Hải cầm bó hoa đứng trước của phòng bệnh gõ cửa mấy lần ko thấy ai trả lời đành tự mở cửa đi vào.
Mai ngồi trên giường dựa đầu vào cửa sổ, mái tóc xoã ngang lưng có vài sợi khẽ tung bay trong gió. Đôi mắt to tròn của nó mơ hồ nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
- Dù ở hoàn cảnh nào e cũng vẫn đẹp!
Mai nghe tiếng người liền giật mình quay lại.
- A Hải!
- A còn tưởng e để a đứng đây đến tối cơ đấy! – Hải để đồ xuống bàn nhìn Mai nháy mắt.
- Sao lại thế? – Mai nghiêng đầu nhìn Hải: – Ko lẽ a đến đây lâu rồi?
- Ko lâu nhưng cũng đủ để a mỏi chân.
- Chết thật – Mai cười trừ : – E mải suy nghĩ quá mà ko để ý.
Chỉ tại hành động của Cường tối hôm qua làm Mai ko khỏi thắc mắc mà suy nghĩ vẩn vơ. Cài gì mà xin lỗi, cái gì mà tha thứ – nó chẳng hiểu hắn làm sao nữa. Gần đây hắn toàn có những hành động, cư xử là lùng hết mức.
- E dễ lừa thật. A mới đến thôi – Hải lại gần xoa đầu Mai: – Chân e thế nào rồi?
Mai vuốt lại những sợi tóc rối vừa bị Hải xoa đầu, hai má phụng phịu nhìn a:
- E có phải trẻ con như hồi ở nhà đâu mà a xoa đầu e.
- 20t vẫn là trẻ con.
- Xì – Mai dẩu mỏ: – A hơn e là mấy.
- Thôi đc rồi. A thua – Hải giơ 2 tay lên làm vẻ đầu hàng.
- Có thế chứ – Mai cười toe như hoả nở rộ làm Hải xao xuyến hơn.
-…
- Mà sao a biết e nằm viện?
- Dĩ nhiên là mẹ e nói rồi.
Mai gật gù, nó quên là Hải và mẹ khá thân nhau.
- E còn chưa nói chân e thế nào rồi.
Hải ngồi xuông ghế chống tay lên cằm nhìn Mai. Nó vẫn vô tư quá.
- Vẫn đau và nhức. Cũng may có thuốc giảm đau ko e chết mất.
- E mà chết sẽ có nhiều người đau khổ và nhiều kẻ vui mừng! – Hải lẩm bẩm trong mồm.
- Sao cơ a?
Hải nhìn Mai rồi lại quay mặt đi:
- A bảo e chịu khó ăn uống cho lại sức, 1 thời gian là sẽ khỏi thôi. Cố gắng chịu đựng 1 chút.
- Đương nhiên! E cũng giỏi chịu đựng lắm đấy nhá – Mai tự hào
Làm sao Hải ko biết Mai giỏi chịu đựng, nếu ko sao có thể sống xót trong sự đầy đoạ của lũ người ấy. Nếu có thể Hải muốn che chở cho người con gái trước mặt a – người con gái sau 1 thời gian khổ sở vẫn ko biết rằng cuộc sống của mình đang bấp bênh trôi theo dòng đời.
- Mai này! – Hải nhìn Mai chân thành.
- Gì vậy a?
- A muốn
Cạch – Tiếng cửa phòng mở ra, người con trai cao lớn xách túi đồ lớn nhỏ tự nhiên bước vào phòng. Có vẻ như đây ko phải lần đầu Mai đang nói chuyện riêng thì có người tự nhiên vào phòng. Lần trước là Nga, giờ đến Cường.
Hay thật!
- A đã mua cho e rất nhiều đồ ăn. E phải chịu khó ăn mới có thể mập được, như vậy a mới ko chán mà theo cô khác – Cường thản nhiên thể hiện tình cảm với Mai, phơt lờ con người đang đứng trong phòng.
- A Cường – Mai xấu hổ nhắc hắn.
Cường liếc nhìn Hải chẳng mấy thiện cảm nhưng ánh mắt vẫn hiện lên tia đắc ý. Cũng may hắn đến đúng lúc nếu ko sẽ có 1 màn tỏ tình diễn ra rồi. Cái chiêu ko gõ cửa của Nga đúng là hiệu quả nhất trong việc phá ko khí riêng tư.
- Chào a! – Hải dù ko thích nhưng vẫn lịch sự chủ động bắt tay Cường: – Tôi là Hải bạn của Mai.
Đường đường là 1 tổng giám đốc giao tiếp với người lạ như cơm bữa, Cường cũng chẳng chịu thua thể hiện phong cách lịch sự nhưng đầy cao ngạo của người quyền lực.
- Rất vui đc biết a. Tôi là ” người yêu ” của Mai – Hắn cười nhưng vẫn nhấn mạnh từ ” người yêu ” như để khẳng định chủ quyền của mình.
- Người yêu? – Hải hỏi lại Cường nhưng ánh mắt lại nhìn Mai để chờ đợi câu trả lời từ nó.
Mai ko nói gì quay đầu đi chỗ khác tránh ánh mắt của Hải. A nhìn rõ đôi má đang ửng hồng trên khuôn mặt trái xoan với nước da trắng ngần của nó – câu trả lời cho a đã có?
- Giờ a mới biết e đã có người yêu.
- Ơ thì
- Cô ấy lần đầu yêu nên vẫn còn ngại – Cường ngắt lời Mai. Hắn chẳng muốn Hải ở đây thêm 1 giây phút nào.
- A Cường – Giọng Mai có chút khó chịu vì sự vô duyên của Cường.
- Đc rồi. A chỉ nói sự thật thôi mà – Cường nhún vai.
Mai lườm hắn 1 cái rồi quay sang Hải tươi cười:
- Vừa nãy hình như a định nói gì với e phải ko?
- Đúng vậy. Nhưng a nghĩ – Hải nhìn hắn: – Đấy là chuyện quan trọng nên a sẽ nói với e sau.
- Chuyện…chuyện gì. Ko nói được bây giờ sao a?
Hải gật đầu rồi rút điện thoại ra xem. Đến giờ rồi.
- A có việc phải đi bây giờ.
Có vẻ như Cường chỉ chờ câu nói này của Hải. Hắn tươi tỉnh thấy rõ.
- A mới đến mà đã về rồi sao? – Mai tỏ ý muốn giữ Hải ở lại.
- Ừ. A có việc quan trọng. Lần sau quay lại thăm e a sẽ nói.
- Vậy cũng được – Mai hơi tiếc nuối vì tính tò mò của nó khá cao.
- Nhớ tự bảo vệ và chăm sóc ình e nhé!
Hải quay đầu đi ko quên để lại cho Cường hàm ý ” Tôi chưa bỏ cuộc đâu “.
Cường nhìn đăm đăm theo bóng Hải. Rõ ràng a ta biết chuyện gì đó.
- Này a nhìn gì mà ghê vậy?
- Àh ko có gì – Cường quay lại nhìn Mai : – A cho e uống sữa nhé!
- UỐNG SỮA – Mai trố mắt: – E rất ghét đồ ngọt.
- 1 chút thôi! Sẽ ko mập.
- Ai…ai bảo…bảo e sợ mập.
- Việc đó ko quan trọng. Bây giờ e đang rất gầy.
- A nói dối. – Mai xị mặt.
- Thật!
- Kệ. E ko thích.
- 1 chút thôi.
- Ko! e ko thích.
- Nào e. – Cường cố bỏ sĩ diện nịnh nọt Mai. Hắn thật ko thích nó ốm yếu thế này.
- Ko đâu.
- Uống đi mà.
- Ko màààààààààààà! – Mai dài mồm ra châm chọc hắn.
Cường cũng chẳng chịu thua, 2 người đẩy qua đẩy lại. Ko khí trong phòng bệnh chẳng sực mùi thuốc nhàm chán khó ưa mà đặc mùi tình yêu ngọt ngào.
***********
Hải rời khỏi phòng bệnh của Mai liền đến sân bay Nội Bài. Hôm nay là 1 ngày quan trọng.
1 người phụ nữ đứng trong nhà chờ ăn vận đồ đen, đội mũ vành to che nửa khuôn mặt vừa nói chuyện vừa đảo mắt xung quanh. Thỉnh thoảng lại chỉnh lại chiếc kính trên mặt.
