Tiểu Thanh hỏi rõ đường đi Tích Lôi Sơn, đáp mây xuống núi, chỉ thấy chiến trận đã dừng, đao thương nhập kho, hoàn toàn không có cảnh kịch chiến.
Chắc là đại sự đã xong, chính mình đến chậm, nàng không khỏi cảm thấy ảo não.
Cũng không biết đi nơi nào, dứt khoát hóa thành một con rắn nhỏ màu xanh dài mấy thước, uốn lượn giữa bụi cây, nghe ngóng cuộc nói chuyện của bọn tiểu yêu, không chừng còn có thể nhúng tay vào việc dọn dẹp chiến trường.
Hai tên tiểu yêu gánh một vò rượu, vừa đi vừa nói chuyện:
"......!Ngươi không chứng kiến, tên Nhị Lang Thần kia bị Đại Vương gia của chúng ta đánh cho hộc máu, không đứng dậy nổi.
Nếu không vì con chó của hắn, hừ, hắn chắc chắn không thể toàn mệnh! Nhiều phong quang cao cao tại thượng a? Đáng đời hắn, tam giới chiến thần cũng có hôm nay!"
Không phải Lý Thiên Vương đang chiến đấu với Tích Lôi Sơn sao? Sao lại dính dáng đến Nhị Lang Thần? Lời nói của Hắc Phong Tiên quả không ngoa, trong này thật có âm mưu.
"Nhưng mà, sáu người đánh một người, cũng không quá trượng nghĩa đi?"
"Trượng nghĩa? Trượng nghĩa ăn được sao?"
"Ai, chuyện này đã tạm ổn —— Đại vương cũng nên giúp bọn ta độ thiên kiếp đi?"
"Ngươi cứ yên tâm! Lần đầu thiên kiếp mà, cũng không quá gay gắt.
Hơn nữa còn có Đại Vương ở đây, nhất định vượt qua!"
Yêu vật muốn tu hành không hề dễ, cứ mỗi năm trăm năm Thiên Đình sẽ hạ xuống một lần thiên kiếp, không vượt qua được sẽ thần hồn câu diệt, linh hồn thể xác đều tan thành mây khói.
Có yêu tinh kết thành trận cùng gánh thiên kiếp, cũng có tiểu yêu nhờ đại yêu che chở, bởi vậy yêu ma dưới hạ giới mới kéo bè kéo cánh, kêu gọi nhau tập họp nơi rừng núi —— Cũng không phải bọn hắn bẩm sinh yếu hèn, đây là do tình thế bức bách.
Lúc trước Tiểu Thanh tản đi chúng yêu, khá nhiều tiểu yêu hoảng loạn, không biết lại tìm ai thay mình kết trận gánh kiếp.
Hai tên tiểu yêu sau đó chỉ nói về thiên kiếp, Tiểu Thanh không nghe được điều gì có ích, liền lặng lẽ rời đi.
Giờ làm thế nào? Hay lại lên trời, cùng Hắc Phong Tiên bàn bạc một chút đi.
Vừa mới thượng thiên, đã nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đằng vân ngang qua, Tiểu Thanh lúc đầu không để ý lắm, bỗng nghe thấy có người hô một tiếng "Trầm Hương".
Theo tiếng kêu nhìn lại, bất giác giật nảy mình —— Hỗn Thiên Lăng, Càn Khôn Quyển, Phong Hỏa Luân, Hỏa Tiêm Thương, đầu buộc hai búi tóc, mặc chiến váy hoa sen, bé con phấn điêu ngọc trác —— Tiểu Thanh cho dù kiến thức hạn hẹp, lại có thể nào không nhận ra Na Tra?
Xem ra thiếu niên này chính là vị Lưu Trầm Hương gần đây gây nên sóng to gió lớn —— Thế này vừa đúng dịp, Tích Lôi Sơn đã không còn gì để làm, không ngờ lên trời lại đụng phải mắt cuồng phong, tâm vòng xoáy.
Tiểu Thanh vòng qua tường, biến thành một nhánh cỏ, lặng lẽ bám vào mũi giày của thiếu niên gọi Trầm Hương.
Chưa cần vội, trước lắng nghe bọn hắn, sau đó lại tính tiếp.
"Trầm Hương, ta cùng phụ vương tiếp chỉ truy bắt Nhị Lang Thần và Hao Thiên Khuyển.
Kim Tinh nói, việc này dính đến Vương Mẫu Nương Nương, nàng có thể sẽ phái người diệt khẩu, chúng ta cần phải nhanh một chút.
Ta nghĩ, ngươi cũng nên hạ giới tìm kiếm bọn hắn đi.
Nếu tìm được......!Ngươi nói với hắn, mặc kệ thế nào, chỉ cần hắn hối cải, Na Tra vẫn là huynh đệ tốt của hắn!"
Truy bắt Nhị Lang Thần và Hao Thiên Khuyển? Vương Mẫu Nương Nương còn muốn phái người diệt khẩu? Quả nhiên là quan trường quỷ quyệt, thế sự khó liệu, trong nháy mắt, người nhận lệnh đi bắt giữ trở thành đối tượng bị bắt giữ.
Tin tức của Hắc Phong Tiên mặc dù có chút chậm trễ, thế nhưng hắn bo bo giữ mình như vậy, xác thực tránh được không ít nguy hiểm.
Đi theo một đoạn đường, Tiểu Thanh lưu ý nghe Lưu Trầm Hương cùng nữ hài tử tên Đinh Hương đối thoại.
Nàng không có hứng thú với chuyện tình yêu nam nữ của bọn hắn, chỉ chú ý cục diện bây giờ —— Vương Mẫu Nương Nương phái Nhị Lang Thần ngăn cản Lưu Trầm Hương phá Tích Lôi Sơn, lại bị người bắt quả tang, bây giờ hắn và Hao Thiên Khuyển thân chịu trọng thương tung tích không rõ, Vương Mẫu Nương Nương muốn diệt khẩu, nhóm người Lý Thiên Vương lại muốn dẫn bọn hắn thượng thiên chỉ chứng Vương Mẫu.
Thời cơ chưa tới.
Rắn rành nhất về ẩn núp.
Tiểu Thanh tiếp tục chờ đợi, nhìn đôi thiếu niên nam nữ này hỏi đường sơn dân, nhìn bọn hắn cứu đám người Dương Tiễn khỏi tay Tứ Đại Thiên Vương, nhìn bọn hắn cùng đi vào tửu quán, thiếu niên kia muốn thuyết phục Dương Tiễn thượng thiên làm chứng.
"......!Hội Bàn Đào vừa kết thúc, Thiên Đình thả mẹ ta.
Ngươi cũng có thể ở cùng với chúng ta, có gì không tốt đâu?"
"Ở cùng với các ngươi?"
"Nếu như ngươi không muốn, cũng có thể ở cùng Hao Thiên Khuyển, sống cuộc sống bình thường."
Nghe lời này, Tiểu Thanh kém chút phát ra tiếng.
Thiếu niên này là ngốc thật hay là giả ngốc? Nàng tuy là hạ giới yêu ma, nhưng cũng từng làm Yêu Vương, biết thủ đoạn chiêu trò của thượng vị giả, nàng nhìn ra được —— Dương Tiễn lúc này lên Thiên Đình, người là dao thớt ta là thịt cá, sinh tử đặt hết vào tay người khác, làm gì còn cơ hội sống cuộc sống bình thường?
Đợi thêm một chút.
Dương Tiễn cuối cùng vẫn đáp ứng, lại đưa ra yêu cầu, không thể để Trầm Hương tùy ý bắt ép hắn thượng thiên, Tiểu Thanh lập tức cảm thấy không đúng —— Hắn nhất định muốn nửa đường chạy trốn! Thiếu niên này thật sự ngốc đến đáng yêu, hắn bị lừa rồi!
Tốt, tốt, tốt.
Công lao này ngươi không lãnh được, nên để cho ta! Tiểu Thanh lặng lẽ rời khỏi mũi giày của Trầm Hương, bám đến trên góc quần của Dương Tiễn.
Lại một đoạn đường, Tiểu Thanh trong lòng cảm thán —— Quả nhiên giỏi tính toán! Vừa mới khôi phục một chút pháp lực, vừa đủ giúp hai chủ tớ giảm xóc khi rơi xuống đất.
Nhắm đúng Vạn Quật Sơn nhảy xuống, địa hình của Thiên Hồ Động phức tạp, bọn người Lưu Trầm Hương còn lo chuyện Hội Bàn Đào, không có thời gian cẩn thận tìm kiếm, tránh thoát ải này trước, tự nhiên có thể bàn tính kỹ càng hơn.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, ngươi quả thật xui xẻo, lại gặp được ta!
Xoay người đứng lên, ánh quang xanh nhạt lả lướt, Tiểu Thanh hóa thành hình người, Long Tuyền ra khỏi vỏ.
Bên trong Thiên Hồ Động, Tiểu Ngọc còn bị trói, Hao Thiên Khuyển sợ hãi nép ở một bên.
Dương Tiễn bình tĩnh đứng yên, một thanh bảo kiếm sáng như tuyết đặt trên cổ hắn, người cầm kiếm là một nữ tử áo xanh tướng mạo có chút hào hùng.
Nằm ngoài dự đoán.
Trước nhìn xem nàng do ai phái tới, sau đó tính tiếp đi.
"Xin hỏi vị cô nương này muốn gì?"
"Bắt ngươi lên trời thỉnh công, cầu bọn hắn đặc xá tỷ tỷ của ta."
"Tỷ tỷ ngươi là ai?"
"Núi Nga Mi Bạch Quý Tử."
"Nói như vậy, ngươi là Tiểu Thanh cô nương?"
"Đúng vậy."
Có ý đồ, vậy thì không khó xử lý.
Dương Tiễn nhẹ nhàng cười: "Bạch Quý Tử hành y vì thiện, hai mươi năm trước được người Giang Nam xưng tụng là Bạch Thị Nương Nương, ta cũng có nghe thấy.
Ngươi bắt ta, nếu thật có thể đổi Bạch Quý Tử, coi như không uổng công ngươi cực nhọc.
Chỉ là ngươi cần nghĩ kĩ, bắt ta hướng ai thỉnh công?"
"Tất nhiên là Thiên Đình."
"Ngươi với Thiên Đình không có công để thỉnh.
Thiên Đình giao ước với Trầm Hương, chỉ cần cứu được Bách Hoa Tiên Tử liền có thể đặc xá Tam Thánh Mẫu.
Chuyện tới nước này, ta cũng không sợ nói cho ngươi, Vương Mẫu Nương Nương không chịu bỏ qua Tam Thánh Mẫu, ta ra tay ngăn cản Trầm Hương là làm theo mệnh lệnh của nàng.
Việc này từ đầu đã không liên quan gì đến ngươi, ngươi lại nhúng tay đưa chứng cứ tới trước mắt bao người.
Đợi đến lúc thẩm vấn, ta chỉ cần khai ra toàn bộ, Thiên Đình sẽ không còn lý do để không thả Tam Thánh Mẫu.
Nương nương khi đó không ghi hận ngươi đã là may mắn, còn muốn Thiên Đình đặc xá Bạch Quý Tử sao?"
Tiểu Thanh khẽ giật mình, tay cầm kiếm từ từ nới lỏng.
Khi nãy nàng đi theo Lưu Trầm Hương, chỉ nghe bọn hắn nói chuyện, ngược lại không đứng trên góc độ của Thiên Đình để suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên nhấc lên Long Tuyền bảo kiếm: "Chẳng lẽ ta đối bọn người Lưu Trầm Hương, Lý Thiên Vương cũng không công để thỉnh sao? Chỉ cần bắt ngươi, bọn hắn liền có thể cứu ra Tam Thánh Mẫu, ngay sau đó xin thư đặc xá cho tỷ tỷ của ta cũng không được?"
"Với bọn hắn ngươi xác thực có công, tiếc rằng ngươi đốt sai hương, bái sai cửa chùa." Dương Tiễn bị nàng khống chế, không thể không ngước cằm lên, miệng lại đang mỉm cười —— Mạch suy nghĩ của cô nương này đã bị hắn kéo theo, không sợ không thuyết phục được, "Bạch Quý Tử vốn từ Tây Thiên Bạch Liên Trì trốn ra, đến nay một mực đuổi bắt nàng không phải Thiên Đình, mà là Phật môn.
Sau khi nàng tràn nước Kim Sơn, Thiên Đình mới tham gia vào việc này, trong hồ sơ của Bạch Quý Tử, viết rõ 'Vì chuyện vụn vặt bất hoà với Pháp Hải của Kim Sơn Tự, trong lúc nóng giận, nước tràn Kim Sơn', không liên quan đến việc nàng bỏ trốn hạ phàm.
Không may, lần này đám người kia có thể làm nên chuyện, hoàn toàn dựa vào thanh thế của Phật môn—— Tịnh Đàn Sứ Giả, Đấu Chiến Thắng Phật, Nam Hải Thiện Tài Đồng Tử, còn có con trai cả và con trai thứ của Lý Thiên Vương, đây đều là người trong Phật môn.
Ngươi nghĩ Trầm Hương và Lý Thiên Vương có thể vì ngươi, đắc tội Phật môn, đánh mất cơ hội hay không? Trông cậy bọn hắn thỉnh thư đặc xá cho Bạch Quý Tử, khác nào bảo hổ lột da? Ngươi làm sao chắc chắn được, giao ra ta, Phật môn nhất định phóng thích Bạch Quý Tử?"
Tiểu Thanh nghĩ ngợi, vô thức hạ xuống Long Tuyền bảo kiếm, chỉ đặt nghiêng lên trên vai Dương Tiễn: "Tư Pháp Thiên Thần thật sự nắm rõ vụ án này như lòng bàn tay."
"Chức trách của Dương Tiễn, không thể không tận tâm tận lực."
"Ngươi nói nhiều như vậy, đến cùng muốn nói cái gì?"
"Hợp tác với ta đi.
Chỉ cần ngươi giúp ta khôi phục pháp lực, ta tự có biện pháp để Phật môn thả Bạch Quý Tử, còn có thể lấy được đặc xá sách của Thiên Đình."
Thiên hạ hi hi giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương giai vi lợi lãng (*), chỉ cần bắt được chữ lợi, đến gỗ đá cũng phải động tâm.
((*): Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi", trích từ "Sử ký Tư Mã Thiên")
"Ngươi bảo vệ mình còn khó, còn có thể cứu được tỷ tỷ của ta sao?"
"Ta bảo vệ mình có khó hay không, còn phải xem ý định của Tiểu Thanh cô nương."
Tiểu Thanh có chút dao động.
Từ đầu nàng cũng không mong đợi có thể nhanh chóng tóm được át chủ bài, đổi lấy tự do cho Bạch Quý Tử, hơn nữa Thiên Đình cũng chỉ muốn xây dựng mạng lưới quan hệ, mưu tính hiệu quả về sau.
Từ xưa thêu hoa trên gấm thì dễ, lại khó đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết (*).
Bắt Dương Tiễn lên trời, bất kể hướng ai tranh công nịnh nọt, đều đồng nghĩa tự hạ mình thấp hơn một bậc.
Ngược lại, nếu như hợp tác cùng người này, sức nặng của mình sẽ có khác biệt lớn, không chừng thật có thể giải quyết trong một lần.
((*): "Cẩm thượng thiêm hoa, tuyết trung tống thán", ý chỉ thói đời nóng lạnh, càng quyền thế thì càng nhiều người nịnh nọt tâng bốc – "thêu hoa trên gấm" làm cho gấm vốn đã đẹp càng thêm đẹp; đến khi thất thế, nghèo hèn thì không người tiếp tế - "đưa than trong ngày tuyết" giúp đỡ khó khăn.)
Khi Tiểu Thanh còn bé, Quán Giang Khẩu Dương Nhị Lang đã sớm uy danh hiển hách, bầy yêu vừa kính vừa sợ hắn, ai cũng không dám làm xằng làm bậy tại đất Ba Thục.
Còn có nhiều người thế hệ trước, từng nói Dương Tiễn trên chiến trường Phong Thần quỷ kế đa đoan, khó lòng phòng bị đến cỡ nào.
Thật lòng mà nói, nàng không tin Dương Tiễn vẫn tiếp tục sa cơ, vĩnh viễn không có cơ hội xoay sở.
Không tận dụng thời cơ, thời cơ không đến lại.
Cũng không phải lúc nào cũng có cơ hội, có thể giao dịch cùng dạng người này.
Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Ta cũng không thể chờ đợi mãi mãi."
"Lấy một năm ở thế gian làm hạn định."
Tiểu Ngọc bị trói ở một bên, mắt trừng to nhìn Tiểu Thanh thu kiếm, biết bọn hắn đã đạt thành giao dịch, cấu kết với nhau làm việc xấu, nhất định muốn gây bất lợi cho Trầm Hương, sốt ruột đến mức ứa nước mắt.
"Ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi?"
"Ngươi muốn thế nào mới có thể tin tưởng ta?"
Tiểu Thanh nhớ đến lúc Trầm Hương tìm được Dương Tiễn, hắn bị Tứ Đại Thiên Vương công kích, không để ý sinh tử của mình mà chỉ muốn giữ chặt Hao Thiên Khuyển, nhìn ra được con chó này rất trọng yếu đối với hắn.
Nàng chỉ Hao Thiên Khuyển: "Để hắn lại."
"Chủ nhân!" Hao Thiên Khuyển quýnh lên, ôm lấy tay Dương Tiễn, "Chủ nhân ngươi đừng bỏ ta lại!"
Dương Tiễn hơi hơi liếc nhìn Hao Thiên Khuyển.
Như thế cũng tốt.
Hắn thấy được, Tiểu Thanh là một yêu quái biết nặng biết nhẹ.
Bạch Quý Tử còn trong Lôi Phong Tháp, con chó ngốc này bây giờ ở cùng Tiểu Thanh, hẳn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này đi Thiên Đình tương lai chưa rõ, nguy cơ trùng trùng, không thể phân tâm trông nom hắn, để hắn theo không chừng còn có khả năng mất mạng.
"Ta chấp nhận." Dương Tiễn đẩy Hao Thiên Khuyển ra, âm thầm nắm thật chặt tay hắn, ra hiệu không cần lo lắng, "Ngươi yên tâm, ta sẽ quay lại đón ngươi."
Tác giả có lời muốn nói:
1.
"Khế" có nghĩa là "khế ước", cũng có nghĩa là "tương hợp, tương đầu", Tiểu Thanh cùng Dương Tiễn đúng là vị trí tương tự tình cảm tương tự, tại sao lại không tương hợp tương đầu?
2.
Rắn nhỏ màu xanh chính là thúy thanh xà, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, không độc.
Ta cảm giác Tiểu Thanh có điểm giống rắn Trúc Diệp Thanh, có độc, tính cách lại tương đối táo bạo..