Ngày hôm sau, khi Tường Vy vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong vòng tay của người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong suốt mấy ngày qua.
Cô không kiềm chế được cảm xúc, cô đã hôn vào má anh, cô vừa buông ra thì đã bị môi anh ấm áp đặt lên môi cô, rất nhanh anh đã đi sâu vào trong hút hết mật ngọt đến một lúc lâu anh mới buông môi cô ra và nói:
- Vợ ơi! anh rất nhớ em
- Mừng anh đã trở về, em cũng rất nhớ anh
- Vợ à, chỉ cần gặp em là anh cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi điều tan biến.
- Chồng! Anh vừa đi công tác về chắc anh mệt lắm không? Hôm nay anh nghĩ đi làm ở nhà nghỉ ngơi đi
- Tuân lệnh vợ, hôm nay anh nghỉ làm, anh mấy ngày nay làm việc hết công suất, để mau trở về cùng em và con, giờ anh hết năng lượng rồi, vợ nạp năng lượng vào cho chồng đi
- Vậy chồng muốn em phải làm gì để nạp năng lượng cho anh đây?
- Anh....!muốn.....!ăn...!em
- Mới sáng sớm nghe, không được làm bậy đâu đó
- Em có biết buổi sáng, đàn ông tụi anh rất.......!em nhìn xem em trai anh lại lại chào cờ rồi
Anh đã nắm tay cô luồn vào quần lót của mình, để cô trực tiếp chạm người em trai của mình, cô đã cảm nhận người em trai kia đã to lớn, uy dũng, đã sẵn sàng chiến đấu.
Tường Vy mặt đỏ lên vì ngại ngùng, cô vội rút tay ra nhìn anh:
- Vậy anh tự xử lý nó đi.....!em đi qua chuẩn bị đồ cho hai con đi học.
Cô bật dậy định bước đi, đã bị anh kéo xuống nằm cùng anh.
- Em không cần lo, lúc em chưa thức, anh đã cho thư ký đưa hai con đi học, em giờ chỉ cần nằm im bên cạnh anh là được, anh chỉ muốn ôm em ngủ một chút thôi, mấy ngày anh không ngủ vì không được ôm em.
Tường Vy nhìn khuôn mặt hốc hác, đôi mắt gấu trúc của anh, cô cũng rất đau lòng, cô ôm lấy anh, tay vỗ lưng anh nhè nhẹ như muốn ru anh ngủ nhưng cô nào có biết cô vừa bị anh cho lọt hố to.
Khi đợi cô không để ý, anh đè cô nằm dưới thân mình, tay anh vội kéo đứt hai sợi dây áo đầm ngủ của cô đang mặc trên người, lập tức cảnh xuân đã hiện ra trước mắt anh.
Minh Huy cười nhếch mép nói:
- Vợ, giờ anh mới thấy thói quen không mặc nội y lúc ngủ của em là vô cùng đúng đắn, sau này em phải tiếp tục phát huy nha
- Anh là đồ nói dối, nói ôm em ngủ, sao giờ là như vậy hả?
- Súng ống đã nạp đạn xong, giờ em kêu anh ngừng làm sao anh chịu nổi?
Vừa nói anh vừa cởi hết quần áo trên người mình, môi anh phủ xuống môi cô, cả hai rất nhanh đã bắt đầu cuộc vận động.
Anh cùng cô triền miên không biết đến bao nhiêu hiệp, cũng không quan tâm đến thời gian, đến khi anh dừng lại, bồng cô tắm rửa vệ sinh cá nhân xong trời cũng hơn hai giờ chiều khi cả hai xuống đến bếp thì tài xế cũng đã trở hai bé con đi học về.
Dâu Tây vừa nhìn thấy anh từ xa, đã dùng hết tốc độ chạy nhanh đến chỗ cha mình.
Minh Huy cũng vội ngồi xuống ôm cô con gái đưa lên cao, cô buồn bã giọng nói có pha chút hờn dỗi:
- Cha không còn thương Dâu Tây nữa nên cha mới đi lâu như vậy mới về
Minh Huy cười nhìn vào mặt cô con gái nhỏ và nói:
- Ai nói vậy? Hai anh em con ai cũng là cục cưng của cha hết, tại công việc nhiều nên cha đi lâu, giờ cha xong việc chơi với con nha.
Lúc này Dưa Hấu kéo lê cái ba lô của mình trên sàn nhà, cậu bé vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, không nói gì với ai cậu bé đi nhanh về phòng mình quăng cặp sách một bên và leo lên giường ngủ cũng không thay quần áo.
Tường Vy lúc nãy thấy Dưa Hấu nhưng bé con không trả lời, cô cũng âm thầm đi theo, Minh Huy cũng bế Dâu Tây đi phía sau.
Khi đến phòng thấy con đã leo lên giường ngủ, cô đến gần kiểm tra xác định cậu bé không có biểu hiện gì của bệnh nên cô cũng yên tâm phần nào, cô đi đến tủ quần áo để thay cho bé con thì Dâu Tây nói:
- Anh hai ngủ rồi, con và mẹ Vy xuống bếp, mẹ làm bánh cho con nha
Chưa đợi cô trả lời, Minh Huy đã lên tiếng:
- Dâu Tây ngoan theo cô Vy xuống bếp làm bánh đi, để cha Huy thay đồ ngủ cho anh hai xong cha sẽ xuống sau
- Cha sai rồi, đây không phải là cô Vy mà là mẹ Vy của con
Cô bé sau khi trả lời cha mình xong đã tuột xuống khỏi tay anh, chạy đến nắm tay cô:
- Mẹ Vy ơi mình đi thôi, con đói bụng
- Được mẹ đi với con.
Cô dẫn Dâu Tây xuống bếp, bỏ lại một người đàn ông đang rất ngạc nhiên vì nghe con gái mình gọi cô là ' mẹ ' anh rất thích nhưng cũng không khỏi tò mò
Một lúc sau cô xuống đến bếp, cô mặc tạp dề vào rồi lấy chiếc tạp dề nhỏ mới mua mặc vào cho cô bé.
Dâu Tây hí hửng trong chiếc tạp dề nhỏ nhắn xinh xinh, bé con đề nghị:
- Mẹ Vy, mình làm bánh gato nha, con thèm
- Ok cục cưng, con muốn ăn vị gì nè?
- Dạ vị dâu tây ạ, anh hai và cha Huy đều thích
- Ok, vậy mẹ con mình làm bánh thôi.
Tường Vy bắt tay vào công việc cô là thợ chính, Dâu Tây thì ngồi một góc trên sàn lệ dâu, cô bé vừa lựa vừa đếm dâu, cái giọng trong trẻo nghe rất đáng yêu, sau khi cô bé làm xong công việc được giao, cô bé ngồi quan sát cô làm một chút rồi bắt tay vào làm những chiếc bánh cho riêng mình.
Sau một thời gian cặm cụi cả hai mẹ con cũng có thể cho bánh vào lò.
Cô tiếp tục dạy bé con cách làm kem tươi theo đúng sở thích của từng thành viên trong nhà.
- Mẹ Vy, bánh chín rồi kìa, mẹ mau lấy ra khỏi lò đi
- Uhm, con đứng xa mẹ một tí kẻo lại bị phỏng
- Dạ
Cô bé đưa cặp mắt long lanh ngóng những chiếc bánh sắp ra lò khi cô đem bánh đặt lên bàn, Dâu Tây hí hửng ngồi sát lại nhìn chăm chú chiếc bánh chưa trang trí réo:
- Mẹ trang trí bánh nhanh đi, Dâu Tây thèm quá rồi!!!!
- Nào, cục cưng đợi mẹ một lát
Tường Vy đi lại lò nướng lấy những chiếc bánh nhỏ xinh xinh ra, đem lại bàn ăn.
Cô cầm một chiếc bánh lên, vẽ một vòng tròn kem tươi to trên mặt bánh, thêm một trái dâu đỏ tươi nữa đưa cho Dâu Tây, cô bé vui vẻ nhận lấy nhưng cũng không quên khen ngợi
- Wow! Mẹ làm đẹp quá, vài ngày nữa mẹ chỉ con làm nha
- Không cần phải đợi vài ngày đâu, cục cưng của mẹ giờ đã lớn rồi, bây giờ chỉ cần con cầm túi kem tươi này và tạo những hình mà con thích, nhớ cẩn thận đừng chạm tay vào phần bánh nóng phía bên bên dưới là được.
Cô bé Dâu Tây được mẹ Vy cầm tay dạy trang trí những chiếc bánh kem với những hình thù ngộ nghĩnh, được điểm xuyến bằng cả trái dâu, hay có vài cái chỉ có vài lát dâu trên mặt....!một lúc sau cô bé còn được mẹ Vy cho tự trang trí tạo ra những hình dáng vô cùng kỳ quái đến người làm ra nó cũng không biết.
Khi Dâu Tây trang trí xong những chiếc bánh cuối cùng, Tường Vy cho tất cả vào tủ mát, dọn dẹp lại phải chiến trường.
Nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn bốn giờ chiều rồi.
Cô lại bắt tay vào nấu ăn tiếp, Dâu Tây bây giờ đang chơi ngoài vườn cùng anh Long và chị My, cửa kính phòng bếp khá lớn, cô có thể quan sát rõ mọi hoạt động của bé con ở bên ngoài.
Minh Huy sau khi thay đồ cho con trai cưng, cậu bé vẫn tiếp tục ngủ ngon lành, còn có tiếng ngáy nho nhỏ, đúng lúc này anh nhận được cuộc điện thoại nên đã trở về phòng để nghe và giải quyết một số việc công ty.
Việc cậu bé Dưa Hấu hôm nay có thể ngủ say như vậy, điều do tối qua cậu bé thức trắng cả đêm để xem dữ liệu trong điện thoại của Tường Vy từ hình ảnh, các cuộc, tin nhắn, số điện thoại lưu trong máy, đặt biệt là tờ giấy xét nghiệm ADN chứng thực cả hai đều là con của cô, dù điện thoại của cô đã được bảo mật rất nhiều bức tường lửa để tránh đánh cắp thông tin nhưng tất cả đã bị Dưa Hấu bẻ khóa tất cả, mà điều này cả Tường Vy và Minh Huy đều không hay biết.
Tường Vy sau khi nấu xong nồi canh, cô vẫy tay gọi Dâu Tây vào:
- Dâu Tây vào nhà, mẹ tắm cho này
Dâu Tây lật đật chạy vào, tay chân lắm lem.
- Mẹ Vy tắm cho con nha
- Uhm
Cô dẫn Dâu Tây lên phòng, tắm rửa, rồi gọi Dưa Hấu thức dậy ăn cơm.
- Dưa Hấu thức dậy ăn cơm chiều đi con
Cậu bé lăn qua lăn lại vài cái rồi ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong lòng cậu bé hiện tại vô cùng khó chịu, cậu bé vừa vui vì biết mẹ Vy của mình còn sống, cậu bé lại rất buồn vì không hiểu được lý do tại sao mẹ lại không chịu nhận lại hai anh em cậu hay mẹ đã không còn thương anh em cậu nữa?.
Minh Huy, Tường Vy và Dâu Tây đã ngồi vào bàn ăn, thức ăn cũng đã dọn xong chỉ còn chờ Dưa Hấu.
Một lúc sau cậu bé cũng đi xuống, dáng vẻ rất mệt mỏi, cô lo lắng nên hỏi thăm:
- Dưa Hấu hôm nay con sao vậy? Khó chịu chỗ nào mau nói cho cô biết đi con?
Cậu bé im lặng nhìn cô bằng ánh mắt rất là buồn, làm cô và Minh Huy rất lo lắng:
- Hôm nay cha thấy con lạ lắm đó Dưa Hấu, con có việc gì cứ nói, ai làm cho con buồn à?
Cậu bé im lặng một lúc đập tay mạnh xuống bàn cất tiếng nói đầy, giận dữ:
- Người làm con buồn chính là cô Vy và cha Minh Huy
Cả hai người lớn nhìn nhau cũng không biết lý do là gì, đành phải đưa cặp mắt khó hiểu nhìn cậu bé, Minh Huy nghiêm giọng nói:
- Cái thái độ đập bàn của con là như thế nào hả? Gan con cũng lớn lắm rồi, mới dám làm cái hành động vừa rồi, con nói cho rõ cha và cô Vy làm gì mà con buồn hả, nói không xong
là ăn đòn tét mông nha.
- Tại sao cả hai người lại không nói thật cho con biết cô Vy đây chính là mẹ Vy của con đã mất từ ba năm trước?.