Bảo Mẫu Ma Thú


Tiếp tục một ngày tập luyện mới.

Nhiếp Minh Nguyên vừa ngủ dậy, không thấy U Minh Thú đâu, cậu mừng thầm rằng hôm nay có thể trốn tập.

Nhưng cậu nhóc không ngờ rằng U Minh Thú đang chuẩn bị một cuộc huấn luyện mới.

Lần này U Minh Thú gọi thêm người đến tập cho Nhiếp Minh Nguyên:
Nhiếp Minh Nguyên: O...OÁPP~~ ( bước ra khỏi hang động): CON MÈO THÚI ĐI ĐÂU RỒI NHỈ? ( ngó trái ngó phải) ( đi xung quanh tìm)
Nhiếp Minh Nguyên: KHÔNG CÓ Ở ĐÂY Ư? HÈHÈ, CÀNG TỐT, XUỐNG LÀNG ĐI CHƠI THÔI.(⁠⁠▽⁠⁠)
- MUỐN TRỐN ĐI ĐÂU ĐẤY NHÓC? ( giọng nói từ trên trời vang lên)
Nhiếp Minh Nguyên: (ngước nhìn lên cao) ⊙⁠.⁠?
U Minh Thú ( đáp xuống, bên cạnh có thêm hai con yêu thú khác): TRỐN TẬP? ĐÂU DỄ!
U Minh Thú: GIỚI THIỆU BẠN TẬP CHO NGƯƠI ĐÂY.

KIM GIÁC TÊ THÌ NGƯƠI BIẾT RỒI NHỈ.
Kim Giác Tê [ con tê giác lớn màu bạch kim ]: CHÀO, NHIẾP HUYNH ĐỆ, LÂU RỒI KHÔNG GẶP.
Kim Giác Tê đã từng chăm sóc Nhiếp Minh Nguyên lúc cậu còn bé, họ rất thân với nhau.

Lần chia tay với Nhiếp Minh Nguyên là lúc cậu 7 tuổi:
Kim Giác Tê: ĐÃ 2 NĂM RỒI NHỈ? NHIẾP ĐỆ TRÔNG CÓ VẺ ỐM ĐI NHIỀU ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên: KIM GIÁC CA CA (⁠≧⁠▽⁠≦⁠) ( Chạy tới ôm lấy chân Kim Giác Tê) NHỚ HUYNH CHẾT ĐI ĐƯỢC.


HUYNH ĐI ĐÂU MẤT HÚT 2 NĂM NAY VẬY?
U Minh Thú: { Hớn hở dữ ha } ಠ⁠ᴥ⁠ಠ
U Minh Thú: E HÈM ( chỉ về hướng yêu thú kia) TÊN NÀY LÀ KIM HẦU VƯƠNG [ tinh tinh lông vàng ].

TỪ GIỜ NGƯƠI TẬP LUYỆN VỚI HAI NGƯỜI NÀY.
Nhiếp Minh Nguyên: TẬP VỚI HAI NGƯỜI HỌ! TẬP THẾ NÀO?
U Minh Thú: CHẬM HIỂU THẾ.

TẤT NHIÊN LÀ ĐÁNH NHAU RỒI.

HỌ CÓ THỂ LẦN LƯỢT ĐÁNH VỚI NGƯƠI, HOẶC CẢ HAI CÙNG ĐÁNH.

TA VẪN SẼ GIÁM SÁT CÁC NGƯƠI TẬP LUYỆN.
...Bọn họ đến một bãi đất trống...
U Minh Thú: CHỖ NÀY ĐƯỢC.

KIM GIÁC TÊ, HUYNH TRƯỚC ĐI.
Kim Giác Tê: Ừ...!Ờ ( đến chỗ Nhiếp Minh Nguyên)
Kim Giác Tê: CHÚNG TA ĐẾN LÀ ĐỂ GIÚP ĐỆ LUYỆN TẬP.

VẬY TA KHÔNG THỂ VÌ TÌNH HUYNH ĐỆ MÀ NHẸ TAY ĐÂU.
Nhiếp Minh Nguyên: KIM GIÁC CA CA CỨ RA TAY ĐI, ĐỆ MUỐN CHỨNG MINH CHO CON MÈO THÚI ĐÓ ĐỆ TIẾN BỘ ĐƯỢC BAO NHIÊU.
Kim Giác Tê: ĐƯỢC.
Kim Giác Tê bắt đầu gồng mình lên, xông thẳng tới Nhiếp Minh Nguyên với một tốc độ cực nhanh hệt như một con bò điên muốn húc người.

Tuy nhiên một đòn đánh đơn giản như thế chắc chắn không làm khó được Nhiếp Minh Nguyên.

Cậu nhẹ nhàng tránh né, Kim Giác Tê tiếp tục đòn tấn công ấy nhưng tất cả đều được hóa giải một cách nhẹ nhàng.

Quả nhiên những bài tập dãn cơ đã giúp cậu nhóc mạnh lên, thân thủ cậu giờ vô cùng linh hoạt.

U Minh Thú và Kim Hầu Vương đứng từ xa trông thấy hết toàn bộ diễn biến:
Kim Hầu Vương: ĐÁNH TRÔNG CHÁN THẾ.
U Minh Thú:.......
U Minh Thú: KIM GIÁC TÊ, ĐÂY LÀ TẬP LUYỆN, NGƯƠI KHÔNG MẠNH TAY THÌ THẰNG NHÓC KHÔNG KHÁ LÊN ĐƯỢC ĐÂU.
Nhiếp Minh Nguyên bồi thêm: ĐÚNG VẬY ĐÓ, KIM GIÁC CA, HUYNH CỨ MẠNH TAY ĐI.

Kim Giác Tê nghe thấy, thầm hiểu ý: ĐƯỢC THÔI, LÀ ĐỆ MUỐN THẾ ĐẤY.
Kim Giác Tê dường như nghiêm túc hẵng, bậc dậy, dùng hai chi trước dậm mạnh xuống nền đất, tạo nên địa chấn.


Cồn đất cát rạn nứt khi cơn chấn đi qua tiến về phía Nhiếp Minh Nguyên.
Nhìn thấy cơn địa chấn mà Kim Giác Tê tạo ra.

Chiêu thức có bán kính rộng.

Đầu Nhiếp Minh Nguyên nhảy số, cậu nhảy thẳng lên cao, cơn chấn đi qua dưới chân cậu:
Nhiếp Minh Nguyên: MAY QUÁ, NÉ KỊP.

( nhìn U Minh Thú, tỏ vẻ đắc thắng)
U Minh Thú tặc lưỡi: KHÁ ĐẤY, NHƯNG CÒN QUÁ NON NỚT.

THIẾU KINH NGHIỆM THỰC CHIẾN.
Tận dụng lúc cậu nhóc không tập trung, Kim Giác Tê nhảy vọt thẳng vào Nhiếp Minh Nguyên.

Lúc này cậu mới nhìn lại, đã thấy Kim Giác Tê xông thẳng về phía mình; nhưng giữa không trung nên cậu không biết tránh đòn hiểm này như thế nào, đành dùng tay chắn.

Kim Giác Tê hất văng cậu qua phía bên trái mình.

Cậu nhóc trúng đòn, rơi mạnh xuống đất.

Sát thương gây ra là khá lớn:
Kim Giác Tê: DÙ CÓ LÀ TẬP LUYỆN, ĐỆ CŨNG PHẢI LUÔN TẬP TRUNG VỀ ĐỐI THỦ.

NẾU LÀ THỰC CHIẾN, ĐỆ KHÔNG ĐƠN GIẢN LÀ SÂY SÁT NHẸ ĐÂU.
Nhiếp Minh Nguyên từ từ đứng dậy, vai phải đã bị thương
Kim Giác Tê: CÒN TIẾP TỤC ĐƯỢC NỮA KHÔNG?
Dù bị thương, Nhiếp Minh Nguyên vẫn mạnh miệng: ĐƯỢC.

TIẾP TỤC ĐI.

Kim Giác Tê tuy không nỡ ra tay, nhưng vẫn xông về phía Nhiếp Minh Nguyên.

U Minh Thú bay tới ngăn cản:
U Minh Thú chặn đòn: DỪNG Ở ĐÂY ĐƯỢC RỒI, TỐI NAY CHÚNG TA TIẾP TỤC.
Kim Giác Tê ( bình tĩnh lại): (⁠*⁠﹏⁠*⁠;⁠) CHẾT RỒI, TA HƠI QUÁ TAY.
U Minh Thú nhìn Nhiếp Minh Nguyên: ĐÂY CHỈ LÀ TẬP THÔI, KHÔNG CẦN CỐ QUÁ.

KHI NÀO HUYẾT CHIẾN THÌ MỚI LO ( xách cậu nhóc lên lưng)
U Minh Thú nói với Kim Giác Tê: KHỎI LO CHO CẬU NHÓC, NGƯƠI VỀ NGHỈ NGƠI ĐI.

( bay đi)
Kim Giác Tê: (⁠´⁠-⁠﹏⁠-⁠`⁠;⁠)
Kim Hầu Vương: NÀY, CÁC NGƯỜI CÓ BỎ QUÊN AI KHÔNG ĐÓ Σ⁠(⁠ಠ∆ಠ⁠)
Kim Giác Tê: NGƯƠI THÌ VỀ ĐI, NGÀY MAI TỚI LƯỢT CỦA NGƯƠI.

( bỏ về)
Kim Hầu Vương: CÁC NGƯỜI ĐÂY LÀ HIẾP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG (⁠ノ⁠ಠ⁠益⁠ಠ⁠)⁠ノ
.......
.......
.......
...Còn tiếp....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận