc. Thời Tần và Hán, dân gian kể rằng đầu của Bàn Cổ là Đông Nhạc, bụng là Trung Nhạc, tay trái là Nam Nhạc, tay phải là Bắc Nhạc, và hai chân là Tây Nhạc. Các văn nhân ngày xưa kể rằng nước mắt của Bàn Cổ là sông, hơi thở là gió, giọng nói là sấm, đồng tử trong mắt là ánh sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận