Hắn không cho phép nàng kháng cự, nhẹ nhàng tách đôi tay đang bám trên eo hắn, thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn xuống, mặt không biểu cảm nói: “Tống Tử Câm, ta biết ngươi muốn làm gì.”Lạc Triệt ngạc nhiên, ai da, hắn biết sao !Dường như không thể chịu đựng người như này, thái tử dùng tay che hai mắt nàng lại, tầm nhìn của Lạc Triệt đột nhiên bị ngăn cản, nàng không biết biểu cảm của hắn lúc này, chỉ cảm thấy đôi bàn tay ấm nóng, bên tai lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo: “Thu lại tâm cơ của ngươi đi, ra ngoài ! “Lạc Triệt bị thái tử giận dữ đuổi ra, nàng lảo đảo thối lui mấy bước nói: “Thực ra bánh ngọt là …”Thái tử nhắm mắt tức giận nói: “Lôi nàng ta ra ngoài.”Là đầu bếp làm đáy !Lạc Triệt bị thị vệ bụm môi, kéo ra ngoài.Chỉ còn điều cuối cùng muốn nói, sao lại không để nàng nói ra !Thái tử chuyển ánh mắt về phía bánh ngọt, không thể khống chế muốn vươn tay ra cầm, nhưng…hắn lại đẩy đĩa bánh đi, choang một tiếng, đĩa bánh rơi trên sàn, một miếng bánh ngọt lăn tới bên chân hắn.Hắn hạ tầm mắt nhìn, quay đầu lạnh giọng ra lệnh: “Từ nay về sau không cho phép Tống Tử Câm ra vào Đông Cung, không được sự cho phép của ta không được gặp ta, bánh ngọt, sau này cũng không cho phép đem qua nữa.”“Tuân lệnh !”Lạc Triệt có thể coi như là bị ném ra ngoài, khá là chật vật.Nàng khẳng định đã thành công, thái tử đã ném nàng ra ngoài rồi, Lạc Triệt không nhịn được mỉm cười.Nguyệt Nha vội vàng kiểm tra xem nàng có bị thương không, Lạc Triệt nói: “Ta không sao, quay về thôi.”Nguyệt nha đau lòng nói: “tiểu thư, người và thái tử rốt cục đã phát sinh chuyện gì ?”Lạc Triệt cúi đầu, không che giấu được nét cười trên mặt, giọng hơi run rẩy: “Có lẽ…chàng không thể chịu đựng ta nữa rồi.”Nguyệt Nha tố cáo: “Thái tứ sao có thể khiến tiểu thư thương tâm như này.”“Nguyệt Nha, không cần nói nữa.” Nàng sắp không kìm được cười ra tiếng rồi.Nguyệt Nha căm hận nói: “Quả là hiếp người quá đáng.” Tiểu thư của nàng yêu sâu đậm đến vậy, thái tử sao nỡ chà đạp như vậy !Lạc Triệt có thể nói là bản thân đã khinh bạc người ta sao ? Cái eo đó … kkk.Lạc Triệt lúc quay về Vọng Nguyệt Các trời cũng dần tối, nàng sau khi dùng bữa tối tự mình “đau thương” một lúc, sau đó tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, Nguyệt Nha đắp chăn cho nàng xong liền nhẹ nhàng đóng cửa lui ra.Lạc Triệt vội vàng thức dậy, nàng gần đây đã làm một bộ y phục thiết kế đầu túi nhỏ, chuyên dùng để cất giữu ngân phiếu, đường kim tuy có chút cẩu thả nhưng độ bền vẫn có thể dùng.Nàng nhân lúc trăng còn sáng liền làm vài đường kim, mất một lúc mới luồn được kim vào lỗ, Lạc Triệt động tác quen thuộc nhanh chóng khâu yi phục, bận đến tận đêm khuya, coi như đã thành công.
Nàng nhét mấy nghìn lượng ngân phiếu cất vào trong túi, vui vẻ cười cười.Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông !Bởi vì ngủ quá muốn, ngày thứ 2 trên mặt Lạc Triệt đã xuất hiện hai cái quầng thâm mắt, Nguyệt Nha càng thêm đau lòng, líu ríu như một con ong.Lạc Triệt giờ mới biết, mình bị cấm túc rồi !Tiểu Văn cung kính đứng ở bên cạnh, đúng mực nói: “Tiểu thư, thái tử điện hạ sai người đưa đến một quyển sách để người chép.”Lạc Triệt kinh ngạc: “Sách gì ?”Tiểu Văn truyền cho nàng, nàng nhận lấy thư sách xem, miệng co rút, là “Nữ Đức: chuyên dùng để giáo huấn nữ nhân lễ nghĩa đạo đức liêm sỉ.
nàng cau mày khó hiểu, nam chủ muốn nàn chép sách làm gì ?Lạc Triệt than thở, bất đắc dĩ chuẩn bị tiến vào thư phòng chép sách, đột nhiên nhớ ra, nàng trước đây cũng từng học qua viết chữ bằng bút lông, nhưng chữ của nàng và nguyên chủ không giống nhau, phải chăng cẩu thái tử đang thăm dò nàng !Không được, sách này không thể chép !Sau buổi chiều ánh mặt trời đang dần dịu lại, thái tử đang dựa người bên đình nước, tự châm cho mình một ly trà, bên dưới một người trung niên bụng to đang quỳ, người trung niên đó mặt lộ vẻ nịnh nọt: “Thái tử điện hạ, cầu ngài tha cho ta một lần này thôi, coi như ta dùng thân phận thúc thúc cầu ngươi.”Thái tử nhẹ cười, ngón tay gõ trên mặt bàn,vẻ mặt làm người ta thấy ớn lạnh: “Ta đã nhượng bộ ngươi một lần, ngươi lại ỷ vào danh tiếng của ta làm ra không ít “chuyện tốt”.Người trung niên đó sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: “Ta và mẫu thân ngươi từ nhỏ quan hệ vô cùng thân thiết, ngươi lúc nhỏ ta còn ôm ngươi, điện hạ ….”Thái tử lạnh giọng: “Xử lý đi, ngoại thúc, chung quy đều là do hiếp người quá đáng.”Thị vệ cung kính: “Tuân lệnh!”Một âm anh của vũ khí xuyên qua ngực, người trung niên oán hận trừng to hai mắt, run rẩy chỉ về phía thái tử: “ Thằng nhãi, sớm biết có ngày hôm nay ta sớm đã bóp chết ngươi…”Trong mắt thái tử đầy sự thô bạo: “Đi đi cữu cữu, mẫu phi đã đợi ngươi rất lâu rồi, mau lên thôi.”Người trung niên càng trợn to mắt, bịch một tiếng ngã trên sàn, không còn hơi thở.Thái tử nhẹ cười, hắn cúi người dùng ngón tay quệt vào vũng máu, nhẹ lau đi, cọ vào chiếc hà bao cũ.Lúc này, nữ nhân đối diện không biết đã nhìn bao lâu, nàng con ngươi lạnh lẽo không động, lạnh giọng nói: “Ta còn cho rằng ngươi không dám ra tay.”Thái tử ngước mắt nhìn cười: “Lung Nguyệt cô nương lại tự cho là đúng rồi.
“Lung Nguyệt chau mày, hai người đứng đối diện, Lung Nguyệt nói: “Ta năm đó đã từng nói, nếu ngươi bỏ đi thù hận, có thể trở thành người kế vị phù hợp nhất của quốc gia.
“Thái tử nghiêng đầu cười, trong mắt tỏ vẻ vô tội: “Giết người đền mạng, ta sai sao ?”Trong mắt Lung Nguyệt lộ vẻ lạnh lẽo nói: “Có thể không sai, nhưng ngươi là người ngồi trên vị trí người kế vị, cần đảm đương trọng trách của nó, mà không phải tuỳ ý ngông cuồng bất chấp triều cục thay đổi, quốc gia không ổn định.”Ngón tay thái tử gõ trên mặt bàn: “Ai không phục ta chỉ cần giết là được, trong triều đình chỉ có tiếng nói của ta, không phải sẽ càng có lợi cho củng cố hoàng quyền sao ?”Lung Nguyệt : “Người năm đó đều bị ngươi giết sạch rồi, người đã nguyện ý làm tốt công việc người kế nhiệm chưa ?”Trong mắt thái tử sát ý bừng bừng, trên mặt lại lộ vẻ ôn nhu như ngọc, hắn cười nói: “CÒn chưa được, vẫn chưa giết sạch.”Lung Nguyệt toả ra tia hàn khí: “Đã như vậy, ta không còn gì để nói.
Cáo từ !”Trên môi thái tử lộ ra ia cười trào phúng.Lúc này, Tiểu Văn cầm một cuộn giấy trắng bước tới, cung kính hành lễ: “Nô tì tham kiến điện hạ.”Thái tử hỏi: “Chuyện gì ?”Tiểu Văn cúi đầu nói: “Tống tiểu thư đã chép xong sách.”Sao lại nhanh như vậy, thái tử có chút kinh ngạc, nhắn nhẹ cúi đầu, Thuý công công vội vã bước tới mở cuộn giấy.Chỉ thấy trên họa một thiếu nên sống động như thật, mi mày tinh tế, khí chất bức người đang dựa vào khung cửa lặng lẽ nhìn ra ngoài.Không biết dùng phương pháp gì vẽ mà chân thực đến mức này.Lạc Triệt: Phán hoạ cũng được đi ?Hắn trầm mặc trong chốc lát nhưng lại không hề truy xét cách làm hai mặt này của Lạc Triệt, chỉ cảm thấy vành tai hơi đỏ, từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu hắn bị một cô nương trêu ghẹo như này, nữ giới đều bị ném cho chó ăn rồi sao ? Sao nàng ta không biết khắc chế vậy .Từ sau đó, Lạc Triệt không gặp được Thái Tử nữa, mãi cho đến cuối tháng tiệc sinh thần của hoàng hậu cũng sắp bắt đầu, tình tiết mới lại bắt đầu phát triển rồi !Lạc Triệt đã rục rịch chuẩn bị trong lòng rất kích động..