- Bác cám ơn cháu nhiều lắm.
- Ko có gì đâu bác. Vì hạnh phúc của gia đình bác cũng là vì Mai cháu đều ko ngại.
- Cháu thật tốt! Thật tốt – Người phụ nữ nắm tay Hải:
- Tính mạng của 2 đứa phụ thuộc vào cháu và ” bà ấy ”
- Xin bác yên tâm quay về. Cháu và bác ấy sẽ đưa 2 đứa nhỏ đên nơi an toàn.
Người phụ nữ gật đầu nghẹn ngào:
- Ta ko thể để họ làm hại bọn nhỏ. Chúng hoàn toàn vô tội.
- Cháu biết vì cháu cũng yêu thương chúng như e mình – Hải mỉm cười nhìn vào bên trong 1 người phụ nữ đứng tuổi cùng 2 đứa trẻ đang vẫy tay a.
- Họ đã vào trong an toàn, việc còn lại nhờ cháu. – Người phụ nữ liên tục nhắc lại những lời nhờ vả với Hải.
- Vâng. Cháu cũng vào trong luôn đây. Nếu bọn chúng đến sẽ ko kịp.
- Đc rồi! Cháu đi đi nhớ bảo trọng – Người phụ nữ ôm tạm biệt Hải rồi mỗi người 1 hướng ngược nhau.
Họ vừa tách khỏi nhau thì có 1 đám người hốt hoảng chạy đến. Chúng chia nhau ra tìm 2 người nhưng có vẻ chúng đã chậm chân ko tìm đc con mồi của mình.
- Mẹ kiếp! – Tên đầu đàn buông 1 câu **** thề rồi quay sang quát tháo lũ đàn e:
- Chúng mày là lũ ăn hại, có 2 đứa trẻ cũng tìm ko ra.
- Thưa đaị ca…đại ca chúng e ko nghĩ mụ già đó lại thông minh đến vậy. Mong a bỏ..bỏ qua.
- Lần này chết chắc với cô chủ – Gã nghiến răng, trợn mắt hiện rõ những vết sẹo lồi lõm trên mặt. Có vẻ như cuộc đời của gã chỉ dành để chém giết.
- Thưa a – 1 tên rụt rè đến chỗ gã ko dám ngẩng mặt lên.
- Nói – Gã lầm lì ra lệnh cho tên đứng trước mặt mình.
- Là…là điện…điện thoại…của…của …cô…cô chủ – Tên đàn e run run đưa cái điện thoại cho lão đại ca băm trợn của mình.
- Khốn kiếp! Vừa nhắc đã gọi – Gã nhổ 1 bãi nước bọt xuống đất rồi giằng lấy điện thoại từ tay thằng đàn e.
Bắt máy với cái giọng nhẹ nhàng, ra sức giải thích cho chủ nhân khác hẳn với cái vẻ giữ tợn oai phong như lúc đối với đàn e của mình – mình cao nhưng có người còn cao hơn chẳng?
Cũng chẳng biết đầu dây biên kia nói gì mà mặt gã từ đỏ chuyển sang xanh rồi xám xịt.
- Xin cô chủ tha lỗi.
-….
Càng nói chuyện gã càng khẩn trương van nài:
- Xin cô chủ bỏ qua! Sẽ ko có lần
Gã đầu đàn chưa kịp nói hết thì đầu dây bên này Trâm đã đập tan chiếc điện thoại đắt giá của mình. Nếu vụ này ko song thì đâu chỉ mình gã chết, cô ta còn thê thảm hơn nhưng gã vẫn còn giá trị lợi dụng nên tạm tha.
Cái chính bây giờ là phải giải quyết với lão già ” Đinh Văn Trọng “.
- Đúng là 1 mớ rắc rối. Tất cả là tại ” mày “.
- Tất cả là tại ” mày “.
- ” Mày ” phải chết! Phải chêt!
Từ nhà cho đến Country house Trâm ko ngừng **** rủa ầm ĩ trong xe. Cô ta là người háo thắng vậy nên hiếm khi giữ được bình tĩnh. Những người như thế chỉ nguy hiểm bên ngoài còn người nguy hiểm bên trong mới là người thực đáng sợ.
- Hiện giờ cháu rất bận sao bác lại giục cháu đến đây?
- Đồ ngu ngốc! – Kèm theo tiếng hét giận giữ là 1 cái tát giáng xuống khuôn mặt đầy mĩ phẩm của Trâm.
Vừa bước vào nhà đã lãnh trọn 1 cái tát đau điếng làm Trâm bất ngờ ko kịp phản ứng. Cô ta ôm bên má đỏ lừ rồi trừng mắt lên nhìn người đàn ông vừa đánh mình.
- Nếu còn nhìn ta bằng ánh mắt đấy cô sẽ chết ngay tại đây.
Tiếng người đàn ông rít lên làm Trâm chùn bước. Dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta – 1 kẻ giết người ko ghê tay – giết thêm 1 mạng người như cô ta có lẽ ko quá khó.
- Sao ông…sao bác lại đánh cháu – Trâm thu hồi lại ánh mắt nhưng giọng nói vẫn đấy tức giận.
- Tại sao à? – Người đàn ông tiến lại gần Trâm nghiến răng: – Cô có biết thằng Cường nó đã cho người đến đây làm gì ko? Nhìn xem đây có còn là nhà?
Quả thật đây ko còn là nhà. Với Trâm nó là 1 đống đổ nát thì đúng hơn, mọi thứ trong nhà đều bị phá tan. Từ những thứ quý hiếm đắt giá cho đến vật tầm thường rẻ tiền cũng ko còn đặc trưng, hình thù của mình.
- Cô nói chắc chắn ko để tôi thất vọng mà lại giải quyết mọi chuyện bằng cách này à?
- Chuyện…chuyện này..
- Phải! Nhờ phước của cô mà thằng con của tôi đã cho đập nát nơi này. – Ông ta ko tiếc ngôi nhà, tiếc gia sản trong này chỉ tiếc vì đã để Cường biết hết mọi chuyện. Hắn phá nơi này chứng tỏ hắn đã bắt đầu tức giận, như vậy sẽ khó sống bởi hắn đã ko còn như trước.
- Nhưng cháu…cháu đâu có làm gì? – Trâm ko nghĩ chỉ vì mấy tấm ảnh cô ta gửi mà nhà của ông chủ Đinh lại ra thế này.
- Ko làm gì? – Ông ta nhếch mép: – Cô định dấu cả việc cô cho người bắn con bé đó với tôi để chạy tội thì ko dễ đâu.
- ” Bắn con bé đó” – Trâm ngạc nhiên thật sự: – Con bé nào? Cháu ko hiểu.
- Đừng nói rằng cô ko cho người bắn con bé Mai. – Ông ta rít điếu xì gà rồi nhìn chằm chằm vào Trâm
- Cái gì? Bác cho rằng cháu làm chuyện đó?
- Cô đang đùa 1 người đẻ được ra cô?
- Cháu thật ko làm – Trâm gắt lên: – Vốn dĩ cháu định cho người đụng phải cô ta nhưng khi đến nơi cô ta đã bị bắn.
- Cô gây ra rắc rối cho tôi rồi lại tính chuồn?
- Cháu ko có! Bác tin cháu đi, nếu làm cháu sẽ nhận.
- Ngoài cô ra tôi ko tin còn người khác muốn giết nó – Ông chủ Đinh nhìn thái độ của Trâm có vẻ cô ta ko biết gì về chuyện này. Vậy thì người còn lại là ai?
- Còn ” cô ta ” – Trâm vì mất bình tĩnh mà khai ra. Lão già này đúng thật nham hiểm khi dùng chiêu khích tướng để cô ta lỡ mồm.
” Cô ta ” – Vậy là con gái. Chuyện càng lúc càng thú vị với ông ta. Phụ nữ cũng đáng sợ chẳng kém gì đàn ông.
- Bác hãy tin cháu. Chuyện này ko phải cháu – Trâm vội lảng đi vì Cường và vì gia đình cô ta sẽ chịu nhịn.
Đã có câu trả lời cho việc lần này dĩ nhiên ông chủ Đinh sẽ ko làm khó Trâm thêm. Cả 2 người bọn họ đều cần lợi dụng lẫn nhau. Giờ chưa phải lúc cắn xé đồng bọn ” dởm ” của mình.