Bảo Mẫu Rất Bận

Hách Đằng chìm ngập trong bi thương và sợ hãi, những thứ ngây thơ, đơn thuần, tin tưởng, quan tâm gì đó chỉ khiến bản thân mình bị thương, cho nên, anh thật sự không hiểu.

Tô Dật Tu thậm chí có thể thấy được tay cậu đang run, rốt cuộc cậu đã trải qua những chuyện gì mà lại có thể tuyệt vọng đến như vậy. Hai mươi ba tuổi, chẳng phải nghĩa là có thể thoải mái vui vẻ và dạt dào hăng hái làm chuyện mình muốn sao?

Tô Dật Tu rất tò mò về cậu, cũng thấy đau lòng. Dù là chuyện gì, chắc chắn không phải chuyện tốt.

“Ăn cơm trước đã. Lúc ăn cơm đừng nghĩ chuyện khác.”

Hách Đằng cầm đũa lên, hít sâu mấy cái để điều chỉnh tâm trạng lại, “Rõ ràng là anh nhắc trước.”

“Ai.” Tô Dật Tu xin lỗi, “Tôi sai rồi có được không? Ăn cơm đã, chờ những ngày tháng lâu dài sau này, anh đây sẽ dạy cậu thường thức phải có trong cuộc sống. Để sau này ra ngoài không bị người ta lừa.”

“Ăn cơm!” Hách Đằng không muốn nghe những thứ đó nhất, rõ ràng chỉ vừa quen biết, đã đâm đúng vào chỗ đau của cậu. Dù tôi có ngốc cũng đừng nói thẳng ra vậy chứ, buồn bực vô cùng.

Hai bữa cơm với đủ loại hương vị, nhưng nói chung là không phải ngon miệng, ngược lại Tô Dật Tu thì khen không dứt miệng, liền tục thầm nói nhặt được bảo bối rồi. Xem ra thu hoạch lần này của mình không ít, may mà những người trước đã đi hết, nếu không sẽ không tuyển được Hách Đằng.

Hách Đằng vào bếp rửa chén, Tô Dật Tu đi lấy đồ ăn cho Đại Bảo, nhìn ba nó bưng cái bát đi tới, Đại Bảo rất là thương tâm. Nhưng mà vì thấy trong bát có thêm mấy thứ ngon ngon, thôi bỏ đi

Khi dọn bếp xong đi ra thì Hách Đằng thấy Đại Bảo đang ăn cơm, Tô Dật Tu ngồi cạnh đưa tay vén lông trên đầu và hai tai của Đại Bảo lên.

“Anh làm gì vậy?”

“Để lông khỏi rơi vào bát ăn.”

Hách Đằng hết nói nổi, ăn cơm mà cũng phiền phức tới vậy, “Dùng thun cột lên là được rồi.”

“Vậy lông sẽ bị xoắn vào thun, rất đau.”

Hách Đằng nghiêng đầu, “Chuyện gì?”

“?” Tô Dật Tu ngẩng đầu lên, “Chuyện gì là gì?”

Nhưng Hách Đằng đã hiểu ra, là rất đau, chứ không phải gọi cậu. “Không có gì.”

Tô Dật Tu cũng hiểu ra, bật cười, “Có cái tên này đúng là khó cho cậu.”

“Biết làm sao được! Cố gắng sống qua ngày thôi.”

Chờ Đại Bảo ăn cơm xong, Tô Dật Tu lau miệng cho nó, vén vén lông, “Đi thôi, đi sớm về sớm.”

“Ừm.”

Rõ ràng là Đại Bảo nghe hiểu câu này, đi nhanh hơn nhiều, Tô Dật Tu đi thay đồ, Hách Đằng không có gì để thay, Đại Bảo hớn hở chạy ra cửa ngậm sẵn vòng cổ của nó.

Ra ngoài thì phải đeo vòng cổ, tuy không tự do nhưng cũng hết cách. Hách Đằng thở dài, bây giờ thật ra làm chó cũng không dễ gì.

Chốc lát sau Tô Dật Tu đi ra đeo vòng cổ cho nó, gắn dây vào, rồi sau đó Đại Bảo tự ngậm lấy dây.

“Sao vậy? Anh không dắt sao?” Hách Đằng hỏi.

“Có dắt kia mà.”

“Tự dắt mình? Vậy cũng tính là dắt sao?”

“Sao lại không! Bây giờ còn chưa xuống dưới mà.”

Hách Đằng thật không nói được gì nữa, nhìn Đại Bảo, Đại Bảo đột nhiên lủi lên, gác hai chân trước lên vai Hách Đằng, Hách Đằng giật cả mình, hơi hoảng.

“Tao sai rồi!” Hách Đằng vội nói.

Đại Bảo vừa ý bỏ xuống.

“Nó với cậu thân thiết bất ngờ.”

Hách Đằng nghe câu này thật sự rất muốn đánh người.

Từ trên lầu xuống, nhịp chân của Đại Bảo vẫn nhịp nhàng  với hai người, không nhanh không chậm, ra ngoài rồi cũng không mừng rỡ chạy lung tung, mà đi bước nhỏ, chậc chậc, cảm giác tự hào lan tỏa trong lòng Hách Đằng.

Cách đó không xa cũng có nhiều người đang dắt chó đi dạo, Đại Bảo dừng lại, Tô Dật Tu cầm dây trong tay. Còn chưa đến gần đã có mấy con chó nhỏ sủa gâu gâu với Đại Bảo.

Hách Đằng thấy rất phiền, vì lúc chúng nó sủa Đại Bảo, thật ra cũng là đang sủa bọn họ. Nhưng nhìn lại Đại Bảo, căn bản chẳng nhìn chúng nó lấy một cái, mắt nhìn thẳng tắp.

Chủ của mấy con chó nhỏ đó cũng chẳng ngăn lại, nhìn một cái rồi lại tiếp tục buôn chuyện. Hách Đằng cảm thấy không nhịn được nữa, dù sao thì cũng là mấy con chó nhỏ đó hiếp đáp Đại Bảo.

Nhưng Tô Dật Tu chẳng nói gì, nên bản thân không nên nhiều chuyện.

Lúc gần đi, một con chó nhỏ đột nhiên vùng ra khỏi tay chủ chạy tới trước mặt Đại Bảo, Hách Đằng giật mình, vội túm cánh tay Tô Dật Tu, “Chó kìa!” Rồi nhìn chủ của con chó đó, vẫn đang say sưa tán dóc không thèm lo.

Hách Đằng rất giận, tuy Đại Bảo nhà cậu rất có giáo dục, nhưng cũng đâu thể ức hiếp nó như vậy.

Con chó nhỏ cứ sủa inh ỏi, Tô Dật Tu và Đại Bảo đều dừng lại nhìn nó, vào lúc Hách Đằng chịu hết nổi sắp kéo dây bảo Đại Bảo đi mau thôi thì cậu thấy Đại Bảo cử động.

Sau đó là một đường cong, một tiếng kêu to, một con tròn tròn rơi vào bãi cỏ bên cạnh, chủ nó la ầm ĩ, Tô Dật Tu bình thản mà áy náy đi qua giải quyết hậu quả.

Đến khi dây dắt chó được nhét vào tay mình, Hách Đằng vẫn còn cảm thấy mọi chuyện xảy ra không hề là thật.

Cậu nhìn Đại Bảo, “Đại Bảo, mày vứt con chó nhỏ đó đi sao?”

Đại Bảo: Nếu ta có thể nói chuyện thì nhất định sẽ không động thủ.

Hách Đằng nhìn con chó kia kêu ngao ngao trong bụi cỏ, vô cùng hưng phấn, “Mày ngầu quá!”

Vì tiếng hơi lớn, nên gia đình chó bị hại có vẻ không thể chấp nhận được, Tô Dật Tu trừng Hách Đằng một cái, Hách Đằng vội dắt Đại Bảo chạy trước. Tới chỗ không người, cậu lại bắt đầu thể hiện lòng kính nể tràn giang đại hải của mình với Đại Bảo.

Vì tốc độ của Đại Bảo thật sự quá nhanh, cho nên Hách Đằng nghĩ lại hết lần này tới lần khác cảnh Đại Bảo làm thế nào để cắn lấy con chó nhỏ đó rồi quăng ra xa.

“Phong độ lắm đó mày biết không!!”

Đương nhiên Đại Bảo biểu hiện đồng ý. Cho nên rướn cổ cao hơn hẳn!

Tô Dật Tu đi qua thì thấy Hách Đằng như vậy, “Nhìn khuôn mặt ngu ngốc của cậu kìa.”

“Đại Bảo lợi hại quá.”

“Ừm.” Tô Dật Tu thờ ơ đáp một tiếng.

“Sao anh không vui.”

“Đền mất hai trăm tệ tôi vui không nổi.”

“…” Hách Đằng há mồm, “Mẹ nó! Ăn cướp à.”

“Không sao, hai trăm không nhiều, trong lòng thấy rất vui.” Tô Dật Tu nói: “Các bảo mẫu trước người nào cũng cột Đại Bảo, con chó đó ra oai với Đại Bảo nhiều lần rồi.”

Hách Đằng không nói nữa, cầm dây nhìn Đại Bảo ngạo nghễ ngẩng cao đầu, cậu hiểu được cảm giác được, bị người khác ức hiếp, nhưng lại không thể đánh trả.

Đứng lại, Đại Bảo cũng đứng lại, Hách Đằng cúi xuống xoa đầu Đại Bảo, “Ngoan quá đi.”

Tô Dật Tu nhe răng cười, “Cậu đừng có làm mặt như vậy có được không, cứ như cả hai là huynh đệ chung hoạn nạn vậy.”

Hách Đằng trừng mắt.

Hai người đi một quãng dài, rồi lại quay về, Hách Đằng rất hoang mang, “Làm gì vậy?”

“Lái xe.”

“Vậy tại sao phải đi hết một vòng?”

“Tản bộ. Ăn cơm no quá.”

“…” Cái xxx.

Là đàn ông thì không ai không thích xe, tuy tính tình Hách Đằng trước khi chết tương đối mềm yếu, nhưng cũng là đàn ông, lúc cậu thấy Tô Dật Tu mở cửa chiếc FJ Cruiser thì đã cảm thấy chiếc này nhất định là mua theo ý thích của Đại Bảo. Thân màu quýt nóc trắng, cực bắt mắt.

Đại Bảo lên ghế sau, nằm vắt ra đó chờ lái xe. Hách Đằng ngồi ghế trước, thắt dây an toàn.

Đọc địa chỉ nhà mình, Tô Dật Tu tập trung lái xe, Hách Đằng thỉnh thoảng chỉ đường một chút, con chó phía sau chẳng khác nào không tồn tại, không hề lên tiếng, nên rất dễ bị quên.

Nhưng Đại Bảo tuyệt đối không phải con chó cam chịu cảnh cô đơn. Hách Đằng đột nhiên cảm nhận được cạnh mình có hơi thở âm ấm vào tiếng thở khe khẽ, vừa quay sang đã thấy cái đầu chó, đang suy nghĩ xuất thần lại gặp cảnh như vậy, cậu suýt chút nhảy dựng lên.

Tô Dật Tu cười ha ha, “Nó thật sự rất thích cậu.” Khó khăn lắm mới dừng lại được, anh nói: “Chó cũng biết nhìn người, nó biết cậu rất tốt, tối thiểu cũng biết là cậu không ghét nó.”

“Thật ra phải nói là, ban đầu chó đối xử với mọi người đều rất tốt, nhưng về sau có những người làm hại chúng nó, cho nên chúng nó dần không còn dễ dàng tốt với người lạ nữa.”

“Cậu đang nói chó hoang.”

“Cũng không phải ngay từ đầu chúng nó đã là chó hoang.” Hách Đằng nhìn ra cửa sổ. “Tốt với chúng nó trước, cuối cùng đối xử hung ác, tàn nhẫn biết bao nhiêu.”

Tô Dật Tu thở dài, “Đó là mệnh số. Ở phòng khám của chúng tôi có không ít người tốt bụng mang những con chó hoang bên ngoài đến chữa trị, tuy không thể trị liệu miễn trí, nhưng với trường hợp đó có thể ưu đãi một ít. 

Những con chó đó hoảng hốt, sợ sệt, thậm chí còn tấn công người, nhưng cuối cùng, chúng nó cũng sẽ bằng lòng tin tưởng con người, nếu không sẽ không thể mang đến được. Cho nên chuyện này, thật ra chúng nó thấy rất rõ, ai tốt hay không tốt với chúng nó, rồi sẽ đáp lại bằng những thái độ khác nhau. Đó là một giai đoạn trưởng thành.”

“Tôi cảm thấy rất tàn nhẫn.”

“Cho nên chỉ cần đừng tốt với người xấu là được rồi, thấy những người đó thì cứ sủa gâu gâu rồi cắn, với những người tốt, thì nhõng nhẽo làm nũng, như vậy thì sẽ vui bao nhiêu.” Tuy không biết trong lòng Hách Đằng có chuyện gì, nhưng Tô Dật Tu nhìn cách Hách Đằng nói chuyện, quá nửa là có liên quan đến chuyện từng bị lừa.

Hách Đằng nghe xong thì không nói gì nữa, chẳng mấy chốc đã tới tới khu nhà cậu, tới dưới lầu, đậu xe rồi xuống xe, dắt Đại Bảo đứng trước cửa hành lang chờ Tô Dật Tu, trên cầu thang có tiếng bước chân đi xuống, cậu ngừng thở, không ngờ trốn tới trốn lui rồi vẫn gặp.

Ps: Hách Đằng: Đại Bảo siêu lợi hại thích chết luôn!

Tô Dật Tu: Chỉ có nó lợi hại còn anh thì không sao?

Hách Đằng: Hừ.

Tô Dật Tu: Lên giường tái chiến ba trăm hiệp mau!

Hách Đằng: Em phục! Hảo hán tha mạng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui