Bảo Mẫu Cổ Đại


Hình phạt trông coi mộ phần ở nơi chơ vơ trong rừng đối với một đứa bé 6 tuổi thì chẳn khác nào lấy mạng của nó. Nhưng với An An lại khác, nàng cảm thấy bớt đi rất nhiều phiền toái, họ muốn nhốt nàng tại đây mấy tháng cũng không thành vấn đề. Vấn đề làm nàng phiền não là chuyện nàng chưa giải thích về chiếc nhẫn ngọc cho Diệp Hi Cẩn.
An An ở trong không gian quan sát nhóm người Bạch lão trên một chiếc xe ngựa thông qua chiếc nhẫn trên ngón trỏ của Diệp Hi Cẩn. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của thằng bé khi phát hiện An An biến mất, tuy rất đau lòng nhưng nàng không thể xuất hiện trước mặt Bạch lão.
Mấy ngày liên tiếp, nhóm Bạch lão đều ở trên xe ngựa cùng Diệp Hi Cẩn. An An đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Diệp Hi Cẩn ban đêm lại phát bệnh, da bé lại tím tái như trước, khó khăn lắm mới có chút da thịt, chỉ qua mấy ngày đã ốm đi trông thấy. Thằng bé đã lâu không ngâm nước không gian giải độc, linh tuyền thủy cũng chưa uống giọt nào, cứ thế này bệnh tình thằng bé sẽ càng nặng thêm.
Đúng như An An nghĩ, bệnh tình của Diệp Hi Cẩn mỗi lúc một nặng, ban đêm bé thường sốt cao, các cơ chi thì co rút đau đớn khiến bé chịu đủ đau khổ. Bạch lão không còn cách nào khác, dù kẻ địch đang đuổi theo phía sau, nhưng lão vẫn phải dừng lại tại một thị trấn nhỏ để châm cứu cho Diệp Hi Cẩn.
Sau một lúc thi châm, Diệp Hi Cẩn cũng không có dấu hiệu giảm đau, bé bắt đầu lâm vào hôn mê, miệng vẫn gọi tên An An suốt. Bạch lão nhanh chóng cho Dung Triết đi bốc thuốc, Dung Hiên đi sắp xếp người bảo vệ xung quanh quán trọ, còn Bạch Thược ở lại chăm sóc Diệp Hi Cẩn, bản thân lão đi truyền tin tức cho ca ca biết tình hình bất ổn của tiểu Cẩn.
Bên ngoài Bạch Thược canh giữ cửa cũng không hay biết có thêm người ở trong phòng của Diệp Hi Cẩn.
An An vừa ra khỏi không gian, nàng nhanh chóng ôm Diệp Hi Cẩn đang sốt mê man đi. Nàng đặt thằng bé vào bể tắm, cho thêm linh tuyền thủy vào rồi tiêm cho bé mũi thuốc giảm sốt.
Sau một khắc, cơn sốt của bé lui dần, cơn co rút cũng giảm đáng kể. Diệp Hi Cẩn cũng dần tỉnh lại. Bé thấy trước mắt mình là một căn phòng xa lạ, bé đang ngâm mình trong nước, bé cũng không bối rối mà thập phần kinh hỉ khi nhìn thấy An An. Bé rời khỏi bể tiến lên ôm An An lại, đầu nhỏ theo thói quen lại dụi vào ngực của nàng.

Mặt dù đây là lần đầu tiên An An lộ ra khuôn mặt thật trước Diệp Hi Cẩn nhưng bé vẫn nhận ra đôi mắt ấm áp của nàng cùng với đôi đồng tiền xinh xắn. An An mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt lúc còn bé của nàng, chân mang đôi dép hình con thỏ kết hợp với làn da trắng nõn nà trông như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích.
Bị Diệp Hi Cẩn ôm chặt, An An không có cách nào giúp bé mặc lại y phục. Nàng phải dỗ dành một lúc, hứa hẹn sẽ không rời đi nữa bé mới chịu buông. An An dùng khăn lông mềm mại giúp bé lau mình, mặc lại y phục cho bé. Nàng đặt bé trên chiếc giường mềm mại, lấy ra rượu thuốc giúp bé xoa bóp toàn thân.
Một lúc sau, cơn đau của Diệp Hi Cẩn hầu như không còn nữa. Nàng giúp bé chải tóc, búi lại gọn gàng.
Nàng ôm bé đi tham quan khắp nhà. Từ nhà bếp, phòng khách, phòng khám bệnh, phòng ngủ, rồi đến không gian bên ngoài nhà.
Căn nhà của An An được xây theo kiểu tây âu, được quét vôi màu trắng vừa trang nhã lại sang trọng. Xung quanh nhà là cả một vườn hoa đầy màu sắc đang trổ hoa được bao bọc bởi một hàng rào màu trắng. Hoa được vào không gian nên không bao giờ tàn, nụ hoa luôn mở cánh tỏa ra mùi thơm ngát.
Trước cửa là một chiếc ghế đu hình tròn xinh xắn, cách chiếc ghế đu vài mét là sân thể thao, ngày trước An An, tiểu Vũ cùng Nhiên Nhiên vẫn thường chơi bóng rổ ở đây, mà hiện giờ cảnh còn, người đã không như trước.
Diệp Hi Cẩn rất thích căn nhà, bé chạy khắp nơi tham quan mọi ngóc ngách. Bé thích nhất là chiếc ghế đu màu trắng sạch sẽ, bé kéo tay An An cùng ngồi trên ghế đu trông rất thích ý.
An An tiếp tục dẫn bé tham quan siêu thị mini mà nàng cùng tiểu Vũ chuẩn bị cho thuận tiện chọn thức ăn. Mỗi loại thức ăn, thực phẩm đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Thực phẩm nào sắp hết An An lại dùng ý niệm mang thực phẩm được cất trong kho dự trữ bổ khuyết vào.

Trong siêu thị có rất nhiều gian hàng, từ lương thực, thực phẩm các loại, đến trái cây, nước trái cây, bánh kẹo đều đủ cả. An An vừa nắm tay bé vừa hướng dẫn bé những loại thực phẩm thông dụng, gian hàng nào có thể ăn liền được, gian hàng nào cần phải qua chế biến mới dùng được. Mỗi gian hàng đều được ghi chú kèm theo ảnh màu của từng loại. Mặc dù Diệp Hi Cẩn không biết ghi chú nhưng bé có thể dựa vào hình ảnh để phân loại. Bé vốn rất thông minh nên chỉ một lúc sau có thể nhận ra một số loại thực phẩm thông dụng và một số trái cây lạ không có ở Minh Hoàng đại lục.
Diệp Hi Cẩn bây giờ cũng xem là một nửa chủ nhân của không gian, bé không thể dùng ý niệm điều khiển không gian nhưng lại có thể tự do ra vào.
An An dẫn Diệp Hi Cẩn trở lại phòng bếp, nàng nhóm lửa nấu cho bé một bát cháo thịt. Bé rất ngoan ngoãn ăn hết bát cháo nhưng phải có An An ăn cùng.
Thấy bé đã khỏe lại, An An định đưa bé ra ngoài. Như biết được ý định của nàng, bé gắt gao ôm An An thật chặt. An An phải mất một lúc dỗ dành và hứa buổi tối sẽ quay lại bé mới lưu luyến buôn ra.
An An cẩn thận dặn dò bé không được nói việc này cho ai biết nếu không nàng sẽ không xuất hiện trước mặt bé nữa, Diệp Hi Cẩn vui vẻ chấp nhận, chỉ cần lời của An An nói bé sẽ nghe theo.
An An đưa Diệp Hi Cẩn trở lại giường không được bao lâu thì Bạch lão trở lại. Trên giường, Diệp Hi Cẩn đã tỉnh, hơn nữa khí sắc cũng không tệ, cơn sốt cùng cơn đau đã không còn.
Bạch lão cảm thấy điều gì đó không đúng nhưng lại không biết ở chỗ nào. Suy nghĩ không ra lão không thèm nghĩ nữa, tiểu Cẩn không sao là tốt rồi.
Lão mang bát thuốc đã sắc cho Diệp Hi Cẩn. Bên trong không gian, An An dùng ý niệm truyền đạt thông qua chiếc nhẫn, nàng dỗ dành bé uống hết bát thuốc, không thể phụ lòng của Bạch lão. Diệp Hi Cẩn nghe giọng nói của An An vang vọng bên tai, đầu tiên bé sửng sốt, sau đó thì kinh hỉ không thôi, bé vui vẻ uống hết bát thuốc Bạch lão đưa, bất quá bé lại từ chối ở cùng phòng với mọi người. Bạch lão không khuyên được, sợ bệnh tình bé nặng thêm nên cử người thay phiên nhau canh ở bên ngoài.

Buổi tối An An giữ đúng lời hứa, nàng mang Diệp Hi Cẩn vào luôn không gian vì thời tiết bên ngoài rất lạnh. Thay cho bé bộ đồ ngủ thoải mái, An An định ôm bé về phòng của Nhiên Nhiên, nhưng bé nhất quyết không chịu rời nàng. An An biết bé bị dọa sợ, vì lần chia tay hôm đó bé bị Bạch lão điểm huyệt ngủ, khi tỉnh lại thì đã không thấy An An đâu.
Nhớ lại đôi mắt vốn dĩ trong sáng, đẹp đẽ như thế nhưng vì không thấy nàng lại tuyệt vọng đau thương. An An lại ôm bé trở lại phòng mình.
Phòng của An An tông màu chủ đạo là xanh lá, ở giữ phòng là chiếc giường rộng lớn với ga màu trắng sạch sẽ kết hợp với bộ chăn gối màu tím bắt mắt. Bên cửa sổ là hai chậu phong lan tím mà An An rất thích, bên cạnh là một bàn ghế thủy tinh mà An An thường dùng để uống cafe mỗi buổi sáng.
Bên cạnh chiếc giường là bàn trang điểm với đầy đủ dụng cụ, bất quá bây giờ An An không dùng nữa. Trên đầu giường là giá sách mini dành cho những lúc nàng khó ngủ. Cả căn phòng toát lên hơi thở lãn mạn mà An An luôn lấy làm tự hào.
Vừa đặt lưng lên giường, Diệp Hi Cẩn theo thói quen lại dụi dụi cái đầu nhỏ của bé vào lòng nàng, An An chỉ cười khẽ rồi xoa đầu bé. Nàng dùng ý niệm giảm bớt ánh sáng trong phòng ngủ rồi cũng ôm lại bé chìm vào mộng đẹp. Đêm nay cả hai lại có một giấc ngủ an lành.
Sức khỏe của Diệp Hi Cẩn ngày một chuyển biến tốt, Bạch lão cũng thừa dịp này càng tăng nhanh tốc độ hồi kinh. An An ở trong không gian thỉnh thoảng dùng ý niệm trò chuyện với Diệp Hi Cẩn nên cho dù nàng không ở cạnh, bé cũng rất vui vẻ. Lúc rãnh rỗi nàng sẽ ra ngoài luyện tiếp tầng hai của Độc Phong Bộ và mang hai tiểu ngân lang dạo xung quanh. Khi còn ở hang động, nàng từng hỏi qua bí quyết tu luyện khinh công với Dung Triết, nàng chỉ hỏi kiến thức căn bản của khinh công nên Dung Triết chỉ cho là trẻ con hiếu kỳ, không những không dấu diếm mà còn tỷ mỉ giảng giải. An An bây giờ đã có thể tự mình luyện tập, chỉ cần có thời gian nàng sẽ luyện thành.
Nàng ở trong không gian bắt đầu nghiên cứu châm tuyến. Nàng muốn chính tay chăm sóc cho Diệp Hi Cẩn như khi nàng vẫn chăm sóc đứa em nhỏ mà nàng đã bỏ lỡ.
Trong khi An An và Diệp Hi Cẩn vẫn thích ý tận hưởng cuộc sống qua ngày thì sóng ngầm ở kinh thành đang ngày càng mãnh liệt. Thiên Vũ đế nhận được tin tức thập bát hoàng tử sắp trở về, hắn chưa kịp vui vẻ thì lại hay tin bệnh tình của thập bát đã gần hồi phục. Hơn ai hết hắn rất rõ ràng bệnh tình của con mình, ngoại trừ dùng Dưỡng xuân niên làm thuốc dẫn, kết hợp cùng vài loại thảo dược từ Thánh đảo thì ngoài ra sẽ không có cách giải nào khác. Điều đó có nghĩa sư huynh đã dùng Dưỡng xuân niên cứu thập bát.
Nét mặt của Thiên Vũ đế càng ngày càng khó coi. Phải biết nếu dùng Dưỡng xuân niên ngàn năm làm thuốc dẫn đồng nghĩa với việc hủy bỏ một cơ hội được sống ngàn năm tuổi. Đó là ngàn năm tuổi a, Thiên Vũ quốc cứ như vậy mà mất đi thượng phẩm thánh dược.

Dưỡng xuân niên ngàn năm sư phụ hắn chỉ cho xuất thế được 10 viên. Càng nghĩ Thiên Vũ đế càng tiếc nuối, càng nghĩ hắn lại càng hận, mối hận này hắn sẽ tính sổ lên thập bát, đắc tội với hắn, dù là nhi tử hắn cũng không tha.
----------+++++++--------
Phủ thái tử, Ngọc Lan các.
Trên giường noãn ngọc, một mỹ nhân tuyệt sắc đang nhàn nhã thưởng thức món điểm tâm nổi tiếng nhất của Thính Vũ lâu - đệ nhất tửu lâu của Thiên Vũ thành. Bên cạnh mỹ nhân là 4 thiếp thân nha hoàn, một người so với một người càng diễm lệ tuyệt sắc. Bốn vị mỹ nhân đều cung kính hầu hạ vị chủ nhân mà họ sùng bái. Chủ nhân của họ không ai khác là thái tử phi Triệu Nhược Nhược.
Thái tử phi không những xinh đẹp, tốt bụng, mà còn là kỳ nữ trong thiên hạ. Thái tử phi võ công thuộc hàng thượng thừa, độc thuật tự xưng đệ nhị thì không ai dám tranh đệ nhất. Chẵn những thế, người lại có tài kinh thương, đoán trước mọi việc nên hầu hết tiền tài trong thiên hạ đều thuộc về người. Thế lực của người trên giang hồ thì không cần phải nhắc đến, đệ nhất sát thủ lâu - Thiên Tinh lâu - vốn do người lập nên. Toàn bộ sát thủ của Thiên Tinh lâu đều là cô nhi chịu ân của thái tử phi, độ trung thành thì không cần phải nói. Ngoài ra, người còn là cung chủ của Hồng Tinh các, nơi nắm toàn bộ tin tức của Minh hoàng đại lục, là nơi quản lý toàn bộ kỹ viện trên Minh hoàng đại lục. Hồng lạc lâu vốn là chi nhánh của Hồng Tinh các tại Thiên Vũ quốc.
Triệu Nhược Nhược lười biếng nhấp một ngụm trà do Xuân Lan châm, vừa quay qua hỏi Hạ Thược: "hôm nay thái tử thị tẩm ai?". Hạ Thược cung kính trả lời: "Bẩm chủ nhân, là Liễu trắc phi của Thủy Tiên các".
Triệu Nhược Nhược nhận được câu trả lời cũng không có phản ứng gì. Trong mắt nàng, thái tử chẳn qua chỉ là công cụ để nàng tiếp cận hoàng quyền thôi. Hắn vẫn chưa đủ tư cách cho nàng quan tâm đến, chẵn qua nàng chú ý đến Liễu trắc phi. Liễu trắc phi của kiếp này hoàn toàn khác với kiếp trước, nàng ta trở nên mạnh mẽ hơn, luôn có những hành vi quái dị thu hút thái tử. Nếu nàng ta biết an phận, không chọc hư kế hoạch của nàng, nàng có thể xem ả ta như con kiến, con gián không đáng nhắc tới, bằng không nàng sẽ cho ả vạn kiếp không siêu sinh.
Triệu Nhược Nhược xoa trán rồi quăng chuyện phong lưu của thái tử ra sau đầu. Chuyện nàng cần quan tâm nhất hiện giờ là phủ tả thừa tướng và thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn. Dạo gần đây nhiệm vụ nàng giao cho bọn thuộc hạ làm đa số điều thất bại. Điều nàng lo lắng nhất là cái gương báo vật mà nàng khổ công tìm kiếm từ lúc trọng sinh tới nay đã bị người nẫng tay trên. Cái gương đó là điểm mấu chốt để nàng bước lên đỉnh cao danh vọng, nếu nó rơi vào tay của Diệp Hi Cẩn thì lịch sử kiếp trước sẽ tái hiện. Nàng bây giờ đã không còn yếu đuối như trước, chỉ có nàng nắm sinh mệnh kẻ khác, chỉ có nàng mới là người bày bố trận. Vốn dĩ định giữ lại mạng của Diệp Hi Cẩn một thời gian để lấy thuốc từ lão già Tuyền Cơ, ai ngờ lão mềm cứng đều không ăn. Nàng đã phát lệnh cho Thiên Tinh lâu truy sát Diệp Hi Cẩn, cho đến nay vẫn chưa có kết quả. Thế lực của Tuyền Cơ và lão già họ Bạch quả không thể xem thường.
Mấy tháng trước Hồng lâu các đưa cho nàng quyển y thư và cái gương. Quyển y thư là đồ thật nhưng trong gương thì chỉ có vài quyển thi thơ. Tra tới tra lui lại dính đến phủ tả tướng. Nàng cho người theo dõi mấy tháng nay cũng không có động tĩnh gì. Mọi chuyện dường như đã rời quỷ đạo vốn có của nó. Cũng còn may có thứ nàng vẫn nắm được. Cửu cửu giúp nàng trọng sinh, nàng biết trước nhiều việc, bao năm chuẩn bị nàng được thành tựu mĩ mãn, nhất là việc thu thập Dưỡng xuân niên. Hiện tại nàng đã có 10 viên, chỉ tiếc lại vuột mất viên ngàn năm từ lão già Tuyền Cơ. Xem ra nàng cần "hắn ta" ra tay giúp đỡ một chút mới ổn thỏa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận