Trái tim Thư Căng thắt lại, cô vội vàng hỏi: “Rồi sao nữa, chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Là chuyện của ngày hôm kia.”
“Sau đó có một chiếc xe bí bô bí bô tới đón mẹ Trần đi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị Huỳnh Huỳnh nói mẹ Trần bị bệnh nên tới bệnh viện để khám, nhưng mẹ Trần đi lâu lắm rồi mà chưa về.”
“Lúc trước Tâm Tâm bị bệnh nhưng được về sớm lắm, vậy mà mẹ Trần mãi không thấy về, Tâm Tâm nhớ mẹ Trần.”
“Thu Thu cũng nhớ mẹ Trần, chị Căng Căng, chị có thể dẫn bọn em đi gặp mẹ Trần không?”
Ba đứa nhóc bên kia vẫn đang tranh nhau nói, trong lòng Thư Căng đã loạn thành một mớ hỗn độn.
Trước đây chưa từng nghe mẹ Trần có bệnh gì cần phải nằm viện, lần này nằm viện bốn ngày cũng không thấy ai nhắc đến, nếu không phải do mấy bạn nhỏ trộm điện thoại của Thẩm Huỳnh để lén điện cho cô, không biết còn muốn giấu cô bao lâu nữa.
Có lẽ trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy nhưng bị bọn họ giấu mà thôi.
Thư Căng hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, nói với Nguyên Nguyên lớn tuổi nhất: “Nguyên Nguyên, em đưa điện thoại lại cho chị Huỳnh Huỳnh nhé, chị Căng Căng có chuyện muốn nói với chị ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng mà, chị Huỳnh Huỳnh không cho bọn em kể chuyện mẹ Trần nằm viện với chị.”
“Đúng vậy, chị Huỳnh Huỳnh mà biết là sẽ không cho chị Căng Căng dẫn bọn em đi thăm mẹ Trần đâu.”
“Nguyên Nguyên, Thu Thu, Tâm Tâm, các em phải ngoan nhé. Chị Căng Căng hứa với các em, nhất định sẽ để mẹ Trần sớm về nhà, có được không?” Thư Căng kiên nhẫn dỗ dành bọn trẻ: “Trước tiên để chị hiểu rõ tình hình với chị Huỳnh Huỳnh đã, như vậy mới có thể đưa mẹ Trần về nhà được.”
“Nhưng mà…”
“Này, mấy đứa nhóc các em đang làm gì đó?”
Bên kia đột nhiên vang lên tiếng la của một cô gái trẻ tuổi.
“Thôi xong, chị Huỳnh Huỳnh quay về rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.”
“Chị Huỳnh Huỳnh trông rất tức giận, chết chắc rồi chết chắc rồi.”
“Chị Căng Căng cứu mạng!”
“Mấy đứa các em thật to gan, dám lấy trộm điện thoại của chị gọi điện cho ai đây, thật là… Ặc, chị hai.”
“Chị Huỳnh Huỳnh nổi điên rồi, chạy mau chạy mau.”
“Cứu mạng cứu mạng với!”
Mấy đứa nhóc kia dường như đã chạy đi xa, đầu dây bên kia có hơi yên tĩnh.
“Bệnh viện nào?” Thư Căng hỏi thẳng.
“Gì, bệnh viện gì chứ...” Giọng điệu của Thẩm Huỳnh lộ rõ vẻ chột dạ.
“Thẩm Huỳnh!” Thư Căng trầm giọng.
“Ây da, chị hai à, là hai mẹ không để em nói cho chị nghe mà.” Thẩm Huỳnh đáng thương nói, sau đó nhỏ giọng oán trách: “Mấy đứa nhóc phá phách này, lát nữa phải đánh bọn nó mới được.”
“Em dám đánh bọn nhỏ thì chị đánh em đấy.” Thư Căng gắt lên.
“Ây da, chị hai, em chỉ nói thôi mà, có khi nào em thật sự đánh bọn nhỏ đâu.”
“Bệnh viện nào, nói mau.” Thư Căng nhớ tới mẹ Trần nên cũng chẳng hơi đâu đôi co với cô ấy.
Đầu dây bên kia chần chờ trong giây lát, nhưng vẫn nói ra: “Bệnh viện nhân dân 3, khoa gan, tầng ba, phòng 506.”
Thư Căng nhận được tin tức vừa định cúp máy, đầu dây bên kia lại sốt ruột nói thêm: “Chị hai à, chị đừng nói là em nói nha, chị cứ nói là Trần Bách Kha hay chị A nói, dù sao cũng đừng nói em, nếu không mẹ Trần và mẹ Thẩm sẽ mắng em chết.”
Thư Căng cười tự giễu, có hơi tức giận: “Thế nên là cứ giấu chị đúng không?”
“Cũng không phải, anh cũng không biết...” Bên kia nhỏ giọng giải thích: “Bách Kha vốn ở nhà nên đương nhiên biết. Chị A thì đúng lúc trở về nhà vào ngày hôm sau, cũng do mấy đứa em lỡ miệng nói...”
Thư Căng thở dài, biết mình cũng có lỗi, mấy hôm nay bởi vì chuyện đêm đó mà lòng luôn rối bời, không về nhà thăm hai mẹ, cũng không gọi điện cho bọn họ, nếu không mẹ Trần đã nằm viện nhiều ngày vậy mà cô cũng không biết.
“Chị biết rồi.” Cô bất lực nói, cúp máy rồi xin Hàn Dịch Trầm nghỉ phép, sau đó đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Trần Sương mặc đồng phục bệnh nhân ngồi trên giường bệnh, đang mỉm cười ấm áp.
Bên cạnh là Trần Bách Kha có khuôn mặt non nớt đang gọt táo cho bà ấy.
“Tiểu Kha, con không cần phải ở với mẹ, con mau quay về đi làm đi.” Giọng Trần Sương rất dịu dàng.
“Mẹ Trần đừng lo, con có rất nhiều thời gian rảnh, mẹ cứ lo tịnh dưỡng cho tốt đi, đợi mẹ khỏe lên con làm món chân giò kho tàu cho mẹ ăn nhé.” Trần Bách Kha đưa táo đã gọt vỏ cho bà ấy.
“Con đó, đúng là một đứa trẻ ngoan mà.” Trần Sương nhận lấy quả táo: “Các con đều là những đứa trẻ ngoan, mẹ Trần thật có phúc khi có được đàn con ngoan như các con.”
“Con cũng phải tích phúc mấy trăm đời mới có được hai người mẹ tốt nhất trên thế giới như mẹ Trần và mẹ Thẩm.” Trần Bách Kha nằm trên đùi bà ấy, ôm bà ấy làm nũng.
“Ngoan, các con đều ngoan.” Trần Sương xoa đầu anh ấy, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Luyện, Tiểu Ưu, Căng Căng, con, Huỳnh Huỳnh và các em trai em gái của con cũng đều ngoan.”
Thư Căng đứng trước cửa phòng bệnh nhìn một lúc, nhớ tới hai người mẹ vì nuôi nấng bọn họ mà ngày đông giá rét phải chịu lạnh làm đồ thủ công, tay lạnh tới mức sưng đỏ, da nứt nẻ nhìn ghê người; mùa hè nóng bức, mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu nhưng vẫn phải ra ngoài bán hàng từ thiện, dù da bị cháy nắng nhưng vẫn cười nói không sao.
Cô không khỏi đau xót trong lòng, khịt mũi, cố kìm lại nỗi áy náy sắp chực chào rồi cố rặn ra một nụ cười.
“Mẹ Trần.”
Nghe thấy giọng của cô, cả hai người đều quay đầu nhìn sang.
“Chị, chị hai, sao chị lại tới đây?” Trần Bách Kha kinh ngạc hỏi: “Con nhóc chết tiệt Thẩm Huỳnh kia nói cho chị biết chứ gì.”
Thư Căng không để ý tới anh ấy, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Sương, cầm lấy tay bà ấy rồi đau lòng nói: “Mẹ Trần, sao mẹ bệnh mà không nói cho con biết?”
“Cũng không phải bệnh nặng gì, nằm viện vài ngày là có thể về rồi.” Trần Sương dịu dàng nói: “Bọn con còn bận đi làm, cần gì phải vì chút chuyện nhỏ này mà phiền mấy đứa.”
“Sao lại gọi là phiền, mẹ là mẹ của chúng con mà.” Thư Căng có hơi tủi thân nói.
“Biết con ngoan rồi, con đừng lo, mẹ Trần không sao cả, chỉ là chút bệnh vặt của người lớn tuổi thôi.” Trần Sương vuốt thẳng hàng lông mày đang nhíu lại của cô, ấm áp của lòng bàn tay từ giữa hàng lông mày xoa dịu trái tim đang khẽ run lên.
Hai người lại tâm sự thêm một chút, Trần Sương có hơi mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, Thư Căng gọi Trần Bách Kha ra ngoài, hỏi thăm tình hình cụ thể.
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến.]
Ngày 27 tháng 3 năm 2023
Không tìm thấy ảnh của Căng Căng đâu cả, bực bội chết đi được.
Không biết mấy ngày nay Căng Căng thế nào, có nhớ mình không nhỉ?