Sau chuyến đi làm từ thiện ở các vùng quê về tâm trạng bà Dung – mẹ Cường có vẻ tốt hơn nên Mai cũng phần nào yên tâm. Liếc nhìn quyển lịch trước khi ra khỏi phòng nó biết thời gian của bà Dung chẳng còn nhiều nên nó hi vọng bà sẽ có những ngày cuối đời tốt đẹp và hp nhất.
Đi ngang qua vườn hoa Mai lễ phép chào bà Dung:
- Bác ơi con ra ngoài ăn cơm với bạn nhé!
- Ừ con đi đi.
- Vâng!
Đi xe máy thì nắng mà đi otô Mai lại ko biết đi nên nó quyết định goi taxi đến nhà hàng KUMBO trên đường Ngô Gia Tự, quận Long Biên – nơi Mai hẹn ăn trưa với Hải cũng là có 1 số chuyện muốn hỏi thêm về gia đình mình. Nhà hàng KUMBO có nhiều loại ẩm thực như của Viêt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc…nên nó rất thích.
Hải chờ sẵn Mai ngoài cửa nhà hàng. Mai ko thích ngồi trong phòng Vip chỉ có 2 ng vì như thế sẽ tạo cảm giác ngột ngạt, ko đc thoải mái nên nó chọn bàn ngồi cạnh cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài đường và hít khí trời.
- Anh chị dùng gì ạ? – Tiếng cô nhân viên nhẹ nhàng đặt menu trước mặt Hải và Mai.
Cầm menu Hải mỉm cười bảo Mai:
- E gọi món đi. A ăn giống e.
- Ok. Vậy e ko khách sáo nữa
Mai cười tinh nghịch với Hải rồi quay sang cô nhân viên: C cho e Soup gà để khai vị. Thức ăn thì cho e:
- Bò ba chỉ cuộn Kim Chi, Lườn Vịt xông khói (Hong Kong), Mực Ống, Đùi Gà nướng sốt kiểu Nhật, canh Kim Chi và Cam vắt nhé.
- Vâng, xin anh chị đợi chút.
Cô nhân viên rời đi Hải mới ra vẻ đau khổ:
- Chà e cũng biết chọn món đấy.
- Tất nhiên! E biết a rất nhiều tiền – Mai đắc ý, với Hải nó ko hề ngại. Hải đẹp trai, nhà giầu nhưg rất tốt bụng, luôn cởi mở và thân thiên với mọi ng nên nói chuyện với a nó cảm thấy thoải mái như ng trong nhà.
- Sau này e còn nhiều hơn a rất nhiều.
- Sao lại thế? – Mai ngạc nhiên.
- Từ từ sẽ biết. – Hải cười rồi nói tiếp: Mấy hôm nay e thế nào rồi?
- E vẫn thế. Từ hôm gặp a về e cũng yên tâm hơn khi biết gia đình e vẫn sống tốt.
- Vậy bao giờ e định về? Hôm trc mẹ e gọi cho a , a có nói rằng đợi 1 thời gian ngắn nữa sẽ có tin về e.
- Sắp rồi a ạ. – Mai khẽ thở dài khi nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà Cường: À, bệnh của bố e đỡ chưa a?
Hải sững ng khi nghe Mai hỏi, ánh mắt nhìn Mai thương xót xen lẫn cảm thông.
- Ơ kìa a Hải? Sao a ko nói gì? Bố e thế nào rồi – giọng nói của Mai có chút khẩn trương.
- À, bố e…bố e…thì bố e vẫn khoẻ – Hải lúng túng.
- Tốt quá! E cứ sợ có chuyện gì với bố, nếu ko e sẽ ân hận cả đời mất.
-…
- Mai này ! E có hận ông bà ngoại e ko?
- E ko biết. – Mai cúi mặt, thật sự nó ko biết chấp nhận thế nào với ng đã bỏ rơi cả gia đình nó. Phải chăng ngày ấy họ chấp nhận thì gia đình nó đã ko chịu khổ, mẹ đã ko phải vất vả và nó sẽ ko bao giờ bị lừa làm “GAI”
Hải ngập ngừng:
- Nếu sau này có chuyện gì e cũng đừng quá đau khổ và hãy tha thứ nếu có thể e nhé!
Mai nhíu mày:
- Có chuyện gì phải ko a?
- Ko. Ko có gì đâu. Ăn thôi e, có đồ ăn rồi.
Suốt bữa ăn, Mai linh cảm như có chuyện gì xấu, có chuyện gì mà nó chưa biết nhưng Hải nhất quyết nói ko có gì nên nó cũng ko hỏi thêm đc.
Gần 2h kém Mai tạm biệt Hải, trở về nhà. A muốn đưa nó về nhưg ko hiểu sao nó lại sợ ai nhìn thấy nói với Cường. Lạ thật nó luôn sợ hắn trong khi 2 ng chẳng có tí chút gì quan hệ để có thể xen vào chuyện riêng của nhau.
Cường ở nhà đi qua đi lại, vừa thấy Mai về đến cổng hẳn vội vã chạy ra chiếc xích đu ở vườn hoa ngồi.
- Đi đâu mà giờ này mới về?
Mai tròn mắt khi thấy Cường ngồi đug đưa trên chiếc xích đu, gần đây hắn hay nghỉ làm thế.
- Tôi đi ăn cơm với bạn. Hôm nay a lại nghỉ đi đâu à?
- Thích thì nghỉ – Cường vừa nói vừa rút điếu thuốc ra hút.
- Thế sao ko a ko vào nhà ngồi mà lại ra vườn hoa ngồi giữa trưa thế này?
-…
- Đừng nói là đợi tôi nhé – Mai lại gần Cường tủm tim cưởi.
Cường như bị nói trúng tim đen, trợn mắt:
- Đừng mơ!
Mai bĩu môi, định quay vào nhà thì bị giật lại. Bị giật bất ngờ nên chỉ còn chút xíu nữa là nó ngã vào lòng hắn. ( Xuýt thôi chứ chưa ôm nhau nhé các nàng.
- Ngồi xuống đây! – Hắn đấy nó ngồi sang bên cạnh mình.
Mai im lặng lúng túng, dạo này dây thần kinh xấu hổ của nó hay hoạt động quá.
- Cô đi ăn với bạn gì mà giờ mới về?
- Thì bạn bè lâu ngày ko gặp cũng phải nói chuyện nhiều, hơn nữa tôi còn có việc.
- Việc gì? Sao ko nhờ tôi – giọng Cường khó chịu.
Mai cười nhẹ:
- Ko có gì đâu.
- Ừm.
- Tối đi chơi nhé!
- Đi đâu?
Chết tiệt. Cường thầm rủa cái ánh mắt to tròn, trong veo như hai hòn suối của nó lại sáng rực nhìn hắn làm tim hắn bắt đầu tăng vận tốc đập.
- Ơ, đi đâu. Sao a ko nói?
- Lễ đính hôn của Nga & Nam. Nó gửi thiếp cho cô ở trong nhà.
Mai giả vờ xụ mặt xuống:
- Cứ tưởng đc đi chơi chứ. Mà đính hôn c Nga với a Nam toàn còn nhà giầu, tôi ko quen ai.
- Ko sao còn có tôi, đi đi.
.
Mai thấy tự nhiên Cường nhẹ nhàng, nó ko tin muốn nghe lại lần nữa.
- Vẫn ngại.
- Đi đi, lần sau tôi cho cô đi chơi.
- Nhưng mà…
- Đừng từ chối. Nếu ko con bé Nga sẽ cho ng đến tận nhà rước cô đấy.
1 lần nữa Mai tròn mắt nhìn Cường, hôm nay hắn ăn gì mà nhẹ nhàng thế? Nó chỉ định bảo hắn nhưng mà sao hôm nay hắn tử tế thế chứ có phải định tự chối đâu, nó cũng quý c Nga, a Nam lắm chứ. Hay hắn có âm mưu gì, nghĩ đến đây nó nuốt nước bọt ực 1 cái.
- Đc rồi, đc rồi. Tôi đi. Nhưg xin a cứ bình thường nhé!
Nói song nó chuồn lẹ vào nhà để lại Cường ngơ ngác, hắn nhìn lại từ trên xuống dưới nhưg vẫn ko phát hiện ra mình có chỗ nào ko bình thường.
….
8h tối.
Những ng có mặt ở khách sạn Grand Plaza – nơi tổ chức tiệc đính hôn của Nga & Nam đều ngoái lại nhìn đôi trai gái vừa bước ra khỏi siêu xe Lamborghini Gallardo LP570-4 Spyder. Họ ko phải nhân vật chính của bữa tiệc nhưg lại đc chú ý nhiều nhất.
Chàng trai trẻ mặc bộ đồ vest hàng hiệu đc cắt may tỉ mỉ, khuôn mặt điển trai nhưg lạnh lùng chính là chính là chủ khách sạn rát vàng này đồng thời là ng thừa kế duy nhất của tập đoàn Hung Cuong. Đi cạnh là 1 cô gái gợi cảm với bộ đầm lệch vai màu đen hiệu Chanel ôm sát ng, sang trọng với ngón tay đeo nhẫn kim cương xanh và quyến rũ với đôi giày hở chân Louis Vuitto, khuôn mặt ngượng ngịu của cô gái tăng thêm vẻ đáng yêu . Thật đúng là 1 đôi trai tài gái sắc – Đấy là tất cả nhữg gì mà ng ta nhận xét khi thấy nó và hắn bước vào.
- Ngại quá! Mọi ng cứ nhìn chúng ta chằm chằm – Mai khẽ giật tay Cường: Nếu có mẹ a đi cùng chắc tôi ko ngại thế này.
Mai thật có chút thắc mắc, c Nga là e họ Cường. Bà Dung là cô tại sao lại ko đến tiệc đính hôn của cháu gái nhỉ. Nó biết bà bệnh nhưg cũng nên gọi điện hoặc đên chúc mừng c Nga chứ, trong nhà lại ko hề có thiệp mời bà Dung, chỉ có của Mai và Cường. Lạ thật!
- Cô rất đẹp nên họ mới nhìn như thế.
Cường nói 1 câu duy nhất rồi nắm tay Mai đi chào hỏi 1 số bạn bè, ng quen trong giới làm ăn. Ai cũng khen ng nó đẹp và hắn ko hề phản đối khi mọi ng gọi nó là ” BẠN GÁI CƯỜNG “. Điều ấy làm tâm trạng Mai thật sự tốt, công nhận nó thích đc hắn nắm tay như thế này và khen nó “ĐẸP”.
Đến lúc buổi lễ đính hôn sắp bắt đầu Cường dẫn Mai bàn tiệc đầu gần với sân khấu tổ chức đính hôn.
- Chiêc nhẫn trong tủ kính để làm gi vậy? – Mai chỉ tay lên trên sân khấu hỏi Cường.
- Tí nữa Nam sẽ lấy chiếc nhẫn nằm trong tủ kính kia cầu hôn Nga trc mặt mọi ng, khi con bé đeo vào tay cũng là lúc buổi lễ chính thức bắt đầu.
Ánh mắt Mai ngưỡng mộ nhìn lên trên:
- Nhẫn đẹp thật! Sau này có tiền tôi cũng mua, mua cả 1 bộ váy giống như c Nga đang mặc nữa.
- Thích lắm à?
Mai gật đầu lia lịa.
- Sau này có tiền tôi cũng mua, mua cả 1 bộ váy giống như c Nga đang mặc nữa.
- Chiếc nhẫn đấy đc làm bằng kim cương 12-carat của Cartier. Còn cái váy đc lấy cảm hứng từ váy cưới của công nương Kate Middleton. Để hoàn thành chiếc váy người ta cần tới gần 25m vải taffeta, gần 100m lụa cùng hàng ngàn viên ngọc trai. Tất cả khoảng 3.000.000USD.
- TRỜI ẠK – Mai thốt lên khi nghe Cường nói: Thế thì kiếp sau tôi cũng chẳng mua đc.
Suốt cả buổi lễ tranh thủ mọi ng ko để ý, Mai ngó ngang ngó dọc. Nó đã từg xem rất nhiều nơi xa hoa như thê này trên tivi, chưa bao giờ nó nghĩ mình lại có thể bước chân vào đây. Nếu ko phải vì sĩ diện nó đã há hốc mồm ra nhìn từ lúc mới bước vào đây rồi, toàn ng nổi tiếng ở đây. Tất cả đều lộng lẫy. Đây đúng là 1 buỗi lễ đính hôn xa xỉ nhất.
Đang mải nhìn ngó Mai thấy Cường giật tay mình, mắt nhìn chằm chằm vào 1 ng đàn ông đứng quay lưng về chỗ nó khá xa.
- Đứng dậy về thôi.
- Sao thế? Tôi đã nói chuyện đc với c Nga câu nào đâu.
- Đi nhanh lên, hôm khác sẽ cho cô nói.
- Nhưg có chuyện gì thế?
- Đừng hỏi nữa – Cường khẽ quát, hắn ko thể để ông ta và Mai gặp nhau.
Cường kéo Mai lên xe rồi phóng nhanh về nhà. Tự nhiên cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng hắn, có chút gì đó đau khổ khi nghĩ đến việc sự thật bị phơi bày. Hắn tuyệt đối ko muốn.
Cường bảo Mai lên phòng ngủ trc, hắn có việc phải đi bây giờ. Nó uể oải lên phòng ngủ, nỗi buồn hiện rõ lên khuôn mặt. Chẳng lẽ nó làm gj sai hay nó cứ ngó nhìn làm hắn mất mặt.
Bà Dung ngồi ngoài sân thấy nó và Cường mà lòng nặng trĩu. Trong thâm tâm bà luôn hi vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, tình yêu sẽ xoá bỏ tất cả.