Ngày hôm sau, Thư Căng vẫn đi làm như bình thường, cứ canh cánh trong lòng mãi những chuyện đã xảy ra chỉ càng mệt mỏi, con người phải luôn tiến về phía trước.
Cô nhi viện nhận nuôi ngày càng nhiều trẻ em, cuộc sống cũng ngày càng khó khăn. Trên đời này, cho dù ai tốt bụng cỡ nào cũng vẫn có giới hạn, vì vậy các anh chị lớn phải đi làm để trang trải chi phí sinh hoạt của cô nhi viện.
Buổi sáng, Hàn Dịch Trầm gặp cô bèn khách sáo hỏi han quan tâm mấy câu, xin lỗi cô về việc không thể đưa cô về nhà tối hôm qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Căng chú ý thấy tác phong của anh ta có phần thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc trước đây đã trở nên ôn hòa hơn, nhất là khi nói đến tối hôm qua.
Thư Căng mỉm cười không cảm xúc, nói với anh ta không sao.
"Tiểu Thư, em có khỏe không?"
Sau khi rót một tách cà phê quay lại chỗ ngồi, Thư Căng bỗng nhiên nghe thấy Trần Uyển hỏi thăm. Cô vô thức giật mình, xoay người đáp lại với vẻ thắc mắc.
Trần Uyển cười nói: "Chị thấy em cả ngày nay cứ lơ đãng, không có sức sống thế nào, em bị cảm hay thấy mệt trong người à, có cần nghỉ thêm một ngày không?"
Thư Căng gượng cười: "Không có việc gì đâu chị Trần, cám ơn chị đã quan tâm."
Trần Uyển: "Nếu thấy không khỏe thì nhớ nói chị nhé, sức khỏe luôn quan trọng hơn công việc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Căng khẽ gật đầu.
Thư Căng ở lại tăng ca, sau khi xử lý xong công việc tồn đọng ngày hôm qua cũng đã gần tám giờ. Lúc cô ra khỏi công ty thì sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Cô đứng ở ven đường, lặng lẽ nhìn ánh đèn neon. Những tòa nhà cao tầng sừng sững như những kẻ thống trị lạnh lùng, xe cộ qua lại, người đi đường tấp nập, cô giống như một người đứng ngoài tách biệt, cô độc, nhỏ bé.
Phòng trọ cô thuê cách công ty hơi xa, nhưng chất lượng khá tốt mà giá lại rẻ.
Thư Căng đi siêu thị mua nguyên liệu dự định nấu bữa tối đơn giản cho qua bữa. Trên đường về nhà, cô bỗng nhìn thấy một chiếc xe dừng ven đường, trông khá quen mắt, nhưng cô không mấy để ý cứ tiếp tục đi. Cho đến khi đi ngang qua chiếc xe, cửa kính xe hạ xuống, một giọng nói dễ nghe gọi cô.
"Trợ lý Thư."
Trong nháy mắt, cả người Thư Căng cứng đờ, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Cô đứng yên không nhúc nhích, chủ nhân giọng nói chăm chăm nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch.
Anh mở cửa bước xuống xe, đi đến trước mặt Thư Căng, hai tay đút túi quần. Anh hơi cúi người, khuôn mặt ranh mãnh như cáo tiến gần sát mặt cô, nở nụ cười hờ hững, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Hình như trợ lý Thư có vẻ sợ tôi."
Thư Căng vô thức lùi lại.
Người đàn ông mặc một bộ đồ đen thoải mái, mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng, ánh mắt đầy thích thú, môi hồng khẽ cong, má phải thấp thoáng lúm đồng tiền.
Vô tình họ đứng ngay dưới ngọn đèn đường, ánh sáng mờ nhạt hắt xuống, khuôn mặt người đàn ông bị khuất sáng, mặc dù đang cười nhưng lại khiến người khác cảm nhận được mùi nguy hiểm tỏa ra trên người anh.
Ký ức hoang đường của đêm hôm qua lại hiện lên trong đầu cô, trái tim Thư Căng đập dồn dập, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cô suy nghĩ nên nói thế nào nhưng chỉ chật vật thốt ra một câu: "Không có..."
Người đàn ông "ừm" một tiếng nghiền ngẫm, hứng thú nhìn cô như thể đang quan sát con mồi.
Thư Căng run rẩy trước ánh mắt nóng rực của người đàn ông.
Cô nuốt nước miếng, cực lực áp chế sự sợ hãi trong lòng, cố gắng nói một cách trôi chảy: "Tổng giám đốc Thích tìm tôi có… có việc gì không..."
"Tổng giám đốc Thích?" Thích Thời Yến nhướn mày, lặp lại xưng hô, sau đó vờ như chấp nhận một cách miễn cưỡng: "Cũng được, không có chuyện gì, chỉ là muốn trợ lý Thư giải thích về chuyện đêm hôm trước ấy mà."
Sắc mặt Thư Căng lập tức trắng bệch, hàng mi khẽ run, như con bướm dính vào mạng nhện.
Cô rũ mắt, giọng nói trở nên run rẩy: "Xin… xin lỗi, tổng giám đốc Thích, tôi… đêm đó tôi bị bỏ thuốc, tôi… tôi không phải..."
Thư Căng không biết nên trần thuật chuyện xảy ra ngày hôm qua như thế nào. Cô không chắc ly rượu bị bỏ thuốc đó là cho cô hay do cô uống nhầm. Tại một nơi hào nhoáng như vậy thì ai lại dám làm chuyện đê hèn đó chứ.
Cô không thể đi điều tra, mà cho dù có điều tra ra được cũng không thể làm gì, dù sao từ trước tới nay kẻ yếu thế chỉ là đối tượng giải trí cho kẻ mạnh.
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
Ngày 22 tháng 03 năm 2023
Hôm nay Căng Căng ở nhà cả ngày, không có đi làm.
Liệu có phải cô ấy thấy buồn lắm không…