Bạo Ngược Thái Tử Bạch Nguyệt Quang Thế Thân


Hoàng hậu sững sờ.Lạc Triệt cúi đầu nói: “Chàng trước giờ chưa từng sủng hạnh con, con cảm thấy…”Hoàng Hậu chau mày, ôn nhuận vỗ vỗ cánh tay Lạc Triệt” “Con đừng lo lắng, thái tử là người kế nhiệm của đất nước, thân thể không thể có vấn đề gì.”Nhưng trong lòng lại vướng mắc, thái tử từ trước đến nay chưa từng sủng hạnh qua bất cứ nữ nhân nào, không phải thực sự có vấn đề chứ ?Hoàng hậu trong tích khắc vẻ mặt lộ vẻ cổ quái.Nàng kéo tay Lạc Triệt hỏi kĩ càng về tình cảnh của Lạc Triệt.Lạc Triệt ở Khôn Trữ Cung một ngày, đến giờ thân mới được hoàng hậu cho về, nàng cũng ý thức được rằng hoàng hậu sủng ái Tống Tử Câm như nào, dưới gối hoàng hậu không con cái nên đối với ái nữ duy nhất của huynh trưởng sủng nịch vô điều kiện.Lạc Triệt hồi tưởng lại quá trình mình và hoàng hậu trò chuyện ban nãy, xác định không lộ dấu vết cả người mới buông lỏng.Khôn Trữ Cung cách đông cung không xa, nàng lại chưa muốn quay về liền chậm rề rề tản bộ trên đường, hưng phấn quan sát phong cảnh kiến trúc xung quanh, cảm giác như đang đi du lịch, lục này trước mặt có một vị thiếu niên bước tới, mi mày phong lưu diễm lệ, tay áo được dùng chỉ vàng thêu một văn án vô cùng hoa lệ, cử chỉ hơi có chút phô trương.Thiếu niên đưa tròng mắt nhìn Lạc Triệt, có vẻ hơi kinh ngạc, chắp tay hành lễ: “Tống tiểu thư.”Lạc Triệt đáp lại một lễ, nhỏ tiếng hỏi Nguyệt Nha: “Hắn là ai ?”Nguyệt nha nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đây là Nhữ Dương thế tử.”Lạc Triêt như trời xanh gặp sấm, là hắn, chính là hắn, nhân viên chuyển phát nhanh mũ xanh của chúng ta ! Trong nguyên văn Nhữ Dương thế tử và Tống Tử Câm đã đội mũ xanh cho thái tử điện hạ !Kẻ độc ác !Lạc Triệt nuốt một ngụm nước bọt, cảm thán nhãn quang nguyên chủ thật tốt, cho dù là Nhữ Dương thế tử hay là thái tử đều là tuyệt sắc thiếu niên.Nhữ Dương thế tử than thở: “Tống tiểu tư, mới không gặp một tháng ngươi đã giả vờ như không quen ta sao.”Hắn dịu dàng nhìn Lạc Triệt, ánh mắt xen lẫn tia đau lòng, cảm giác như Lạc Triệt chính là người đã phụ hắn.Lạc Triệt dựng tóc gáy, làm như nàng không biết chắc ? Nhữ Dương thế tử từ đầu đến cuối đều đang chơi đùa Tống Tử Câm.


Hắn là kẻ địch của thái tử, giả vờ ái mộ nguyên chủ cũng là vì muốn lừa gạt nàng để lấy điều cơ mật mà thôi.Nhữ Dương thế tử rõ ràng là một tên tra nam, sự thật còn hại rất nhiều nữ tử khác, nguyên chủ cũng chỉ là một trong số họ, mà còn là kẻ ngu xuẩn đáng thương nhất trong số họ.Nghĩ đến đây, Lạc Triệt nói: “Ta hiện tại đã là người của thái tử.” Cho nên mời ngươi chú ý khoảng cách !Nói xong nàng và thiếu niên lướt qua vai nhau lạnh nhạt nói: “Cho nên sau này không cần tiếp tục liên lạc nữa.”Không dám liên lạc, quỷ mới liên lạc với ngươi.Loại bạn như này kết giao không nổi, dù cho hắn có đẹp hơn đi nữa cũng không được.Mùi hương nhàn nhạt từ bên cạnh thoảng đến, Nhữ Dương thế tử nhẹ chau mày, Tống tử Câm thế này là thế nào ?Rõ ràng lạnh nhạt từ chối, thờ ơ như cách xa cả ngàn cây số, con ngươi lại trong veo ôn nhuyễn, đáng tiếc quá mức trong veo lại cảm giác như một loại cự ly vô hình, rất câu dẫn người khác.Nàng trước nay vẫn là Tống ngu xuẩn, tuy ái mộ thái tử nhưng trước nay chưa từng cự tuyệt sự theo đuổi của người khác, đây là điều tốt sao ?Thiếu niên nhẹ cười, mắt phượng gợn lên ngọn sóng, khoé mắt diễm lệ hơi đỏ, đây là nguyên tắc của trò chơi này, ban nãy chỉ là mới bắt đầu, đừng có ai tuỳ ý thoát ra.Nguyệt Nha trộm nhìn Lạc Triệt dè dặt hỏi: “tiểu thư, nô tì sớm đã nói với người, Nhữ Dương thế tử chả phải thử tốt đẹp gì, ngài có thể hiểu như vậy thực sự quá tốt rồi !”Tiểu Văn có chút bối rối, việc này có cần nói cho thái tử không ? Cái gì tình cũ Tống tiểu thư… thật vướng mắc…Kì thực cũng không trách Tiểu Văn hiểu lầm, thực sự ánh mắt của Nhữ Dương thế tử trước lúc rời đi quá thâm tình bi thương rồi.


Lạc Triệt cả người đều thấy không ổn, cái này CMN chính là diễn quá sâu rồi, người không biết còn cho rằng giữa bọn họ có chuyện gì .Quan trọng chính là nguyên chủ một lòng ái mộ thái tử, hiện tại nàng và Nhữ Dương thế tử quan hệ đã phát triển đến đâu rồi nhỉ.Cấp bậc quá cao, không dây vào được không dây vào được !Lạc Triệt hồi tưởng lại khuôn mặt của Nhữ Dương thế tử, cảm khái, thiếu niên anh tuấn như vậy không được sao, nguyên chủ cớ gì cứ đòi ghép cặp với thái tử nhỉ.Nàng vừa về đến Đông Cung không lâu, thái tử đã nhận được thông tin, mà còn là tất cả thông tinHắn trong đáy mắt loé lên tia hàn ý, nhẹ nói: “Cho Tống Tử Câm qua đây.”Lúc Lạc Triệt bị cưỡng chế đến cung điện, cả người ngây ngốc còn có chút hoang mang.

Được rồi, thành khẩn là nàng đang vô cùng hoang mang !Thuý công công ở bên cạnh nói: “Tống tiểu thư mời vào, thái tử điện hạ ở thư phòng đợi người.”Lạc Triệt không dám nói cũng không dám hỏi.


Nàng cẩn thận bước vào, cong eo hành lễ: “Thiếp thân tham kiến thái tử điện hạ.”Ngón tay thái tử gõ trên mặt bàn, không nói chuyện.Lạc Triệt mặt tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Điện hạ, thiếp thân rất nhớ người.”Thái tử hướng mắt nhìn Lạc Triệt, bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ.Lạc Triệt như không để ý đến sự lạnh nhạt của thái tử, cong mắt, mềm giọng nói: “Mỗi lần nhìn ngày thiếp thân lại càng thêm thích ngài một phần”Ngón tay thái tử đang gõ đột ngột dừng lại, thu lại tầm mắt, môi mỏng khẽ động như đang muốn nói gì đó.Lạc Triệt vội vàng: “Thiếp biết điện hạ không thích thiếp.”Thần sắc Lạc Triệt bi thương: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh điện hạ, thiếp đã mãn nguyện trong lòng rồi.”Sự bình tĩnh của thái tử thực sự khiến nàng nổi da gà, nàng rốt cục trêu chọc hắn chỗ nào ? Lạc Triệt ôn nhu cười: “Thái tử có thể thích thiếp một chút.” Nàng dùng ngón tay diễn tả một chút cự ly milimet: “Dù cho là một chút chút?”.


Kệ thôi, trước tiên nịnh hót đã.Nhất định cần duy trì bộ dạng thâm tình của nữ phụ .Thiếu niên di dời tầm mắt nhàn nhạt nói: “Ngươi hôm nay…”Có lẻ không phải việc về Nhữ Dương thế tử !Lạc Triệt tiến lên mấy bước hay tay đột ngột chống lên bàn sách, không để ý khoảng cách giữa hai người chỉ còn 1 tấc, Lạc Triệt mở to mắt nhìn mắt thái tử, đột nhiên đầu óc mê man nói: “Ngài, mắt ngài thật là đẹp…”Thái tử hơi chau mày nói: “Câm miệng.”Lạc Triệt run rẩy vội vàng nói: “Ban nãy là thiếp thân… tâm bất do kỉ, không kiềm lòng được.! “Thái tử bất giác bất định, lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài!”Trên mặt Lạc Triệt có chút trấn kinh, MN, ban nãy vậy mà bị mỹ sắc của cẩu thái tử mê hoặc, nàng lau nước mắt, tủi thân khóc chạy ra ngoài.Trong lòng tự mình dơ ngón tay tán dương !Rút cục thái tử bắt nàng qua đây là vì cái gì ? Lẽ nào thực sự bởi vì Nhữ Dương thế tử, nàng lắc lắc đầu, thôi bỏ đi không nghĩ nữa, dù sao cũng thoát được một kiếp.Thuý công công kinh ngạc nhìn Lạc Triệt ra ngoài nguyên vẹn, còn chạy đi vừa khóc như con chó to xác.Hắn sững sờ một lúc.Bên cạnh có một tiểu thái giám nói: “Cha nuôi, còn thu xác không ?”Thuý công công hoàn hồn, vỗ đầu tiểu thái giám: “Thu gì nữa, nhìn thấy nàng ta cả người toàn vẹn chạy ra chưa ?”Tiểu thái giám không hiểu: “Điện hạ từ khi nào mà thủ đoạn lại ôn hoà như vậy ? Tống tiểu thư khả năng …”Thuý công công trừng mắt nhìn hắn, tiểu thái giám liên tục vả miệng, Thuý công công nói: “Sau này đối xử với Tống tiểu thư cung kính chút.”Thái tử một mình trong thư phòng, trong tay nắm chặt bút lông xem tấu sớ nhưng thực ra chẳng có chữ nào vào đâu, vành tai lại hơi đỏ, nửa buổi mới lạnh giọng xuỳ một tiếng: “Không biết xấu hổ !”Hắn kì thực cũng được coi là phu quân của nàng, cho nên không tính là quá giới hạn đi…Hắn trong hơi thở có chút vội vã chợt nhắm mắt, nhớ về lời mà nàng từng nói, vo viên trang giấy trên bàn không biết lại đang tức giận cái gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận