Vĩnh Bảo trước giờ chúng ta nhà ai nấy sống, giang sơn của ai người đó tự quản lý, nước sông không phạm nước giếng, vậy tại sao hôm nay ông lại gây chuyện với tôi ?
- Tại tôi thấy ông rảnh rỗi quá, dám bắt cóc hai đứa con của Minh Huy để uy hiếp nó cưới Nhã Hân à, sẵn tiện nhà kho có vài trái bom mới nghiên cứu ra chưa có dịp thử nghiệm nên đem vài trái tặng cho ông làm quà, cha con ông làm gì cũng được tôi không quan tâm, còn đụng đến hai tiểu bảo bối của tôi nữa là ông chết chắc.
Quà trả lễ của ông bà lão nhà tôi chắc không lâu sau cũng u ha ha ha
Nói xong, anh đã tắt điện thoại và bước nhanh đến phòng thăm Tường Vy nhưng khi đến nơi cậu hai Bảo thấy mọi người trong phòng đều đã ngủ rất ngon, cậu nhìn vào điện thoại đã là ba giờ sáng không muốn làm phiền mọi người nên đã nhẹ nhàng đóng cửa và đi thật chậm về văn phòng của mình mà nghĩ ngơi.
*** *** ***
7 : 00 AM ngày hôm sau, biệt thự Vương Gia
Ông Gia Bảo đang ngồi ở phòng bếp, tay cầm tờ báo mới nhất, cặp mắt hình gấu trúc, quần thâm rất lớn vì cả đêm qua ông không thể nào ngủ được, ông phải suy nghĩ phân tích từng chữ trong cuộc đối thoại của mình và cậu hai Bảo.
Thật ra ông đang rất lo lắng vì sự nhúng tay của tập đoàn Kiều Ngọc thì mọi kế hoạch của ông rất khó khăn, tính tình Kiều Ngọc Vĩnh Bảo thế nào ông là người hiểu rõ nhất vì cha mẹ cả hai người đều là bạn thân, có thai cùng một lúc đến khi sanh, lại cùng một bệnh viện, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.
Đến lúc đặt tên cũng cùng một tên nhưng tính cách thì khác xa nhau hoàn toàn.
Kiều Ngọc Vĩnh Bảo là người không sợ trời, không sợ đất ai đối tốt với mình một, cậu hai Bảo sẽ trả gấp mười lần, còn ai gây chuyện hay động chạm đến người thân của cậu thì chỉ có một đường là người đó phải chết, nhưng chết như thế nào thì phải tùy thuộc vào tâm trạng của cậu.
Vương Gia Bảo đang suy nghĩ vẩn vơ thì bà Loan nói chuyện với người làm, kéo ông về hiện thực.
- Bà Hồng đâu ? Tại sao giờ chưa chịu xuống ăn sáng để lão gia và ta phải chờ đợi thế ? ( Bà Loan vừa nói vừa đập bàn )
- Dạ thưa bà con đi gọi, còn đập cửa phòng rất nhiều lần nhưng không thấy ai trả lời, cửa đã khóa trái ở bên trong.
( Một người hầu nữ khoảng mười tám tuổi nhỏ nhẹ trả lời )
- Được để ta đích thân lên kêu bà ta xuống.
Bà Loan liền đứng dậy đi một đường đến phòng bà Hồng, bà liền cho người dùng chìa khóa vạn năng để mở cửa, cánh cửa vừa hé mở ra một mùi hôi thúi bây ra vô cùng kinh khủng, khiến bà Loan và người hầu đi theo không ngừng nôn ói.
Một hầu gái nhanh chân chạy xuống báo cáo tình hình, rồi mời ông Gia Bảo lên.
Ông Bảo nghe xong quăng tờ báo lên bàn, chân bước đi nhanh đến phòng bà Hồng, mùi hôi ấy đã lan ra khắp nơi ở biệt thự, bà Loan ói đến mật xanh, mật vàng nên đã về phòng mình nghĩ ngơi, ông Bảo phải mang đến bốn cái khẩu trang mới bước vào phòng.
Khi đến giường ngủ ông thấy bà Hồng nằm trên giường chết từ khi nào, cả người đều thâm đen, cơ thể bốc mùi hôi thúi, nhìn kỹ có vài con trùng lúc nhúc đang bò khắp nơi trên cơ thể.
Ông Bảo sợ phiền phức nên không báo cảnh sát, chỉ âm thầm cho người đến xử lý.
...*** *** ***...
Biệt thự Kiều Ngọc, ông Quang ngồi chéo chân cầm tờ báo đọc, bà Hạnh ngồi bên cạnh cầm tách trà nhâm nhi, rồi cất lời :
- Giờ này ả ta đã chết rồi ?
- Uhm đã chết từ đêm qua, không ai có thể sống sót khi bị phản vệ của mấy lá bùa đó đâu.
( ông Quang mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo, miệng vẫn trả lời bà Hạnh )
- Nhân quả đúng thật rất công bằng, gieo nhân nào gặt quả nấy.
Lần này vợ chồng mình có mạnh tay với Gia Bảo quá không ?
- Thuốc có đắng thì bệnh mới mau khỏi, thương thì phải cho roi, cho giọt.
Muốn con thành người thì cha mẹ phải dạy dỗ, uốn nắn mới được.
Thằng Gia Bảo, bà cũng biết từ nhỏ tôi cũng xem nó như con trai của mình, giờ cha mẹ nó mất rồi, chúng ta phải thay họ kéo nó trở về con đường chân chính.
Hai người đang nói chuyện thì một bóng người lao nhanh đến chỗ bọn họ, ngồi xổm xuống đất, ôm bà Hạnh thật chặt miệng luyên thuyên.
- Ông bà ngoại ơi, bé Vy về rồi nè, ông bà có nhớ con không ?
Tường Vy khuôn mặt tươi cười ôm chằm vào bà ngoại của mình, không chỉ vậy cô còn ôm bà ngoại rồi hôn chùn chụt vào hai bên má của bà.
Ba cha con Minh Huy đứng phía sau, không hẹn nhưng cùng nhau làm động tác vuốt trán sang một bên và thở dài.
Ông Quang và bà Hạnh thì mở căng cặp mắt xem có phải là đứa cháu ngoại mình không vì hôm nay nó lạ lắm à nghen.
Họ chưa bao giờ thấy cô nũng nịu và phấn khích như vậy.
Hai người cao tuổi đưa cặp mắt nhìn ba cha con nhà nào đó để hỏi lý do vì sao lại như vậy, thì ba cha con kia không nói gì chỉ lắc đầu cười, nhún vai một cái rồi đi vào nhà.
Tường Vy chờ đợi một lúc sau không thấy ông bà mình trả lời gì, thì quay lại phía sau chỉ còn thấy một không gian trống rỗng, không còn một bóng người, cô trề môi một cái rồi quay lại nói với ông bà ngoại mình bằng giọng nói đầy dỗi hờn :
- Cả hai thấy cháu gái về sao không mừng gì hết vậy ? Hai người không thương con nữa à ?
- Thương, dĩ nhiên là phải thương con nhất, vào nhà nhanh lên không tí nữa lại bị say nắng nữa, giờ cũng trưa rồi ( Bà Hạnh xoa đầu cháu gái, trả lời bằng cái giọng điệu cưng chiều )
- Tối ngày bây chỉ biết có bà ngoại, còn ta bây cho ra rìa hả ? ( Ông Quang làm vẻ mặt giận dỗi, chậm rãi đứng lên đi vào bên trong )
Tường Vy chạy theo, lấy tay mình câu vào tay ông ngoại vừa đi vừa nói thì thầm:
- Dĩ nhiên con thương ông nhất nhà nhưng trước mặt bà con phải làm như vậy rồi, nếu không bà sẽ buồn rồi dỡ nóc nhà đi mất là ông cháu mình toi luôn.
Áaaaa
- Vy, con nói gì với ông bà điều nghe thấy hết nghe, nhóc muốn qua mặt bà đâu có dễ ( Bà Hạnh đứng bên cạnh một tay cầm gậy một tay nhéo hông cô )
- Ui da ....!đau ....!con sai rồi ....!tha cho cho con đi ngoại ....!chồng ơi cứu em
Minh Huy trong bếp nghe tên mình đã bị vợ điểm danh nên vội vã chạy ra, anh ngơ ngác, đứng nhìn hai ông bà lão quyền lực nhất nhà mỗi người nắm một cánh tay cô thông thả bước đi, hai bảo bối hiện tại cũng đang đứng anh, vừa đi đến gần anh, cô liền nói :
- Ông bà bỏ tay con ra đi, chồng con đứng trước mặt rồi, để anh ấy dìu con là được rồi.
Vừa nói cô vừa nháy mắt ra hiệu cầu cứu Minh Huy.
Anh cũng nhanh chóng bắt kịp tần số của cô, hai tiểu bảo bối nhìn hai người bằng ánh mắt như muốn nói :
" Có cần tụi con giúp không ? "
" Có, hoàn thành nhiệm vụ mẹ cho mỗi đứa hai triệu "
" Ok, chốt kèo "
Hai bé con đạt được thỏa thuận với mẹ xong, liền làm việc rất ân cần, cả hai tách hai hướng chạy đến ôm chầm lấy ông bà mình, ra sức nũng nịu.
Một lúc sau ông bà cũng chịu thua mấy đứa cháu muốn làm gì làm, bỏ mặc tất cả, ông Quang nắm tay bà Hạnh chậm rãi đi đến bàn ăn.
Cả nhà Minh Huy cũng nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, cả một bàn thức ăn toàn loại đại bổ nhanh chóng được bưng lên : Gà hầm thuốc bắc, cá sốt chua ngọt...!Tường Vy lúc này như bị bỏ đói lâu ngày cô vội cầm đũa lên
- Mời cả nhà ăn cơm.
Chưa để mọi người trả lời đã gắp thức ăn bỏ ngay vào chén ăn ngon lành, ông bà nhìn nhau mà cười vì cháu gái của mình không bị thai hành.
Lúc này gia đình cậu hai Bảo cũng đến góp vui.
- Thưa cha mẹ gia đình con mới đến ( Cậu hai Bảo và vợ vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống )
- Thưa ông bà nội anh em con mới về (Uyển Nhi và Gia Khang đồng thanh trả lời )
- Uhm, các con qua đúng lúc ăn cơm thì các con, các cháu ăn cơm với ta một chén nha ( bà Hạnh từ tốn nói )
- Nếu chiều rảnh rỗi, thì cả nhà ta cùng uống một ly rượu mừng con bé Vy có tin vui, những chuyện không vui mấy hôm nay đã qua rồi.
Dâu Tây và Dưa Hấu thấy Tường Vy nãy giờ ai nói gì cũng mặc kệ, cô không quan tâm, tay thì liên tục gắp thức ăn vào chén, cả hai cũng bắt chước ăn theo như vậy, cả hai cũng rất thích, có món cả ba mẹ con dành nhau cãi chí chóe, làm rôm rả cả nhà.
Một gia đình tứ đại đồng đường cùng nhau ăn uống đã là rất hiếm nhưng lại còn hòa thuận vui vẻ vậy đúng là quá hạnh phúc, khiến bao người ngưỡng mộ, những người làm trong nhà thấy cảnh này lòng cũng vui theo.
Nhưng lúc này chỉ có một mình Minh Huy đang bận rộn ôm bồn cầu để ói, đến mặt mày xanh lè, xanh lét.
Bà Hạnh tinh ý thấy liền nói với mọi người :
- Lần này có bầu con bé Vy sướng rồi không bị ốm nghén vì thằng Huy nó ốm nghén dùm con rồi.
Tý nữa thằng Bảo hay thằng Khang vào xem tình hình thằng Huy thế nào rồi lấy thuốc uống hay thuốc tiêm để nói giảm triệu chứng ốm nghén này.
- Cả nhà tiếp đi, con xin phép vào xem thằng cháu rể nhà mình.
...*** *** ***...
Biệt thự Vương Gia
Mấy hôm ông Gia Bảo và bà Hạnh đang bận tối mũi để khắc phục hậu quả của những " món quà " đặt biệt của mọi người tặng, hai người cũng quên luôn chuyện phản công.
Món quà lớn mà cả ông Quang và bà Hạnh đã chuẩn bị cho Gia Bảo cũng đã đến biệt thự Vương Gia.
Khi ông Gia Bảo cầm gói quà trên tay nặng trĩu có ghi trên món quà " Tặng Gia Bảo thân yêu ! Chúc con sớm tỉnh táo tìm được nẻo chính mà quay về "
Ông Bảo cầm gói quà đi thẳng vào thư phòng, ông cẩn thận dùng dao rọc giấy mở gói quà để xem bên trong có gì.
Món quà đó là một hộp vuông 60 cm * 60cm, cầm cũng khá là nặng, ông Bảo tập trung cao độ để mở quà vì từ nhỏ đến lớn những món quà ông nhận được từ ông Quang và bà Hạnh điều rất đặc biệt