Bao năm si mê

Lúc Thư Căng rời khỏi bệnh viện cũng đã gần 12 giờ, khu vực cô ở đều là tòa nhà dân cư nên giờ này mọi người đã ngủ say, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng xe cộ gầm rú chạy qua ven đường.
 
Tâm trạng Thư Căng rất nặng nề vì cứ lo lắng đến việc tìm nguồn gan cho Trần Sương. Bệnh viện đã không có cách nào tìm được nguồn gan phù hợp, loại người không quyền không thế đứng dưới đáy xã hội như bọn họ thì nào có năng lực để giải quyết những tình huống khó khăn như bây giờ.
 
Cô cúi đầu, thất thần bước đi, từng ngọn đèn đường lướt qua trên đỉnh đầu cô. Thư Căng nhìn chiếc bóng mình bị kéo dài ra rồi ngắn lại, xong lại dài ra. Đột nhiên có một đôi giày da sáng bóng trông rất đắt giá lọt vào mắt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên trên đôi giày da là chiếc quần tây màu nâu sẫm có sọc nhạt và hoa văn tối màu.
 
Cô nhìn lên, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp của Thích Thời Yến bỗng đập vào mắt cô.
 
Hai tay anh đút vào túi, lười biếng dựa vào đèn đường, dáng người cao ráo đứng dưới ánh đèn đường lại càng khiến anh thêm rắn rỏi, ánh đèn mờ nhạt khiến khuôn mặt đẹp tinh xảo của anh như có thêm một lăng kính dịu dàng.
 
Thư Căng ngây người hai giây, sau đó vô thức lùi về sau một bước.
 
Thích Thời Yến rất có hứng thú nhìn hành động của cô, chậc chậc hai cái rồi đùa cợt: “Sao gần đây trợ lý Thư có vẻ không chào đón tôi cho lắm?”
 
Đôi mắt đào hoa cong lên: “Tôi vẫn thích trợ lý Thư trước đây hơn, nhìn thấy tôi sẽ khách khí chào hỏi.”
 
Tâm trạng nặng nề của Thư Căng đã được thay thế bằng sự căng thẳng, trong giọng nói lộ ra hoảng loạn khó phát hiện: “Tổng giám đốc Thích tìm tôi có chuyện gì sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn có thể là chuyện gì nữa.” Giọng điệu của Thích Thời Yến như đang nói tới một chủ đề hằng ngày nào đó: “Trợ lý Thư suy nghĩ về thỏa thuận thế nào rồi?”
 
Thư Căng nhìn anh, đôi mắt ngấn nước nhìn rất yếu ớt dưới ánh đèn.
 
“Ý của tôi đã rất rõ ràng.” Cô kiên định nói: “Tổng giám đốc Thích, tôi không gánh nổi cái vai này đâu.”
 
“Nhưng tình hình hiện tại không giống vậy.” Anh đáp thờ ơ, lúc bật cười nhìn có gì đó rất ngây ngô.
 
Thư Căng không hiểu nhìn anh.
 
“Thư Căng.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng điệu chậm rãi, chậm tới mức Thư Căng có thể đếm rõ từng nhịp tim của mình.
 
“Tôi có thể giải quyết giúp em chuyện tìm nguồn gan cho Trần Sương.”
 
Tiếng côn trùng kêu xung quanh dường như đã ngừng lại, yên tĩnh tới mức tiếng hít thở cũng trở nên trống rỗng.
 
Nguồn gan của Trần Sương.
 
Anh cứ thế nhẹ nhàng đặt kết quả mà bọn họ khổ sở mong cầu, chờ đợi, câu trả lời khiến bọn họ phải trăn trở suốt một tuần này, bằng một cách vô cùng khốn đốn.
 
Thư Căng siết chặt tay, muốn nói gì đó để có được câu trả lời đó một cách tôn trọng hơn, thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh.
 
“Đương nhiên, em có thể nhờ Hàn Dịch Trầm hoặc người khác giúp em, nhưng tôi sẽ không để anh ta hay bất kỳ kẻ nào đồng ý.”
 
Thư Căng nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ oán trách.
 
“Tổng giám đốc Thích như vậy, là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao?”
 
“Đúng vậy.” Anh thản nhiên thừa nhận, nói không biết xấu hổ: “Bởi vì quá muốn có được trợ lý Thư, nên phải dùng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.”
 
Thư Căng nói với giọng mỉa mai: “Anh chỉ muốn có được cơ thể của tôi thôi.”
 
“Không phải.” Anh nói: “Tôi muốn tất cả mọi thứ của trợ lý Thư.”
 
Người của em, trái tim của em, tình yêu của em, tất cả mọi thứ của em, tôi đều muốn, khát vọng mãnh liệt như lữ khách sắp chết trên sa mạc nghĩ về ốc đảo.
 
 Tất cả.
 
Thư Căng cảm thấy buồn cười, đây là chiêu trò mà các cậu ấm ăn chơi hay dùng để dụ dỗ người khác sao.
 
Ngoại trừ cơ thể này thì cô còn có thứ gì có thể khiến anh muốn chứ.
 
Còn không phải là do trời xui đất khiến ngủ với anh một đêm thôi sao, phụ nữ từng ngủ với anh một đêm cũng có ít gì, chẳng lẽ mỗi một người không tự nguyện, anh đều phải tìm cách khiến đối phương thuần phục anh như vậy sao?
 
“Vì sao anh lại làm vậy chứ, đó chỉ là một sự cố thôi, anh không thể coi như chưa từng xảy ra sao?”
 
“Trên đời này có rất nhiều phụ nữ tình nguyện làm hồng nhan tri kỷ của tổng giám đốc Thích, nhiêu đó không đủ để anh thỏa mãn sao.”
 
“Vì sao cứ khăng khăng cưỡng ép tôi chứ, anh không phải là người khinh thường cưỡng ép người khác sao...”
 
Giọng điệu của Thư Căng có hơi kích động, bởi vì không đoán ra ý đồ của Thích Thời Yến, bởi vì cảm giác bị sỉ nhục, bởi vì quá muốn cứu Trần Sương.
 
Chẳng phải anh chưa từng có biểu hiện hứng thú với cô sao, chẳng phải anh tìm kiếm tình cảm anh tình em nguyện sao, không phải anh là người không ăn cỏ gần hang cũng không cưỡng ép người khác sao.
 
Sao tới chỗ cô thì lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để áp chế chứ.
 
“Em không giống vậy.” Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy sáng ngời, sáng tới mức khiến Thư Căng có ảo giác như anh đang nói ra một lời thề chân thành tha thiết.
 
“Vốn dĩ tôi đã từ bỏ rồi, nhưng ai bảo ngày hôm đó trợ lý Thư lại nhận nhầm người chứ.” Anh vô tội nói, đổ hết mọi trách nhiệm lên người cô: “Cho nên tôi thề nhất định phải có được trợ lý Thư.”
 

 
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
 
Ngày 29 tháng 3 năm 2023
 
Hình như mẹ Trần của Căng Căng bị bệnh, mà còn có vẻ khá khó khăn
 
Vậy thì, mình quyết định làm tiểu nhân.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui