Bao năm si mê

Thư Căng nhìn chằm chằm anh, không hiểu anh nói ‘từ bỏ’ là có ý gì.
 
Ánh mắt bất khuất, tức giận, oán hận, tái nhợt, suy sụp đan chéo vào nhau, cơ thể như bị trút hết sức lực, mệt mỏi tới suy yếu.
 
“Trợ lý Thư, hiện tại em không thể từ từ suy nghĩ được rồi.” Anh nở nụ cười tổng có vẻ hiền lành, nhưng lời nói ra lại rất tàn nhẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mẹ Trần của em không đợi lâu được đâu.”
 
Trái tim Thư Căng quặn lại, như bị vặn thành bánh quai chèo rồi kéo mạnh từ hai đầu, khiến cô khó thở.
 
Cô yếu ớt nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mở cửa xe.
 
Khi mở mắt ra, chỉ thấy Thích Thời Yến lấy một chiếc túi giữ nhiệt từ trong xe ra đưa cho cô.
 
Thư Căng không nhận lấy, đôi mắt mang theo oán giận ngơ ngác nhìn anh.
 
Thích Thời Yến nắm lấy tay cô, mặc kệ cô phản kháng mà cứng rắn đưa túi giữ nhiệt cho cô.

 
“Đây là đồ ăn khuya.” Thích Thời Yến lại cười dịu dàng như thế, giống như vừa rồi hai người chưa từng nói tới chủ đề khốn đốn nào đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng giống như tia sáng ấm áp phản chiếu trên tuyết mùa đông: “Căng Căng phải ăn uống đàng hoàng đấy.”
 
Thư Căng không nói gì, chỉ đỏ mắt, nhìn anh bằng ánh mắt mà cô cho là rất mạnh mẽ.
 
Anh luôn mỉm cười, nụ cười dịu dàng vô hại đó bao bọc nội tâm xấu xa vô liêm sỉ của anh kín không một kẻ hở, cũng thấm đẫm sự tàn nhẫn.
 
“Đã khuya rồi, mau về thôi.” Anh hơi hất cằm về phía cổng lớn.
 
Thư Căng nhìn anh một lúc, cuối cùng cũng bước chân như đã thỏa hiệp.
 
Thích Thời Yến mua lẩu Oden, vẫn còn ấm, thoạt nhìn có hơi giống món ở tiệm cô thường ăn thời đại học.
 
Tâm trạng Thư Căng phức tạp nhìn bát Oden này, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc tâm tư của con người Thích Thời Yến là như thế nào, sao lại khiến người khác không thể nào nắm bắt được đến thế.
 
Mấy ngày nay cô không nhìn thấy anh, cô còn tưởng rằng đó chỉ là lời nói đùa nhất thời của anh. Dù sao với giá trị của anh, không nhất thiết phải quấn quýt si mê một người phụ nữ không tình nguyện, huống chi cô cũng không phải loại người có sức hấp dẫn tới thế.
 
Nếu là một tuần trước, cô còn có thể kiên định từ chối.
 
Nhưng vào hiện tại, cô đã có lý do để dao động, thậm chí có thể nói là lý do khiến cô buộc phải thỏa hiệp.
 
Tâm trạng Thư Căng rối bời, nhìn món lẩu Oden bay ra mùi thơm quen thuộc, cô hít một hơi thật sâu. Tạm thời đèn lại những suy nghĩ phiền muộn trong lòng, vào phòng bếp lấy đũa ra ăn từng miếng một.
 
Thật sự rất giống.
 
Bởi vì bệnh tình của Trần Sương nên mấy ngày nay Thư Căng chưa có bữa nào ăn uống đàng hoàng, khi có chuyện gì đè nặng trong lòng giống như có một tảng đá chặn lại ở đó, không còn chỗ cho những thứ ngoại lai.
 

Rõ ràng rất đói, nhưng không ăn vào thứ gì.
 
Dù hiện tại vẫn tắc nghẽn ở đó, nhưng Thư Căng lại ăn từng chút một tới khi hết sạch món lẩu Oden kia.
 
Bên ngoài khu dân cư, Thích Thời Yến vẫn đứng dưới ngọn đèn đường đó, khóe miệng nở một nụ cười mỹ mãn, nhìn khung cửa sổ sáng đèn rồi tối đi, đôi môi mỏng hơi mở ra, thầm nói ‘chúc ngủ ngon’.
 
*
 
Bệnh tình của Trần Sương lại chuyển biến xấu.
 
Thư Căng nhìn Trần Sương đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, lại nhìn Tống Khứ Ưu không ngừng nói chuyện với bác sĩ và cả Thẩm Luyện ngày càng nặng nề hơn, cuối cùng cô cũng có thể hạ quyết tâm.
 
Thích Thời Yến là một kiểu ‘dân thất nghiệp lang thang’ điển hình, phía trên có một người anh và một người chị, sự nghiệp gia tộc gần như đều do anh chị của anh quản lý, cho anh đầy đủ điều kiện để làm một richkid chơi bời lêu lỏng.
 
Khách sạn Mịch Tinh là bát cơm người trong nhà ném cho anh vì sợ anh chết đói, nhưng anh cũng chỉ treo chức tổng giám đốc đó chứ không đụng đến, người thật sự quản lý vẫn là chị của anh - Thích Thời Lăng, còn Thích Thời Yến chỉ là người đi ăn chực thôi.
 
Thư Căng cũng không ôm bao hy vọng có thể tìm thấy anh trong khách sạn, nhưng cô không còn nơi nào khác để tìm.
 
Nhân viên lễ tân nhìn thấy cô thì chào đón nhiệt tình, như thể vẫn luôn đợi cô vậy.
 
Đối phương dẫn cô tới phòng 802, Thư Căng nhìn cửa phòng, trái tim hẫng đi vài nhịp.

 
Sau khi thoát khỏi căn phòng kéo cô vào tình thế tồi tệ đó, cô cho rằng bản thân đã có thể quên đi một đêm kinh hoàng đó, trở lại cuộc sống ban đầu, nhưng vận mệnh lại không chịu buông tha cho cô, buộc cô phải tự nguyện nhảy vào vực sâu gặm nhấm cả thân xác lẫn trái tim cô.
 
… 
 
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
 
Ngày 30 tháng 3 năm 2023
 
Mới có một tuần thôi mà Căng Căng đã gầy rộc đi rồi, không vui tí nào
 
Tới trường Căng Căng mua Oden mà cô ấy thích ăn nhất, hy vọng cô ấy vẫn còn thích
 
Đến khi chúng ta ở bên nhau, mình sẽ nuôi cô ấy thật béo tròn thì thôi. 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận