Bao năm si mê

Chỉ có điều, người mất lý trí chỉ có mình cô, Thích Thời Yến hoàn toàn tỉnh táo, anh có thể đẩy cô ra mà.
 
Nhưng anh lại không đẩy.
 
Lý do cũng không khó đoán, anh là một tay chơi luôn thích phụ nữ vây quanh, sao có thể đẩy một cô gái tự dâng mình đến cửa, đã vậy còn là một cô gái xinh đẹp nữa chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô trở thành người bị hại duy nhất trong chuyện này, ít nhất là cô nghĩ vậy.
 
Nhưng cô không dám xem Thích Thời Yến là người được lợi, dù sao anh cũng không thiếu những "món lợi" giống như vậy.
 
Cho nên cô chỉ có thể đảm nhận vai diễn người tấn công bị động mà thôi.
 
Bởi vì cô muốn nhanh chóng quên sạch đoạn ký ức không vui này.
 
"Ồ... nhưng tôi vô tội mà." Thích Thời Yến dường như không thèm để ý chuyện "bỏ thuốc", chỉ khư khư dáng vẻ đáng thương vì bị bỏ rơi: "Trợ lý Thư lợi dụng tôi làm thuốc giải, hôm sau tỉnh dậy lại không nhận được một lời cảm ơn, tôi cảm thấy bị tổn thương đấy."
 
Thư Căng ngước mắt nhìn anh không biết nói gì.

 
Tuy biết rằng, lấy thái độ làm người của Thích Thời Yến rất khó để anh tha cho "lỗi lầm" của cô, nhưng nghe anh nói mấy lời đó khiến cô vô cùng kinh ngạc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Căng hé miệng, đôi mắt lấp lánh, một lát sau cô mới khẽ nói: "Tôi xin lỗi, lúc đó tôi… rất hỗn loạn, vậy nên…”
 
Thích Thời Yến bỗng nhiên đưa ngón tay lên miệng ý bảo cô im lặng. Thư Căng không hiểu nhìn anh, đang định hỏi nguyên nhân thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau lưng.
 
Có người đi ngang qua họ.
 
Ánh mắt Thích Thời Yến di chuyển theo người đi đường đó cho đến khi đối phương đã đi xa.
 
Sau đó anh quay đầu lại, ý cười trên khuôn mặt vẫn chưa tan.
 
"Ở đây không thích hợp để nói chuyện lắm." Tầm mắt anh dừng trên một tòa cao ốc bên cạnh, mắt ngước nhìn: "Trợ lý Thư sống ở đây đúng không, hay chúng ta lên nhà rồi từ từ nói."
 
Anh cố ý nói thật chậm ba chữ cuối cùng đầy mờ ám.
 
Thư Căng chưa kịp từ chối thì anh đã bước vào tòa nhà.
 
Cô đành rầu rĩ đi vào theo.
 
Thư Căng nhìn thấy anh bấm tầng bảy, rốt cục không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh thắc mắc.
 
Từ dưới lầu đi lên, anh luôn đi ở phía trước, cô cũng không hề chỉ dẫn gì cả, vậy mà anh lại biết cô sống ở tòa nhà nào, còn bấm thang máy đúng số tầng nhà cô.
 
Thích Thời Yến thản nhiên nhìn phía trước, cứ như không chú ý thấy ánh mắt của cô.
 
Sau khi ra khỏi thang máy, anh đi thẳng đến trước cửa nhà số 7-3, dùng ánh mắt ra hiệu cho người đi chậm chạp phía sau mau mở cửa.
 
Thư Căng đi đến, lấy chìa khóa từ trong túi xách. Nhưng cô không mở cửa ngay mà nhìn anh hỏi với vẻ khó hiểu: "Tổng giám đốc Thích sao lại biết tôi sống ở đâu?"

 
"Cái này có gì khó?" Anh hỏi lại như lẽ đương nhiên.
 
Đúng rồi, có tiền mua tiên cũng được, họ chỉ cần một câu thôi là đã tra ra được địa chỉ nhà cô rồi.
 
Điều cô thắc mắc chính là vì sao anh phải tra địa chỉ nhà cô, dù sao trong chuyện này anh đâu chịu tổn thất gì.
 
Chẳng lẽ anh cảm thấy một người như cô lên giường của anh là một sự sỉ nhục.
 
Hay là, anh có mục đích khác.
 
Thư Căng thầm bất an trong lòng.
 
Cô mang tâm trạng lo lắng đi mở cửa, lấy trong tủ một đôi dép đi trong nhà của nam đặt trước mặt anh, sau đó thì thay giày. Sau khi đổi dép xong, cô phát hiện Thích Thời Yến vẫn giữ tư thế khi mới vào, không hề nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm đôi dép màu xanh đậm trên sàn, vẻ mặt kỳ lạ.
 
"Dép sạch lắm, mới vừa được giặt." Thư Căng tưởng anh không muốn mang bèn giải thích.
 
Thích Thời Yến nhìn cô, vẻ mặt thâm trầm: "Trợ lý Thư có bạn trai rồi sao?"
 
Thư Căng lắc đầu, chợt hiểu ra vì sao anh lại hỏi như vậy bèn giải thích thêm: "Đây là dép của anh tôi, anh ấy hay đến thăm tôi nên sắm một đôi cho tiện."
 
Thích Thời Yến nhìn cô một lúc rồi nói: "Lấy cho tôi đồ bọc giày đi."
 

Xã hội luôn tồn tại sự chênh lệch giàu nghèo, người quyền thế luôn kiêu ngạo nghĩ bản thân hơn người, xem thường tầng lớp bình dân như cô, kể cả đồ họ vô tình đụng vào cũng bị ghét bỏ không lý do.
 
Thư Căng không biết phản bác thế nào, chỉ biết bất lực trước hiện thực.
 
Cô lấy đồ bọc giày đưa cho anh, Thích Thời Yến hài lòng mang vào.
 

 
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến.]
 
Ngày 23 tháng 03 năm 2023
 
Hôm nay đến nhà Căng Căng rồi. Nhà Căng Căng sạch sẽ ghê, muốn được ‘tới bến’ với Căng Căng ở khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
 
Nhà Căng Căng có một đôi dép của đàn ông, cho dù là của anh trai cô ấy thì mình vẫn không vui. Sau này trong nhà Căng Căng mà có đồ nam giới thì chỉ có thể là đồ của mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận