Dẫu biết rằng ta ở 2 thế giới khác nhau.
Ko hi vọng 2 đường thẳng song song cắt nhau.
Chỉ hi vọng 1 sợi dậy nối chúng lại với nhau.
Đã 2 ngày trôi qua Mai và Cường ko nói chuyện với nhau.
Bữa tiệc đính hôn của Nga & Nam giúp Mai hiểu rõ hơn về thế giới của Cường – 1 thế giới giàu sang và đầy quyền lực khác hẳn với thế giới của nó. Nếu hôm ấy ko có bộ quần áo hàng hiệu nổi tiếng hay chiếc nhẫn kim cương xanh đắt giá mà Cường chuẩn bị cho thì chắc chẳng ai để ý đến nó, giống như bây giờ nó chỉ là 1 con bé nhà quê với quá khứ dơ bẩn. Có lẽ hắn làm đẹp cho nó chỉ vì ko muốn mất mặt với mọi ng và có lẽ nó đã quá ảo tưởng chăng ?
- Con đang buồn chuyện gì phải ko ?
Bà Dung nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Mai trên chiếc xích đu ngoài vườn hoa.
- Dạ ko có gì đâu ạ – giọng Mai buồn buồn thấy rõ.
- Đừng giấu ta. Là chuyện của con với Cường phải ko ?
- …
- Tình cảm của con với Cường là gj ?
Mai nhìn bà, ko lẽ bà biết hắn với nó là giả. Mặc dù trong 1 góc trái tim nó mong là thật.
- Ta kể cho con nghe 1 câu chuyện nhé.
” Câu chuyện bắt đầu từ tiểu thư của 1 dòng họ nổi tiếng. Cô tiểu thư ấy vừa đẹp ng lại đẹp nết nên đc nhiều ng yêu quý, ngưỡng mộ và thầm thương trộm nhớ nhưg cô ấy lại nhất quyết yêu và lấy 1 tên xã hội đen mặc cho bố mẹ, ng thân phản đối. Cô nói rằng ko bao giờ hối hận khi lấy đc ng mình yêu thươg nhưg hp ấy chẳng tồn chẳng đc bao lâu. Gã chồng cô càng ngày càng lộ rõ bản chất. Gã đe doạ nếu nói ra để bố mẹ cô ko cho hắn thật nhiều tiền, ko giúp hắn nhữg phi vụ làm ăn bẩn thỉu thì hắn sẽ giết chết đứa con trai mới sinh “
Nói đến đấy giọng bà Dung hơi nghẹn lại, ánh mắt căm phẫn:
” Lúc đứa trẻ biết nhận thức thì gã lại đe doạ giết mẹ nó nếu ko làm theo nhữg gì gã muốn. Gã bắt đầu huấn luyện nó thành 1 tên xã hội đen máu lạnh. Nó ko đc khóc, ko đc cười hay đc có bạn bè nếu ko sẽ bị nhốt trong lồng và bỏ đói. Đồ chơi của nó là dao súng và vũ khí chứ ko phải siêu nhân, máy bay hay otô như đứa trẻ khác, chỉ cần nó ko cẩn thận thì nó sẽ bị chính đồ chơi của mình giết chết. Nó thấy ghê tởm mùi máu, buồn nôn với cách giết ng ko thươg tiếc của ba mình. Sợ hãi mỗi khi phải đánh nhau để chứg tỏ sức mạnh của mình. Căm thù mỗi khi ba dẫn đàn bà về nhà làm chuyện ấy trc mặt mẹ và hành hạ bà dã man… Ba nó là ác quỷ chứ ko phải người và cứ như thế 2 mẹ con nó sống trong địa ngục của bọn xã hội đen tanh tưởi hơn 20 năm “
- Vậy…vậy sau 20 năm chuyện gì đã xảy ra hả bác? – Mai ko kìm đc xúc động hỏi bà Dung.
Bà Dung nhìn Mai nói trong dòng nước mắt:
- Đứa bé trả thù ác quỷ và tất cả nhữg ng làm cuộc đời mẹ nó đau khổ.
- Đứa trẻ ấy là…
- Là Cường.
Bà Dung trả lời dứt khoát. Nước mắt Mai bắt đầu rơi. Đây là lí do ko bao giờ thấy Cường nhắc đên bố. Có lẽ hắn ko muốn lạnh lùng vô cảm nhưng đến bố đẻ còn hại mình thì hắn làm sao có thể tin và mở lòng với những ng xa lạ.
- …
- Dù sau này có chuyện gì xin con hãy tha thứ cho Cường.
Bà Dung đi rồi. Mai ko để ý đến câu cuối bà nói. Nó tự hỏi ” Tại sao a lại phải chịu nhiều đau khổ đến thế “
…
Đẹp trai, cao ngạo và giàu có ko phải là tất cả con người a!
Quệt nước mắt, nó đứng dậy tìm Cường. Giống như lần đầu tiên nó tìm đến hắn trước!
Tập đoàn Hung Cuong
- Tổng giám đốc. Có ng cần gặp a ạ.
- Tôi đã bảo như thế nào khi tôi đang họp – giọng nói lạnh lẽo vang lên.
- Tôi biết nhưng…
- Muốn bị đuổi việc?
Các nhân viên trong phòng liếc trộm thư kí mới sắp chịu đòn.
- Tôi..tôi xin lỗi ạ. Xin TGĐ bỏ qua. Tai…tại cô ấy nằng nặc nói nhất định a…a sẽ gặp.
Cường trừg mắt:
- Tên gì?
- Tên… tên M aai…tên Mai ạ.
Rầm -Tiếng đập bàn làm mọi ng giật mình. Vốn dĩ mỗi lần họp với TGĐ máu lạnh đã khó thở lắm rồi, bây giờ chắc họ ko sống nổi mất.
- Sao ko nói sớm.
- Ơ tại..tại vì TGĐ
- Mọi ng nghỉ lúc khác họp – Cường ngắt lời tên thư kí rồi bỏ ra ngoài. Nếu là Mai thì hắn ko bao giờ từ chối vì bây giờ trái tim hắn đã có cảm giác.
Mai ở ngoài hành lang nghe rõ tiếng quát, tiếng đập bàn trong phòng. Nó sợ hãi, có lẽ nó ko nên đến.
- Đi đâu đấy – Cường khẩn trương khi thấy Mai sắp bỏ đi.
- Tôi, tại tôi thấy a đang giận.
Cường dịu giọng khi thấy giáng vẻ Mai e dè.
- Lại đây.
Mai im lặng đi lại chỗ Cường.
- Sợ?
Mai gật đầu.
-…
- Đi chơi ko?
- Nhưng a đang làm việc – Mai cúi gằm mặt trả lời Cường.
-Đi.
Cường nhẹ nhàng cầm tay Mai đi. Đã 2 ngày ko nói chuyện với nó, cảm giác có gì thiếu thiếu. Hắn chưa tìm ra đc câu trả lời cho việc mình đang làm cũng như chưa thể lựa chọn nhưg hắn biết rõ ngay lúc này đây hắn muốn ở cạnh nó, ko muốn nó bị tổn thương, ko muốn nó biết đc tất cả sự thật.
Mai bước đi theo Cường, cái nắm tay thật chặt.
Mai ko thích đi xem phim, ko thích ăn kem hay đi công viên chơi trò chơi mà chỉ thích ngồi cạnh Cường.
Ngồi cạnh để gần nhau và…
Để hiểu nhau hơn!
- Cô sẽ làm gì với ng làm cô đau khổ?
- Tôi ko làm gì nhưg sẽ căm ghét ng ấy.
Nhức nhói trong tim – Là cảm giác của Cường lúc này.
- Nếu có lí do?
- Sẽ ko ghét nếu ng ấy cho tôi 1 lí do chính đáng.
- Có tha thứ ?
- Sẽ tha thứ nếu tôi thấy ng ấy thật sự muốn đc tôi tha thứ.
-…
Cường khẽ kéo Mai dựa vào vai mình.
- Để yên như thế này nhé!
Ánh mắt nhìn về dòng sông phẳng lặng phía trước, ước gì lòng hắn cũng êm đêm như dòng sông kia.
Mai và hắn quen nhau chưa lâu, ko phải tình yêu sét đánh cũng ko tranh cãi dễ thương để bắt đầu tình yêu. Từ từ gần nhau để xa nhau khó hơn ư?
Tình yêu và thù hận.
Ko cần e tha thứ.
Chỉ cần e hạnh phúc.