Thích Thời Yến nhìn cô hạ nét bút cuối cùng, cảm xúc hài lòng biểu hiện rõ trong mắt. Hình như anh sợ cô hối hận nên nhanh chóng lấy lại hợp đồng, không cho Thư Căng cơ hội nhìn lén rồi cầm vào phòng ngủ cất thật kỹ.
Thư Căng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần làm tình nhân, cô thấy Thích Thời Yến bước vào phòng ngủ thì chỉ muốn trốn khỏi đây ngay. Nhưng sợ sau khi mình chạy trốn thì Thích Thời Yến sẽ nuốt lời, dù sao cô cũng làm trái hợp đồng, hơn nữa kiếm cớ bắt chẹt là việc tư bản rành rọt nhất.
Thích Thời Yến cất kĩ hợp đồng rồi ra ngoài, Thư Căng đứng đó không biết làm sao, rõ là đã thỏa thuận điều kiện xong nhưng cô vẫn giữ giọng điệu cầu xin: “Ngày mai lá gan sẽ chuyển đến đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải tôi đã đồng ý với em rồi à.”
Đôi mắt của anh lấp lánh ánh sáng, bước về phía cô một bước, Thư Căng vô thức lùi lại một bước.
Lông mày Thích Thời Yến nhíu lại, nhưng không giống tức giận lắm, dường như anh chỉ cảm thấy rất hứng thú với hành động này.
Anh bước đến gần, kéo eo cô về phía mình trước khi Thư Căng kịp lui lại.
“Tổng, tổng giám đốc Thích.” Thư Căng bất an ngửa ra sau.
Hơi nóng của người đàn ông xông đến, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ chạm phải da thịt trần trụi của anh, hai cánh tay luống cuống giữa không trung.
Thích Thời Yến mỉm cười, giống như ma quỷ muốn ăn thịt người trong bóng tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kí xong rồi, còn phải đóng dấu nữa.”
“Cái gì?” Thư Căng đang tự hỏi có phải anh muốn ấn dấu vân tay không thì đã thấy khuôn mặt mê hoặc của người đàn ông dần phóng đại trước mắt.
Cô mở to mắt, đưa hai tay che miệng theo bản năng.
Thích Thời Yến dừng lại, sau đó không do dự hôn lên mu bàn tay cô.
Cảm giác nóng ẩm trên tay hình như đã mở công tắc nào đó, khiến trái tim của Thư Căng đập mạnh.
Thích Thời Yến nhân lúc cô ngây người thì đẩy tay cô ra, nhẹ giọng nói: “Ngoan, nghe lời.”
Sau đó là một nụ hôn mang theo hương chanh cẩn thận rơi xuống.
Không phải là một nụ hôn tràn đầy dục vọng, anh chỉ liếm láp cánh môi của cô tầm mười giây, đầu lưỡi mân mê đôi môi đầy đặn khiến Thư Căng run nhè nhẹ.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn thuần khiết nhưng lại khiến Thư Căng cảm thấy như có pháo hoa nổ tung trong đầu, sau phút giây chói lọi thì chỉ còn lại bụi khói trống rỗng.
Sau khi buông cô ra, đôi mắt anh sáng như dải ngân hà, dường như đã bao phủ tất cả những gì tốt đẹp vào trong ánh mắt, khiến đối phương sẵn sàng tình nguyện chìm đắm trong mật ngọt dịu dàng.
Thư Căng vẫn luôn biết sức quyến rũ của anh không chỉ ở gia thế và ngoại hình, mà còn ở trong cách anh mê hoặc mọi người.
Cô rũ mắt, không để cho bản thân đắm chìm vào trong đó.
Anh rời mắt, lấy ra một tấm thẻ đen có hoa văn vàng kim đưa cho cô.
Thư Căng đương nhiên biết giá trị của tấm thẻ này, tấm thẻ mang vẻ giàu sang cao quý kia trong mắt cô lại trở nên bẩn thỉu cực kì.
“Tôi không muốn.” Thư Căng nói: “Tôi không cần tiền của anh.”
Dùng cơ thể của mình đổi lấy sức khỏe của Trần Sương, cô có thể tự an ủi bản thân đây là một giao dịch công bằng. Nhưng nếu lấy tiền thì cô sẽ thật sự trở thành một món đồ chơi đê tiện.
Thích Thời Yến kiên quyết nhét vào túi cô, ngay trước khi cô định từ chối thì anh nói: “Đây là một trong những nội dung của hợp đồng.”
Thư Căng hận anh.
Anh cố ý xem cô như một món đồ chơi rẻ tiền thấp kém, khiến cô không có chút tôn nghiêm nào trước mặt anh.
Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến chảy máu nhưng dường như cô không cảm thấy đau, vẫn bướng bỉnh nhìn anh.
Đến khi lòng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại, Thích Thời Yến nắm tay cô, nhẹ nhàng gỡ ngón tay ra, cúi đầu hôn lên đó, duỗi đầu lưỡi liếm đi vệt máu.
Cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay truyền qua dây thần kinh, Thư Căng bị sự tê dại làm cho giật mình đến mức nhanh chóng rút tay ra giấu sau lưng, đôi mắt long lanh ẩm ướt hoảng sợ nhìn anh.
Thích Thời Yến không bận tâm chút nào, bình tĩnh nhìn cô.
"Đừng tức giận." Anh nói: "Đây không phải làm nhục em, đây là trách nhiệm của tôi."
"Trách nhiệm gì?"
Cô không hiểu, cô chỉ muốn lá gan thích hợp với Trần Sương, cô không đòi tiền, chuyện này có liên quan gì đến trách nhiệm.
Hay là việc khiến đối phương nhận tiền trong mối quan hệ bao nuôi là quy tắc bắt buộc phải thực hiện, thỏa thuận xong tiền hàng còn phải để cho mình an tâm, phòng ngừa rắc rối không cần thiết.
"Không có gì." Anh chuyển chủ đề một cách qua loa: "Đi thôi, tôi đưa em đến bệnh viện."
Thư Căng nhìn anh một cách kì lạ, không thể đi sâu vào vấn đề, cô đành rời khỏi khách sạn với anh.
——
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến ]
Ngày 1 tháng 4 năm 2023
Ha ha ha
Ha ha ha ha
Ha ha ha ha ha
Hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư