Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Giờ thì mình với Linh không thể chia lìa nhau được nữa rồi. Cứ như là điện thoại với sim, giầy với tất, trà nóng với kẹo lạc và đủ loại khác nữa. Không phải vì chuyện mình với Linh mấy hôm trước nghịch nước đâu nhé, mà là bằng một sự xác nhận trong thực tế hẳn hoi.

Tối chủ nhật vừa rồi mình lại được nhăn nhở cười với bố Linh khi bất ngờ bác qua thì thấy hai đứa đang chuẩn bị đi chơi với nhau. Thái độ của bố Linh khác hẳn hôm đi uống bia. Lúc đấy thì nói ngọt xớt với mình đến mức mút mắm tôm cứ nghĩ đó là đường, thì hôm nay lại hùng hùng hổ hổ ngăn cản Linh đi cùng mình.

- Linh! vào nhà, vào ngay. Bố nói có nghe không?

Miệng quát Linh nhưng rõ ràng là nhằm vào mình. Bây giờ trông bố Linh còn đáng ghét hơn cả lần đầu đuổi mình ra khỏi nhà, ít ra mắt cũng không trợn ngược và vén áo khoe bụng to như chuẩn bị đẻ ra.

- Thôi, em vào nhà đi. Tí nữa bố em về thì anh quay lại đón. Có lẽ em không cần con Bin trông nhà làm gì, bố em trông cả em và nhà còn tốt hơn nhiều.

Linh ngẩn ngơ nghe mình càu nhàu trong khi bố em càng lúc càng to tiếng gọi về hơn. Vài người đi qua cứ tưởng mình đang dụ dỗ con nhà lành đi trốn nên nhìn kĩ từ đầu đến chơi. Ai cũng bật cười khi phát hiện chiếc Wave hai màu có một không hai.

Mình nhìn Linh vào trong thì mới thôi, vừa nổ máy thì thấy em vừa chạy vừa hét.

- Chờ em với Hưng ơi!

Đang khi mình còn chưa nhận biết chuyện gì đang xảy ra thì Linh đã nhảy lên xe rồi. em vỗ mạnh vào lưng mình hớt hải nói.

- Nhanh nhanh chạy đi anh, không thì muộn mất.

Linh vừa dứt lời thì bố cũng ở ngay sau rồi, mình vào số một rồ ga quá tay suýt chút nữa thì leo lên vỉa hè. Bố Linh chạy ra đến nơi thì đã muộn, chỉ nghe thấy bác thét gọi tên em và chửi mình là thằng mất dạy hay sao ấy. Chẳng biết mai hay ngày kia mình qua nhà thì có bị bác ấy ném dép vào mặt không nữa. Mình thở dài còn Linh thì vui phơi phới vì được đi chơi. Vừa vui vừa áy náy bởi vì yêu mình là Linh biến thành đứa mất nết. Nhưng mà thôi kệ mẹ nó đi. Sống được bao nhiêu mà phải nghĩ nhiều.

- Sao em lại làm thế, bố em sẽ nổi cơn điên lên cho mà xem.

- Cứ mặc kệ bố con em đi. Thỉnh thoảng để bố biết cái cảm giác tức chỉ muốn đập đầu vào tường là như thế nào.

- Thế còn anh thì sao. Anh không muốn bị tay chân của bố em chùm bao tải lên đầu rồi hội đồng tổng cốc đâu.

- Nhưng rõ ràng anh có tội mà. Ai bảo đưa em đi trốn cơ. - Linh đắc ý rồi tự dưng hét lên. - Hưng ơi! Thôi chết rồi!

- Sao, làm sao?

- Em vội quá quên không đi giày rồi!

Mình nhìn xuống thì đúng thế thật. Chân Linh đang ở tình trạng khỏa thân hoàn toàn và dính nào đất nào cát, có khi là còn dẫm vào bãi nước tiểu của con Bin rồi ấy chứ. Mình định cười nhưng giễu em nhưng lại thôi, vì người trên đường tình cờ để ý đã cười hộ mình rồi. Xấu hổ quá, thế là hai đứa tạt vào một chỗ ăn chè trước cổng trường Kinh tế chứ không lên phố nữa.

Xuống xe Linh liền chạy thẳng đến một cửa đồ vỉa hè của sinh viên mua lấy một đôi dép nhựa Trung Quốc. Thú thật rằng thà Linh đi chân đất còn hơn là đi đôi dép đó.

Hai đứa ngồi ăn vặt thay cho cơm nên ăn đủ thứ. Bánh khoai, bánh chuối, xúc xích đủ kiểu. Ăn nhiều đến mức cứ tưởng ngay ngày mai là bị cả hai sẽ bị gút. Buôn cười nhất là khi Linh bình phẩm về cây xúc xích mình cầm trong khi đã cắn một miếng rõ to.

- Sao nó lại to bất thường thế này nhỉ? Cô ơi cắt nhỏ hộ cháu chứ ăn kiểu này trông nó giống gì gì ấy.

- Giống gì gì là giống gì? - Mình tủm tỉm cười.

Em bĩu môi, nhìn mình nheo mắt nói

- Biết rồi còn hỏi, rõ ràng là nó giống cái đó mà

- Ừ, giống quả chuối phải không.

- Ừ, giống đấy, thì đã sao. Sao anh đểu thế!

Sau đó mình hôn vào má Linh trong sự ngỡ ngàng của tất cả những ai đang ngồi. Linh đỏ mặt quay đi chỗ khác, em trách mình vì điều đó.

Khi đã no nê rồi thì hai đứa chẳng biết đi đâu nữa. Đi dạo phố thì lạnh, mình với Linh đều không mặc đủ ấm. Tính đi tính lại thì hai đứa dở hơi mò lên đường Thanh Niên ngồi hóng mát với thời tiết vào khoảng 19, 20 độ.

- Rét quá. - Linh quàng tay mình nói.

- Vậy thì về thôi. Nếu em mà còn rên rỉ nữa là anh ôm chặt đấy. Mà cũng rét thật.

- Đợi đến lúc nào bố em xuống nước thì mới về được, không thì lằn hết cả mông mất.

- Tại sao đã vào rồi mà em lại chạy ra?

- Anh không biết vì sao à? - Linh ngạc nhiên nói

- Anh chưa rõ.

- Anh đúng là đồ đểu! Chẳng hiểu vì sao tôi lại mất công lo cho anh chứ?

Linh thở dài bực tức, quay mặt đi chỗ khác và đòi về. Mình cười khẽ lay em xin lỗi.

- Anh biết mà, ai bảo em yêu anh làm gì nên mới quên cả dép theo trai như thế.

- Tại tôi ngu nên mới làm thế thôi, mà đừng có nhận là tôi yêu anh đi. - Linh vẫn giận dỗi, nhưng không còn quay mặt nữa.

Không biết Linh thế nào chứ mình đang cảm thấy em thật sự yêu mình, yêu theo đúng nghĩa của nó. Hình ảnh Linh chân đất chạy như ma đuổi ra khỏi nhà đã chứng minh một điều. Mình quan trọng hơn những gì em đang có. Bố Linh xếp sau mình thì là một điều khỏi phải bàn cãi, dám cá là bố em chẳng bao giờ nấu mì cho em ăn đâu. Còn ngôi nhà thì sao, nó to và đẹp thật nhưng riêng việc Linh chạy quên cả giày thì nó có còn ý nghĩa gì không. Linh chân đất, LiTiHan, mông bánh dày, Linh thối chân, Gấu mông to và dù là gì đi nữa thì anh yêu em, rất yêu em.

Sau cùng thì bố Linh cũng đã phải nhấc máy gọi cho em dù cho chưa đến 8 giờ tối. Thế đấy, bố mẹ lúc nào cũng chả thua con cái mà. Mà có khi cũng không phải, có thể đối với bác ấy thì viễn cảnh ngồi ăn bắp răng bơ, xem phim thảm họa và vuốt ve con Bin bẩn thỉu với Linh còn hơn là để em long nhong ngoài đường với mình. Nghĩ đến việc phải quay lại đối mặt với bố Linh sau chuyện này và tất cả những chuyện đã xảy ra, thì đúng là một điều không tưởng.

- Về thôi, hôm nay ăn nhiều và no quá.

- Tiêu hết một đống tiền của anh rồi mà chẳng không no. Em đúng là biết cách đảo mỏ.

- Còn anh thì là cái máy rút tiền nhiều tiền lẻ nhất mà em từng biết.

Trên đường về nhà, mình với Linh nói linh tinh đủ thứ, chẳng hạn như là sẽ đeo cho con Bin một cái chai lavie ở bên dưới để khi nó tè không vung vãi khắp nơi. Bố Linh buồn cười lắm, mặc cái áo quanh năm suốt tháng cũng được, bốc mùi cũng không sao nhưng rất ghét những gì xung quanh mình bẩn và bốc mùi. Còn con Bin thì đang có những biểu hiện của bệnh già và cô đơn vì bị thiến từ khi sinh ra nên hễ chỗ nào vắng vẻ, man mát là nó dạng chân tè luôn.

Về đến nhà Linh rồi, để an toàn, mình đỗ xe cách nhà Linh một khoảng vì sợ bố Linh sẽ núp ở đâu đó rình mình về. Linh xuống xe và nhận ra là giày bên trái mình đi tuột dây từ lúc nào không biết, đã thế mình còn dẫm lên nữa chứ.

- Sao lại luộm thuộm như đi cày thế không biết. - Em càu nhàu.

- Ơ thì làm sao. Bây giờ thì buộc lại cũng có tổn hại đến hòa bình thế giới đâu.

Nhưng trước khi mình định làm thế thì Linh đã cúi xuống buộc lại cho mình rồi. Rõ ràng là dây giày bị dẫm bẩn rồi cơ mà.

- Thôi, thế là bị người ta cười vào mặt mà không biết rồi. Lần sau nếu không ăn mặc tử tế thì đừng qua đón em đấy nhé. - Linh càu nhàu.

Loáng cái Linh đã buộc xong trong khi mình vẫn ngồi một đống trên yên xe. Không phải vì mỏi chân mà là bất ngờ bởi hành động của em. Một hành động đã nói hộ cho tình yêu của Linh dành cho mình. Nhìn mấy ngón tay Linh bị bẩn do buộc cho mình mà xúc động mãi mới nói lên lời.

- Cảm ơn em.

- Không nhận đấy, mai đi ăn gì ngon hơn nhé. - Linh tít mắt

- Linh! mày vừa làm cái gì đấy hả.

Một giọng nói run lên vì giận dữ, như sét đánh ngang tai mà quen quá. Không thể nào, đó là bố Linh. Hai đứa quay lại thì thấy bố em đang lăm lăm cây chổi rồi.

- Tưởng bố em như cục mỡ di dộng, rất lười vận động mà? Sao nay lại quét nhà? - Mình thì thào

- Em cũng nghĩ thế. Hôm nay đúng là biết đâu bất ngờ thật.

- Em thì làm anh mất cả một đống tiền lẻ, còn bố em chuẩn bị cho anh mất xác rồi.

- Đừng đổ tại. Em sẽ đánh trống lảng để anh chuồn.

Nói rồi Linh chạy lại gần bố, hai bố con giành đi giành lại cái chổi. Bố Linh hét và em cũng hét theo.

- Tránh ra cái con này. Chổi bẩn đấy, mày có biết là bố vừa quét cứt chó không?

- Hưng ơi đi đi, có gì tí nữa nhắn tin cho em!

- Thằng kia, mày đứng lại, nếu không ông phi cả cái chổi vào mặt mày. Mày yêu đương thế à, mày để con gái ông phải buộc dây giày cho mày à, thằng khốn nạn! Tao sẽ gặp bố mẹ mày nói chuyện!

- Đi đi Hưng!

Mình cuống cuồng chào bố Linh và không quên nhắc Linh đừng buông bố ra khi mình chưa chạy khuất mắt. Mình cũng muốn ở lại lắm, nhưng nghĩ đến cái cảnh bố Linh quyết tra ra địa chỉ nhà mình thì cũng phiền phức. Thôi, hôm khác qua rủ bác trà chanh ngắm nữ sinh hay bia hơi ngắm chân dài cũng được.

Về đến nhà thì gọi mãi mà không thấy Linh trả lời, nhắn tin thì chắc phải đến hơn mười mấy lần rồi. Hay là bố Linh đã dùng cái chổi to mà vẫn dùng để quét chuồng lớn đét vào mông em đến mức ngất xỉu nhỉ? Cũng có thể là bắt Linh đứng phạt ở bên ngoài như trong truyện Doraemon ấy. Khi mà mọi giả thuyết đang tuôn ra từ cái đầu đấy ắp trí tưởng tượng của mình thì Linh gọi. Bên kia đầu dây em hét toáng lên bắt đền mình

- Hu Hu, em bị bố đánh đau quá. Tại anh hết đấy!!!

Biết ngay mà, bố Linh vũ phu lắm, may mà mình chạy trước rồi.

- Em có làm sao không, có đâu không? Bố đánh vào đầu hay vào mặt em thế? - Mình hỏi những câu mà ai cũng biết.

- Bố dùng tay, rồi cốc lên đầu em mấy cái, thế là em bị đau, rồi bị ngu đi vì anh đấy.

- Từ từ đã, chỉ có thế mà em cũng bảo đau à. Thế là không sao rồi, vui quá! - Mình phá lên cười.

- Vui cái con khỉ ấy! Dù thế thì em vẫn bị đánh là do bênh anh đấy. Em còn bị ngu nữa cơ.

- Anh biết rồi, thôi mà, mai anh sẽ làm gì để bù đắp cho em nhé. - Mình dỗ dành Linh, nhưng bản thân cũng chưa biết phải làm gì cả.

Thế là cả tối đấy lần đầu tiên mình bị Linh khủng bố điện thoại. em kể một đống việc làm cho mình rồi thế này, rồi thế kia. Mình nói đùa rằng vậy chia tay nhé thì em gân cổ bảo là còn lâu, phải cho đến khi nào mình thân tàn ma dại vì dám yêu em thì mới bỏ. Ừ, có lẽ mình và Linh phải lên bờ xuống ruộng nhiều lần hơn nữa thì mới có nhau được. Nhưng dù có thế nào đi nữa thì anh vẫn chịu được Linh a, em cũng chịu đựng vì anh phải không. Linh, anh yêu em nhiều lắm. Chúc em ngủ ngon!:*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui