Sao mọi chuyện lại trở thành thế này.
Cô nhớ cô tham gia một buổi tiệc từ thiện cùng Hàn Dịch Trầm, uống một ly rượu do nhân viên đưa, sau đó thì thấy hơi mệt, cả người nóng như lửa, phía dưới còn có chút khác lạ.
Cô định đi tìm Hàn Dịch Trầm nhờ anh ta giúp, nhân viên tốt bụng đã dẫn cô lên phòng 802. Trong khi ý thức như bị thiêu đốt, cô vô tình vớ được một người, ngửi được mùi hương thanh mát như dòng suốt mát lành trên người đối phương. Sau đó, như cỏ khô bắt lửa, cô không thể khống chế dục vọng của mình, cả người đắm chìm trong biển lửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình không mặc gì, khắp người đau nhức rã rời.
Hình ảnh tối hôm qua dần hiện lên trong trí óc, kèm theo nỗi hoảng sợ không biết phải làm gì. Thế nhưng, điều khiến cô càng sợ hãi hơn là khuôn mặt cô nhìn thấy khi quay lại không phải là Hàn Dịch Trầm, mà là… Thích Thời Yến.
Trong giây phút đó não cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết rời giường theo bản năng. Cô chịu đựng cảm giác khó chịu, tìm đại một bộ đồ trong tủ để mặc vào rồi bỏ chạy.
Cô cúi đầu, dùng tóc dài che đi vẻ mặt hoang mang đau khổ, chật vật chạy ra khỏi khách sạn.
Cho dù cô cố gắng che giấu đến đâu thì bộ quần áo không vừa người và những dấu hôn trên cổ đã đủ để người ta đoán được chuyện gì đã xảy ra với cô.
Cô không biết người đi đường nhìn cô như thế nào, nhưng có lẽ đều là những ánh mắt không mấy thân thiện.
Thư Căng về đến nhà liền lập tức đi tắm. Cô nhìn vào gương, khắp người đầy những vết đỏ bầm trông vô cùng thảm thương, nơi riêng tư sưng tấy, môi cũng bị cắn rách. Dường như cô nhớ lại hôm qua bản thân như một gái gọi lẳng lơ, quấn lấy đàn ông thèm khát, vừa phóng đãng vừa hèn mọn.
Trượt người theo vách tường lạnh lẽo, cô ngồi sụp xuống đất, nước ấm liên tục dội vào người. Thư Căng ôm hai chân khóc nức nở, tiếng khóc thương tâm đầy tuyệt vọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô là trẻ mồ côi, bị bỏ rơi lúc mới bốn, năm tháng tuổi. Một đứa trẻ không bị bệnh, không tàn tật, lại còn rất đáng yêu, vậy mà vẫn bị bỏ rơi ngay trước cửa cô nhi viện, suýt nữa đã bị chết rét trong tiết trời mùa đông đầy tuyết.
Cô nhi viện Tinh Tinh do một tay Thẩm Ly gầy dựng.
Chồng và con trai của Thẩm Ly lần lượt qua đời khi bà vẫn còn trẻ, lúc bà quyết định kết thúc cuộc đời thì duyên phận thế nào lại được một cậu bé ăn xin cứu sống, Thẩm Ly quyết định nhận nuôi cậu bé này.
Sau đó, Thẩm Ly lần lượt nhận nuôi thêm hai đứa trẻ vô gia cư, cuối cùng bà đã nộp đơn lên chính quyền xin được mở cô nhi viện tư nhân, đặt tên là cô nhi viện Tinh Tinh theo tên con trai bà. Mấy năm nay, Thẩm Ly dựa vào một số công việc lặt vặt và sự hỗ trợ từ các nhà hảo tâm để duy trì cô nhi viện, cuộc sống tuy chật vật nhưng luôn tràn ngập niềm vui.
Thư Căng là đứa trẻ thứ ba Thẩm Ly nhận nuôi, tên cũng do Thẩm Ly đặt. Ngày xưa, chắc vì ở bên ngoài trời lạnh trong thời gian dài nên cơ thể Thư Căng lúc nào cũng yếu ớt nhiều bệnh, cách hai, ba ngày là phải đi bệnh viện, khiến Thẩm Ly rất vất vả. Nhưng Thẩm Ly chưa bao giờ bỏ rơi cô, luôn dịu dàng yêu thương cô như những đứa trẻ khác.
Thư Căng từ nhỏ đã rất ngoan, luôn giúp Thẩm Ly làm việc nhà, chăm sóc các em mới vào cô nhi viện, khi rảnh rỗi sẽ ra ngoài kiếm việc làm thêm để giảm gánh nặng cho Thẩm Ly. Trong các đứa trẻ ở cô nhi viện, cô và Thẩm Luyện là hai đứa trẻ khiến bà an tâm nhất.
Thư Căng vừa thông minh lại rất cố gắng, thành tích học tập từ tiểu học đến trung học luôn đứng đầu lớp, cộng với ngoại hình xinh đẹp thu hút, từ nhỏ cô đã được rất nhiều người thích. Nhưng Thư Căng chỉ tập trung vào chuyện học, thêm phần tự ti là trẻ mồ côi, cô không thích qua lại với người khác, vì thế, cô không có nhiều bạn bè, cũng không cho ai theo đuổi.
Sau này, Thư Căng đậu vào trường đại học hàng đầu ở thành phố A. Vào năm hai đại học, cô đã thầm thương Hàn Dịch Trầm ngay từ cái nhìn đầu tiên khi anh ta đến trường diễn thuyết. Tình cảm đơn phương ấy đã giúp cô có động lực để nỗ lực học tập và tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc, được cử đi học nghiên cứu sinh tại trường, và cuối cùng là thành công nhận được lời mời làm trợ lý thư ký cho Hàn Dịch Trầm sau khi thể hiện năng lực nổi bật so với các ứng viên.
Cô chưa bao giờ nghĩ cô và Hàn Dịch Trầm sẽ có gì đó, cô biết thân phận của mình không xứng với anh ta, cô chỉ muốn ở gần người mình thích, cho dù chỉ là những lần trao đổi nghiêm túc giữa cấp trên và cấp dưới như hiện tại là cô cũng đã mãn nguyện rồi.
Cô không mong đợi gì vào tình yêu và hôn nhân, có lẽ sau này cô sẽ kết thúc tình cảm đơn phương này, tim một người cô thương và phù hợp với cô. Họ sẽ kết hôn, sinh con, cuộc sống bình thường nhưng ngập tràn hạnh phúc. Hoặc có lẽ, cô sẽ sống độc thân cả đời, giúp đỡ mẹ Thẩm chăm sóc các em, duy trì cô nhi viện.
Nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như hôm qua, một chuyện hoàn toàn hoang đường.
Cô không biết gì nhiều về Thích Thời Yến, chỉ biết anh là cậu ấm nhà họ Thích, một tay ăn chơi chính hiệu, là bạn bè của Hàn Dịch Trầm và thường xuyên đến công ty tìm anh ta.
Thư Căng không thích anh, thậm chí còn thấy bài xích.
Thích Thời Yến có tiếng là người lăng nhăng trong giới, thay đổi bạn gái liên tục, lần nào đến công ty cùng liếc nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám. Cô biết ngoại hình cô ưa nhìn, nhờ khuôn mặt nhận được biết bao ưu ái, nhưng cũng kèm theo không ít phiền toái.
Ánh mắt của Thích Thời Yến luôn làm cô thấy sợ. Cô không muốn trở thành đồ chơi của những người như họ. Tuy nhiên, là một người không quyền không thế, không đủ sức chống lại, cô chỉ có thể trốn tránh, thầm cầu nguyện Thích Thời Yến đừng có ý đồ gì với cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Thư Căng xin nghỉ phép, mua thuốc tránh thai khẩn cấp, rồi ở nhà khóc thật lâu, đến khi ngủ thiếp đi vì mệt lả.
Là một đứa trẻ mồ côi, từng bị bắt nạt, bị quấy rối, nhưng cô chưa từng oán trách ông trời tàn nhẫn. Chí ít cô được Thẩm Ly cưu mang, được các anh chị em yêu thương, cho cô cảm nhận được sự ấm áp trong cuộc đời.
Tuy nhiên, đến khi xảy ra việc này cô mới nhận ra, hóa ra bản thân chưa từng xứng đáng nhận được sự thương hại.
*
Thích Thời Yến tỉnh dậy liền sờ soạng vị trí bên cạnh, nhưng mò cả buổi cũng không thấy gì. Đôi mắt đào hoa đa tình mở ra, không gian yên tĩnh cho thấy chỉ còn một mình anh trong phòng.
Anh ngồi dậy với vẻ vô cảm, chiếc chăn trắng trượt xuống để lộ cơ thể cường tráng phủ đầy dấu hôn mập mờ.
Anh cào tóc, nở nụ cười thâm trầm đầy hứng thú.
Sau khi nhắn tin cho trợ lý, anh lười nhác đứng dậy mặc áo choàng tắm.
Trên mặt đất có một chiếc đầm dự tiệc trắng bị xé rách, vừa mềm mại vừa cứng cỏi, giống như người chủ đã từng mặc nó.
Anh nhặt đầm đưa lên chớp mũi ngửi, mùi hương hoàng ngọc lan bay phảng phất.
Nhớ lại cảm giác cơ thể mềm mại nằm trong lòng, vừa thơm vừa mềm, khiến người ta say đắm.
Mấy tiếng sau, trợ lý đã điều tra đầy đủ thông tin. Thích Thời Yến đọc tin tức do trợ lý gửi đến, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến.]
Ngày 21 tháng 03 năm 2023
Có chết cũng đáng.
Căng Căng không đợi mình dậy đã đi rồi, chẳng vui gì cả.