Cô có tình yêu thầm kín không thể với tới với Hàn Dịch Trầm, cô biết bản thân không xứng với anh ta, cũng biết anh ta đã có vợ sắp cưới, cũng không hy vọng xa vời rằng bản thân đủ may mắn được anh ta để mắt tới, chỉ mong có thể tới gần Hàn Dịch Trầm một chút, để trái tim rung động vì anh ta có thể được xoa dịu đôi chút.
Vợ sắp cưới của anh ta có tiếng tăm chẳng ra đâu, đã hung ác còn hay ghen tuông, bản thân cô cũng từng bị cô ta vạ lây. Lần đó Hàn Dịch Trầm vô tình kêu bảo vệ đuổi Hứa Mạn Mạn ra ngoài ngay trước mặt cô, cho dù Thư Căng biết hoàn toàn không phải vì mình nhưng trong lòng vẫn cứ thấy vui vẻ và xấu hổ.
Đem đó Hàn Dịch Trầm mời cô làm bạn nữ tham dự tiệc tối từ thiện, trước đây anh ta đều dẫn theo chị em họ hàng hoặc là Trần Uyển đi cùng, đây là lần đầu tiên mời cô đi. Thư Căng cứ cho rằng thần may mắn cuối cùng cũng chịu để ý tới cô, khiến cô tham lam bắt đầu mong chờ, nghĩ rằng dù Hàn Dịch Trầm và Hứa Mạn Mạn có hôn ước, nhưng Hàn Dịch Trầm rõ ràng không thích Hứa Mạn Mạn, thậm chí là chán ghét. Nếu như thế, vì sao cô không được tham lam một chút chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô không ngờ rằng, chút lòng tham này lại biến thành con thú ác mộng đáng sợ, kéo cô vào bóng tối, nuốt chửng cô không chừa lại thứ gì.
Cô nhìn Hứa Mạn Mạn ngày càng dịu dàng với Hàn Dịch Trầm, cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Sao anh ta có thể không thích Hứa Mạn Mạn chứ, nếu thật sự không thích, vậy sao mỗi lần biết Hứa Mạn Mạn bị thương phải vào viện, cho dù có đang dự cuộc họp quan trọng tới đâu cũng gác lại để vào bệnh viện thăm cô ta.
Làm người thì không thể có ác niệm, nếu không sẽ bị nghiệp quật, cho nên bây giờ cô đã bị quật rồi.
Cánh cửa mà cô đánh dấu là ác mộng từ từ được mở ra, ánh sáng từ hành lang ùa vào, tất cả đều chiếu rọi lên người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa.
Thích Thời Yến vừa tắm xong, đi đôi dép lê xám nhạt, những bọt nước màu xanh vẫn còn dính trên người. Phần ngực để hở hiện rõ các vân da đang thấm hơi nước, mái tóc ngắn đen sẫm ướt sũng nhỏ giọt, đôi mắt màu đen sáng quắc, đôi môi hồng nhạt có hơi ẩm ướt, cả khuôn mặt lộ ra vẻ đẹp và quyến rũ vô hạn.
Thư Căng nhìn anh đang mỉm cười với mình, đó là sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng, song lại khiến trái tim cô rơi xuống nhanh chóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Thời Yến ngồi trên ghế sô pha đơn, đôi chân dài bắt chéo. Một tay siết hờ, tay còn lại gác lên tay vịn của ghế sô pha, ngón trỏ gõ từng nhịp. Một chiếc vòng tay màu đỏ xanh Căng Căngh cổ tay lạnh hiện rõ khớp xương của anh, trông rất rẻ tiền, đã hiện lên xơ lông theo thời gian.
“Trợ lý Thư đã suy nghĩ kỹ chưa?” Anh cười rạng rỡ, hỏi.
Thư Căng ngồi bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên sô pha. Giờ phút này cô như ngồi trên đống lửa, bước đi trên bàn chông vậy.
Trên bàn đặt một bản thỏa thuận đã được lật tới trang cuối. Bên A có chữ ký Thích Thời Yến rất mạnh mẽ, bên B vẫn còn trống, trên tờ thỏa thuận là một chiếc bút máy màu đen.
Cô ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Khi nào anh mới tìm ra nguồn gan thích hợp?”
“Được nhiên sẽ dốc hết sức lực của tôi để tìm ra nó càng sớm càng tốt.”
Đây đã được coi là lời hứa hẹn lớn nhất, nhưng Thư Căng lại không thể kiên nhẫn nữa khi nghĩ tới Trần Sương nằm trên giường bệnh.
Cô cứng rắn đưa ra thời hạn cho anh: “Ngày mai.”
Con ngươi của Thích Thời Yến giật giật, cười nói: “Trợ lý Thư đang làm khó tôi sao?”
“Là anh gây khó xử cho tôi trước.” Cô không nhịn được oán giận.
Thích Thời Yến gật đầu như đồng tình, dứt khoát nói: “Được, ngày mai.”
“Tôi còn có một điều kiện nữa.” Cô bình tĩnh nhìn anh, nói: “Chuyện của chúng ta, không được để bất kỳ ai biết.”
Nói cách khác, cô chủ động định nghĩa bản thân mình là ‘người tình bí mật’ không thể lộ ra ánh sáng.
Thích Thời Yến nhìn cô một lúc, anh không thể hiện cảm xúc gì, cụp mắt như đang suy tư, khi ngước mắt nhìn cô thì chỉ còn lại vẻ trong sáng.
“Được thôi.”
Nội tâm Thư Căng đấu tranh mấy lần, cầm bút gỡ nắp, ngòi bút run rẩy trên trang thỏa thuận một lúc, muốn đưa ra kháng cự cuối cùng: “Tôi có thể…“
“Không thể.” Anh thẳng thừng từ chối, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô: “Chuyện tôi đã đồng ý với trợ lý Thư thì nhất định sẽ làm được, nhưng nếu trợ lý Thư cứ trì hoãn, tôi cũng chỉ đành hoãn lại. Dù sao, người sốt ruột cũng không phải tôi, có đúng không?”
Khi nói tới câu cuối cùng, anh lại nở nụ cười ngây thơ vô tội, nhưng cũng đầy tàn nhẫn đáng ghét.
Thư Căng rũ mắt giấu đi nỗi bi thương trong mình, giơ tay muốn lật xem bản thỏa thuận bán mình của cô, nhưng lại bị một bàn tay có nước da trắng lạnh và khớp xương thon dài chặn lại.
Cô ngước mắt lên, khó hiểu nhìn người đàn ông.
Thích Thời Yến hơi nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt độc tài lướt qua song giọng điệu lại rất bình thản: “Trợ lý Thư không cần xem nội dung, không có điều khoản ràng buộc em đâu.”
Vốn dĩ đây là một hợp đồng không công bằng, thế mà còn không cho cô biết nội dung bên trong, đúng là độc đoán.
“Tôi có quyền lợi biết được nội dung hợp đồng.”
“Ừm.” Anh không phủ nhận, giọng điệu nhẹ nhàng: “Trợ lý Thư có quyền không ký.”
Thư Căng oán giận, rất muốn phá hủy nụ cười đê tiện của anh.
Phần thịt non mềm của Thích Thời Yến bị cô dùng sức tạo thành một cái miệng nhỏ, móng tay của các ngón tay cầm bút máy chuyển sang trắng bệch.
Cô lại nhìn anh hồi lâu, đã đâm lao thì phải theo lao, ký tên mình vào bên B.
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
Ngày 31 tháng 3 năm 2023
Không biết Căng Căng có đồng ý không nữa
Nhưng mà nếu cô ấy không đồng ý thì mình cũng sẽ giúp
Bởi vì đó là nguyện vọng của cô ấy.