Chương 11: Lần mò xuống nữa thì đắt lắm hả?
Cô là thật lòng thật dạ nhưng không hiểu sao Tiết Ngôn bỗng nhiên không vui, sắc mặt anh u ám nhìn cô thật đáng sợ.
Rõ ràng vừa rồi còn cười mà.
Anh đã không còn là trẻ con nữa, sao suy nghĩ vẫn còn khó đoán như vậy chứ, thật khó lấy lòng.
Cô vốn còn muốn đề cử Đàm Dận làm ứng cứ viên cho vai nam chính với anh nhưng bây giờ lại không dám nói nữa.
Dù sao cô còn chưa biết kỹ năng diễn xuất của Đàm Dận có cân được vai diễn không.
Sau đó Tiết Ngôn buồn bực không lên tiếng vùi đầu ăn, cô gắp thức ăn vào chén anh nhưng anh cũng không động tới.
Haiz.
Hai người tan rã trong không vui, dù sao cũng gần nhà nên Biên Nhan đạp chiếc xe đạp công cộng* dưới tàng cây sau đó nương theo xe ô tô băng vọt qua bên kia đường nhanh như một làn khói.
*Xe đạp dùng chung (bike-sharing): Xe đạp được cung cấp để sử dụng chung giữa các cá nhân trong thời gian ngắn miễn phí hoặc với một mức giá nhất định với mục đích giảm ô nhiễm môi trường, tắc nghẽn giao thông và hạn chế xe cá nhân.
Từ bãi đậu xe lái xe ra, Tiết Ngôn mở cửa bên ghế phó lái đợi cô lên xe: “...”
Anh hít một hơi thật sâu cố gắng bình ổn cảm giác nóng nảy khó hiểu này.
Quản gia để cửa cho cô, Biên Nhan rón ra rón rén đi vào phòng khách. Ông lão ngủ khá sớm, lại có thói quen tiết kiệm nên không mở đèn, trong phòng đen kịt, mơ hồ có thể thấy một bóng người thon gầy cao lớn đứng ở cầu thang, không biết đang làm gì.
Thật may là Biên Nhan tinh mắt, mơ hồ nhìn ra người đó là Đàm Dận, nếu không sẽ bị hù chết.
Một buổi chiều không gặp nên Biên Nhan cực kỳ nhớ anh, lập tức chuẩn bị cho anh một cái ôm đầy ắp tình yêu.
“Bảo bối!”
Đột nhiên bị ôm cổ, cả người Đàm Dận chấn động.
Biên Nhan rất ngạc nhiên và vui mừng: “Bảo bối, dường như anh lại cao hơn này, em với không tới anh rồi.”
Đàm Dận thở phào, thả lỏng trái tim đã sắp vọt lên tới cổ họng: “Đó là bởi vì anh đứng trên bậc thang.”
“... À.”
Đàm Dận cúi đầu ngửi cổ cô, nhẹ giọng hỏi: “Uống rượu?”
“Một chút xíu xiu hà.” Cô mới uống một ly đã bị Tiết Ngôn cản lại, không biết là tại sao.
Cô tin tưởng anh ấy nên mới uống rượu trước mặt anh ấy đấy chứ!
“Sau này ở bên ngoài thì đừng uống say.” Đàm Dận rất nhanh đổi câu khác: “Phải hạn chế hết mức không được dính đến rượu.”
“Uống với bạn cũng không được sao?”
“Không được.”
“Tại sao!”
Đàm Dận nhớ đến chuyện gì đó, nhức đầu nhắm mắt lại: “Sau khi say, tính tình em không tốt lắm.”
Biên Nhan tỏ vẻ “Sao anh có thể nói bậy vậy chứ”: “Ai ai cũng biết sau khi say em rất ổn, không ói không quậy, ngoan hệt như chim cút.”
“Em quả thật rất giống chim cút.”
“Này!”
Đàm Dận xoa đầu cô: “Ngoan nào, muốn uống rượu anh sẽ uống với em.”
“Uống xong chụt chụt em sao?”
“...” Đàm Dận nói không ra lời.
Biên Nhan nhìn anh đầy quái dị: “Chẳng lẽ tối hôm qua em đã làm chuyện gì không tốt khiến anh bị ám ảnh hả? Em cưỡng hôn anh mà không trả tiền sao?!”
Đàm Dận khinh miệt quan sát cơ thể bé nhỏ của cô: “Em cảm thấy em có thực lực này à?”
Ngày hôm qua anh từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy cô gái kia mặc quần dài của anh, đứng dưới ánh trăng, lấy tay kéo kéo lưng quần khá rộng so với mình, không động đậy mà nhìn chằm chằm phần dưới của bản thân.
Anh lau qua mái tóc ướt đẫm trên đầu rồi từ từ đi tới, cau mày hỏi: “Em đang xem gì thế?”
Biểu cảm của Biên Nhan rất trịnh trọng: “Em phát hiện gà của em thật con mẹ nó lớn quá.”
Đàm Dận: “...”
Sau này vẫn không nên cho cô uống rượu nữa.
Biên Nhan suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói rất có lý, cô quyết định quay lại chuyện chính: “Bảo bối, anh đậu casting rồi hả?”
Trong bóng tối, Đàm Dận nhẹ gật đầu.
Đôi mắt Biên Nhan lập tức tỏa sáng, dùng sức ôm chặt cổ của anh: “Đây chỉ là bước đầu tiên, chờ anh nổi rồi sẽ có nhiều nhãn hàng tới tìm anh hơn.”
Anh bị cô siết đến mức không thở nổi, không thể làm gì khác đành ôm eo cô, cong môi nói: “Vương Hạo gửi video casting qua, mình cùng xem nhé?”
Sau đó Đàm Dận đặt điện thoại di động nằm ngang trên khay trà, hai người vùi trên ghế sofa nhìn vào màn hình sáng lóa.
Biên Nhan phát hiện Đàm Dận thật sự sẽ không chủ động ôm lấy cô, có thể nói là vô cùng nghiêm túc.
Vậy sao cô chiếm tiện nghi được đây.
Mỗi quý nhãn hàng rửa mặt này đều sẽ tìm vài gương mặt mới quay quảng cáo, phần của Đàm Dận không nhiều lắm.
“Wow bọn họ dám bảo anh thoát y khoe body, xấu hổ quá đi.” Biên Nhan bóp cổ tay, “Khó chịu rồi đấy, em còn chưa được xem đâu.”
“Bọn họ chỉ có thể nhìn nhưng chỉ có em mới có thể sờ vào.”
“Đúng ha.” Nam sắc trong video quá mê hoặc, nhất là cảnh giọt nước lăn xuống dọc theo hầu kết. Biên Nhan nhìn người đàn ông có sẵn bên cạnh, ngo ngoe rục rịch: “Bây giờ em có thể sờ anh được không?”
Đàm Dận nghiêng mặt sang nhìn vào mắt của cô, im lặng giây lát mới đáp: “Được.”
Được cho phép, Biên Nhan lập tức ngồi thