Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
Đại công chúa Thiên Thọ vừa đi, Vương Mẫu liền hỏi: “Đứa bé ngủ rồi sao?”
“Đang ngủ ngon lắm ạ.” Thiên Vũ trả lời.
Vương Mẫu gật đầu, lại ra hiệu cho tiên tỳ bưng đồ ngoài điện đi vào, “Hôm qua có việc, bỏ lỡ mất ba thời điểm quan trọng của nó (tẩy tam, đầy tháng, trảo chu), hôm nay đem quà chuẩn bị sẵn tới luôn, phần này là phụ hoàng con tặng đứa bé.” Nàng mở tấm khăn lụa đỏ ra, để lộ khóa vàng vòng bạc bên dưới, đều là vật cực tinh xảo cho em bé, rồi lại mở một phần khác ra, chỉ có hai cái túi gấm nhỏ và miếng bội ngọc của Đế Quân, “Miếng ngọc này là cữu cữu con tặng đứa bé, trong hai cái túi càn khôn này một cái đựng tơ lụa bông vải, một cái đựng châu báu trang sức, bông vải là cho đứa bé làm quần áo, phần còn lại đều là đưa cho con, con mang thai lâu, vì đứa bé mà không trang điểm đàng hoàng, cũng là thêm trang(*) luôn.” Vương Mẫu đau lòng kéo Thiên Vũ qua, “Mấy ngày không gặp, con gầy nhiều quá, dù rằng tiên nhân không ăn uống, nhưng giờ con đã làm mẹ, không giống trước đây nữa, tối nay ta cho đầu bếp chuẩn bị chút thức ăn vừa ngon vừa bổ cho con, bồi bổ cho tốt.”
(*) Chỉ việc tặng quà cho cô dâu.
Vành mắt Thiên Vũ đỏ lên, mặc cho Vương Mẫu nắm tay mình, chỉ nghẹn ngào đáp, “Cảm tạ phụ hoàng, mẫu hậu và cữu cữu, Tiểu Thất hiểu rồi.”
“Tự hiểu ra là tốt rồi, các con cũng thật là, đều là đại cô nương cả rồi, đừng nghĩ có thể suốt ngày càn quấy như trước nữa.” Vương Mẫu trừng mắt nhìn từng đứa con gái của mình, lần này thôi không dọa các nàng, từng người đều vây quanh làm nũng nịnh nọt, khiến Vương Mẫu hô to chịu không nổi.
Nhìn mấy đứa con gái như hoa như ngọc trước mắt, trong lòng Vương Mẫu không khỏi có chút cảm thán, nàng vì vài câu nói của Đế Quân liền đáp ứng sửa Thiên điều, ngoại trừ bởi vì là yêu cầu của ca ca, cũng là vì những đứa trẻ trước mắt này. Ví dụ của Dao Cơ còn bày ở kia, khi đó trong đầu Ngọc Đế đầy lửa không nghe ai khuyên, lòng nàng cũng gấp, lại không có cách, chỉ có thể nhìn gia đình bọn họ cửa nát nhà tan chưa nói, lại khiến Dương Tiễn tâm sinh bất mãn với Thiên Đình, gây ra một trận long trời lở đất, hiện tại lại thêm chuyện của Tam Thánh Mẫu, dù rằng nàng chướng mắt đứa cháu gái đồi phong bại tục này, nhưng chung quy vẫn là người một nhà, hơn nữa trong bảy đứa con gái của mình cũng đã gả mất hai, còn lại sớm muộn gì cũng phải gả đi, đúng là nên vì các nàng mà suy nghĩ.
Nhưng bất kể sửa thế nào, tiên và người không thể lấy nhau là vẫn không đổi, đối phương chỉ là con người, lại không có tiên cốt, vậy chẳng phải là muốn mấy đứa con gái phải sống góa sao?
Nghĩ đến đây, Vương Mẫu nói với Thiên Vũ: “Tướng công của con chỉ là một phàm nhân, còn là một con mọt sách, ta cũng không trông mong hắn có tiến bộ gì, thử cho hắn ăn chút tiên quả linh dược kéo dài tuổi thọ xem, có thể ở bên con lâu thêm chút là tốt rồi, sau này liền xem vận mệnh của hắn thôi, bây giờ con không thể hạ phàm, mai bảo đại tỷ con mang xuống cho hắn một ít, ta cũng không muốn có một nữ tế (con rể) lão ông bạc đầu.”
“Cảm tạ mẫu hậu, nữ nhi, nữ nhi còn tưởng rằng mẫu hậu… Là nữ nhi trách nhầm mẫu hậu, sau này nữ nhi nhất định sẽ nghe lời người, không làm bậy nữa.” Thiên Vũ nghẹn ngào, cũng không quan tâm bản thân lúc này nước mắt đầy mặt, ôm Vương Mẫu liền khóa òa, giống như muốn đem tất cả những tủi thân vừa qua trút hết ra ngoài, năm vị công chúa còn lại cũng đều cầm khăn gấm chấm khóe mắt, khóc đến lê hoa đái vũ.
Đế Quân ở một bên nhìn mẹ con các nàng bảy người khóc vô cùng náo nhiệt, khẽ ho khan vài tiếng, nhắc nhở các nàng vẫn còn một người sống to lù lù ở đây.
Nghe thấy âm thanh, mấy người Vương Mẫu cũng biết mình thất thố, vội lau nước mắt nói: “Khiến ca ca chê cười.”
Hai người ngồi trong Công chúa điện một lúc, lại dắt nhau rời đi.
“Lần trước nghe ca ca nói, muội muội ta đã bắt đầu xem xét điều chỉnh Thiên điều hiện tại, sơ sơ cũng tìm ra vài chỗ cần phải sửa đổi, đợi qua tiệc Bàn đào sẽ cho Dương Tiễn đi làm chuyện này.”
“Tiệc Bàn đào cũng không phải chỉ vài ngày, chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đều đã chuẩn bị gần xong rồi, thiệp mời cũng đã phát ra ngoài, chỉ chờ ba ngày sau thần tiên các lộ (lộ là một đơn vị hành chính như châu huyện…) tề tụ về Dao Trì nữa thôi.”
Đế Quân gật đầu, “Lần này phụ thân bế quan, sợ là không tới được, ngươi nhớ kỹ giữ lại vài trái đào ngon, đợi người xuất quan thì đưa cho người.”
“Muội muội hiểu rồi.” Quan hệ của Vương Mẫu và Nguyên Thủy Thiên Tôn không tốt lắm, có lẽ là vì Thái Nguyên Thánh Mẫu sinh hạ nàng không lâu sau liền vì hậu sản suy yếu vô ý bị kẻ thù giết chết, dù biết không phải là lỗi của nữ nhi, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc, không thích nhìn thấy nàng lắm.
Vương Mẫu cũng không so đo chuyện này, nàng do Đế Quân nuôi lớn, ấn tượng về Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không quá vài lần ít ỏi, không có tình cảm gì.
“Gần đây Thiên Đình vô sự, ta định xuống nhân gian dạo chơi, trước tiệc Bàn đào nhất định sẽ về, ngươi nếu có việc, chỉ cần truyền âm cho ta là được.” Đế Quân dặn dò về hành trình.
Vương Mẫu gật đầu, “Chừng nào ca ca đi? Có cần mang người theo không?”
“Vốn là sáng nay định xuống, nhưng bị trì hoãn, lát nữa ta sẽ về thu thập một phen, về phần mang người theo… Một mình Linh Hư là đủ rồi, không cần ai khác nữa.”
“Nếu đã vậy, muội muội liễn tiễn ca ca ngươi ngay tại đây vậy.” Ngoài Dao Trì, Vương Mẫu cùng Đế Quân chào từ biệt, không nói thêm lời khách sáo nào, chỉ cười nói.
“Ngươi cũng về sớm nghỉ ngơi đi, đừng mệt nhọc quá.” Đế Quân biết sửa chữa Thiên điều không phải là chuyện một sớm một chiều, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Vương Mẫu có thể xem xong lại tìm ra mấy chỗ thiếu sót, nhất định là tốn của nàng không ít thời gian nghỉ ngơi.
Hai người không khách sáo nhiều, liền chia tay luôn, Đế Quân nhìn theo Vương Mẫu đi vào Dao Trì, rồi xoay người về Đông Hoa cung.
Thu thập đơn giản, Đế Quân dẫn theo Linh Hư đi đến Nam thiên môn, “Ngươi có biết chỗ nào náo nhiệt dưới nhân gian không?”
“Linh Hư chưa từng hạ giới, không biết chỗ nào, có điều thường nghe người ta nói trên có Thiên Đường dưới có Tô Hàng (Tô Châu và Hàng Châu), còn nói Giang Nam hảo phong cảnh, tưởng tượng đến nhất định là náo nhiệt.” Linh Hư có chút nóng lòng muốn thử, hắn là thị đồng tùy thân của Đế Quân, bất cứ thời khắc nào cũng phải theo bên cạnh Đế Quân, nào có cơ hội xuống trần gian du ngoạn, mỗi lần Đế Quân bế quan, hắn càng phải ở trong Đông Hoa cung một tấc không rời, hiểu biết về trần gian quá lắm là nghe những thần tiên phi thăng từ nhân gian lên nói mà thôi.
“Giang Nam?” Đế Quân trầm ngâm chốc lát, gật đầu, “Vậy thì đi Giang Nam đi.” Trong lúc y luân hồi tu hành, có một kiếp làm người ở hiện đại, thời đại đó môi trường ô nhiễm nghiêm trọng, ngay cả di tích thắng cảnh cũng không tránh khỏi tai ương, kiến trúc đều bị hiện đại hoá, thiếu mất phần tự nhiên nguyên nước nguyên vị.
Đến Nam thiên môn, Đế Quân gặp phải Dương Tiễn dẫn theo huynh đệ Mai Sơn đi tuần tra, Dương Tiễn thấy y cũng có vẻ ngoài ý muốn, nhưng không nói gì cả, chỉ ôm quyền vái chào, nhường đường.
Đế Quân nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, rồi liền lách qua hắn mà đi.
–
Đông Nam hùng tráng,
Tam Ngô đô hội,
Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa.
Liễu khói cầu sơn,
Màn xanh rèm gió,
Lô nhô mười vạn nóc nhà.
Cây quanh bãi mây mờ,
Sóng gầm tung tuyết trắng,
Hào rộng không bờ.
Chợ bày châu báu,
Nhà chật lụa là,
Đua xa hoa.
Núi hồ trong đẹp bao la,
Có hoa sen mười dặm,
Hương quế ba thu.
Tạnh trời sáo thổi,
Thuyền đêm hát ca,
Cô hái sen, lão câu cá cười ha ha.
Nghìn quân đứng dưới cờ,
Tiệc say nghe đàn sáo,
Thưởng thức yên hà.
Mai ngày vẽ nên tranh đẹp,
Mang về triều điện khoe.(*)
(*) Bài thơ “Vọng hải triều” (ngắm thủy triều) của Liễu Vĩnh, bản dịch thơ Nguyễn Xuân Tảo. Bài thơ viết để ca ngợi vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam.
“Giang Nam” là một cái tên gọi chung, nó không phải chỉ một nơi, mà là một vùng rộng lớn. “Giang Nam” vẫn luôn là một xứ sở biến hóa không ngừng, đầy tính co dãn, đến nay trong toàn bộ những nghiên cứu bàn về “Giang Nam”, chưa từng thống nhất được định nghĩa và tiêu chuẩn về nó.
Chỉ mới đọc bài thơ này, là biết muốn đi hết một vòng “Giang Nam” thì cần phải tốn một quãng thời gian rất lâu, huống hồ còn muốn mỗi một nơi đều phải chơi đến tận hứng, không mất một năm rưỡi sợ là không có khả năng.
Đế Quân không biết đường, Linh Hư cũng không biết, nhưng bọn họ có thể hỏi Sơn thần Thổ địa ở khắp nơi, vì vậy sau khi lấy được tấm địa đồ do những Sơn thần Thổ địa ở nơi này nơi kia vẽ ra, liền đến chơi từng nơi.
Bọn họ cũng không vội vàng, mỗi người cưỡi một con thiên mã, một trước một sau dọc theo đường trên bản đồ tỉ mỉ miêu tả chậm rãi mà đi.
Thiên mã mà Thiên Đình thuần dưỡng, đều là những lương câu(*) thượng đẳng nhất nhân gian sau khi xuống Địa phủ, được Địa phủ đầu thai thành thiên mã nuôi trong Ngự mã giám của Thiên Đình, do người phụ trách Ngự mã giám là Thái Phó Tự Khanh(**) cùng Mã quan dưới trướng tận tình thuần dưỡng, thiên mã từ nơi này ra, vừa có thể phách (thân thể khí phách)tuyệt vời vừa không mất đi dã tính.
(*) Lương câu [良驹] là một con ngựa non khỏe mạnh. Phàm là những con ngựa con tầm 2 tuổi đều được gọi là câu.
(**) Là chức quan chưởng quản việc nuôi và huấn luyện ngựa.
Đế Quân đang cưỡi một con ngựa toàn thân tuyết trắng, bốn vó màu vàng, khí chất cao quý phi phàm, ngạo khí không gì sánh kịp, theo lời Mã quan đưa con ngựa này cho Đế Quân nói, thì ngựa này dưới trần gian gọi là Trảo Hoàng Phi Điện, là ái câu của Tào Tháo thời Tam Quốc.
Đưa tới cùng với Trảo Hoàng Phi Điện để Đế Quân chọn còn một con ngựa toàn thân như lửa, đôi mắt có thần, bốn vó như bồn, đuôi quét tàn vân, một thiên mã trông như ngọn liệt hỏa, con thiên mã này vốn còn nổi danh hơn con Đế Quân đang cưỡi, nó tên là Xích Thố.
Mã quan đưa ngựa tới vốn muốn cho Đế Quân cưỡi Xích Thố, Xích Thố cũng là con ngựa tốt nhất trong các thiên mã, sắp sửa hóa rồng, nhưng Đế Quân thích khí thế của Trảo Hoàng Phi Điện hơn. Lúc nhìn thấy Xích Thố, thiếu mất một phần yêu thích, chỉ cảm thấy thích hợp với những võ thần như Dương Tiễn hơn, cho Mã quan dắt đến chỗ Dương Tiễn, hỏi Dương Tiễn xem có muốn không, y nhỡ rõ Dương Tiễn có con ngựa Ngân Hợp, nhưng trước giờ chưa từng thấy hắn cưỡi.
Còn Linh Hư đang cưỡi một tuấn mã toàn thân đen tuyền, bốn vó màu trắng, chính là một trong “Chiêu lăng lục tuấn”(*), Bạch Đề Ô, từng là vật cưỡi của Lý Thế Dân.
(*) “Chiêu lăng” là nơi an táng Lý Thế Dân. “Lục tuấn” là sáu chiến mã từng cùng ông vào sinh ra tử, sau khi chết được ông cho khắc lên sáu khối đá lớn để trong lăng mộ.
Thiên mã giấu đôi cánh trên lưng, hình dáng không có gì quá khác biệt với ngựa dưới trần gian, chỉ là cao lớn uy mãnh, phiêu hãn thần tuấn hơn thôi. Người nhìn thấy hai thiên mã ai cũng tán tụng chúng tốt, còn có không ít người tài đại khí thô muốn mua lại với giá cao, chỉ bị Linh Hư nói mấy câu đuổi đi.
–
Chú thích của tác giả:
Trong thần thoại Nhị Lang Thần có:
Đệ tử: Kim Mao Đồng Tử
Vật cưỡi: Ngân Hợp Mã (ngựa trắng)
Sủng vật: Hao Thiên Khuyển (chó trắng hoặc chó đen), Phác Thiên Điêu (ưng cánh vàng mắt bạc)