Thượng Quan Vũ Lạc cứ như vậy vừa ôm vừa đùa giỡn với nàng trên suốt chặng đường trở về chỗ của Nguyệt Hy, cho dù nàng có bảo hắn để nàng xuống đi bộ hắn cũng không để, muội muội của hắn được sinh ra là để nâng niu, không dễ gì mới trở về được một lần, hắn dĩ nhiên lại càng muốn gần gũi nàng thêm chút nữa.
Cách đó không xa Thượng Quan Bảo Châu cũng đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía bốn người bên này. Nàng vừa mới từ nhà một tỷ muội trở lại nghe tin nhị ca trở lại đã vội vã chạy ra đón, nhưng mà dường như ở đó hiện tại đã không có chỗ cho nàng nữa rồi.
Thực ra từ lúc nhỏ nàng ta vẫn luôn có cảm giác lạc lõng khi đứng trước mặt ca ca tỷ tỷ, ai cũng hâm mộ nàng vì chỉ là thứ nữ nhưng vẫn được phong hào quận chúa, lại còn có ca ca tỷ tỷ tài giỏi, phụ mẫu yêu thương, muốn gì được đó, nhưng chỉ có bản thân nàng biết nàng cô đơn như thế nào.
Quả thật phụ vương và mẫu phi vô cùng yêu thương nàng, tỷ tỷ cả ngày không ở trong phủ, ca ca thì luôn ở học đường cho nên tất cả sự quan tâm của phụ mẫu đều dồn hết lên nàng. Đại ca chín chắn luôn nhường nhịn nàng, nhị ca ác bá là người nàng vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi cũng không chấp nhặt với nàng bao giờ, cả tỷ tỷ mỗi lần trở về đều mang quà cho nàng, tất cả bọn họ đều rất bao dung nàng, tùy nàng khóc nháo, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy ca ca tỷ tỷ không thực sự thân thiết với nàng.
Giống như đại ca, nếu nàng đưa ra yêu cầu quá đáng sẽ lập tức bị răn dạy, nhị ca sẽ quát mắng nàng, mẫu thân sẽ khuyên nhủ còn phụ thân sẽ làm lơ. Tuy nhiên nếu yêu cầu đó là của tỷ tỷ chắc chắn đại ca sẽ chỉ lắc đầu rồi cười bất đắc dĩ nhưng sau đó vẫn đi làm cho tỷ ấy, còn nhị ca đối với tỷ ấy xưa nay vẫn luôn là ngàn y trăm thuận, chỉ cần tỷ ấy muốn thì nhị ca chưa một lần chối từ. Phụ thân cũng vậy, mặc dù từ nhỏ tới lớn thời gian tỷ tỷ ở bên phụ thân không nhiều bằng nàng, tuy nhiên phụ thân chưa bao giờ làm lơ trước mặt tỷ ấy, cho dù cái yêu cầu đó có quá đáng thì phụ thân cũng sẽ gật đầu, còn mẫu thân thì sủng nịch cười bất đắc dĩ.
Sau này nàng mới biết, trong Nhật Diệu hoàng triều này, quả thực không có người dám đối đầu với tỷ tỷ, chỉ cần tỷ ấy không hài lòng với ai, sự nghiệp, tính mạng, địa vị của người đó sẽ lập tức không còn được bảo đảm. Diễn đàn lê quý đôn. Có một lần nàng còn lén nghe được tỷ ấy mang tội phạm tử tội rời khỏi nhà lao nhưng binh bộ thượng thư đại nhân và những người khác lại không dám nói gì, thậm chí còn không dám hé răng chuyện này ra ngoài sợ đắc tội tỷ ấy. Từ đó nàng nàng càng vừa ghen tỵ, vừa sợ hãi đối với tỷ tỷ.
Tỷ tỷ rất yếu ớt, nhưng mỗi một người bên cạnh tỷ ấy đều rất mạnh mẽ, chỉ cần bên cạnh tỷ ấy hơi có gió thổi cỏ lay sẽ lập tức bị tiêu diệt, nàng vẫn không quên có một lần nàng ghen tỵ đến gây sự cùng tỷ tỷ , tỷ tỷ lúc ấy chỉ khẽ nhăn mày còn những người bên cạnh tỷ ấy lại dùng ánh mắt lạnh băng hung thần ác sát trừng nàng khiến nàng vô cùng sợ hãi.
Nhìn cảnh bốn người đi phía xa kia, nhìn nhị ca cho dù phong trần mệt mỏi vẫn không chịu buông tay khiến cho nàng cảm thấy thật uất ức, vì sao cùng là muội muội lại đối xử không công bằng với nàng như vậy? Không lẽ chỉ vì nàng sinh sau sao? Thượng Quan Bảo Châu tức giận quay lưng đi không thèm nhìn nữa, thị nữ bên người lo lắng nhìn nàng. Dù có cảm thấy bất công cho quận chúa bao nhiêu nàng ta cũng không dám làm gì, ngay cả châm ngòi thổi gió bên tai quân chúa cũng không hề có bới vì nàng ta sợ vị tiểu quận chúa bốc đồng này sẽ gây ra họa lôi cả nàng ta theo, dù sao uy quyền của công chúa trong phủ này vẫn luôn là tuyệt đối.
Thượng Quan Vũ Hiên và Hàn Phi Vũ vốn đã sớm nhận ra sự hiện diện của nàng nhưng đều nhất trí yên lặng bỏ qua vì không muốn phá hỏng nhã hwngxc ủa hai người đằng trước, đối với Thượng Quan Vũ Hiên, đáng lĩ ra hắn phải thương tiểu muội hơn mới đúng nhưng mà lúc nàng sinh ra hắn cũng đã mười tuổi rồi, suốt ngày ở trong thư viện đọc sách, hoàn toàn không có thời gian gần gũi nàng, so với Nguyệt Hy từ nhỏ đã ngủ cùn chăn với hắn mà lớn lên sau đó cũng vào thư viện dĩ nhiên không thể đánh đồng, vả lại đối với tính cách từ nhỏ đã bị phụ mẫu làm hư của nàng hắn thật không dám khen tặng, chỉ có thể cố hết sức bao dung nàng như một huynh trưởng mà thôi.
Hàn Phi Tuyệt lại càng dứt khoát gọn gàng, người không tôn trọng nàng xưa nay hắn chưa từng để vào mắt. Càng không cần nói tới quan tâm cái gì, nếu nàng ta có gan tổn thương Nguyệt Hy, hắn nhất định làm cho nàng ta sống không bằng chết.
Thượng Quan Vũ Lạc ôm Nguyệt Hy vào trong viện của nàng sau đó nhẹ nhàng để nàng lên trên ghế quý phi trải lông hồ ly. Từ lúc Nguyệt Hy nói muốn cạo râu cho hắn, thị nữ Tử Trúc bên người nàng đã sớm trở lại chuẩn bị tất cả mọi thứ, chờ hắn vừa đặt nàng xuống thì lập tức dâng lên.
Nguyệt Hy kéo tay áo nhẹ nhàng vắt khăn ấm, lau thật kĩ từng góc cạnh, đường nét phong sương trên gương mặt tuấn tú của nhị ca, rồi lại thoa một lớp kem mỏng của nàng lên sau đó mới dịu dàng dùng lưỡi dao nhỏ cạo sạch râu. Suốt quá trình đó nàng đều vô cùng chuyên chú, mặc cho nhị ca dùng vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn còn đại ca lại dùng gương mặt ghen tị nhìn nàng.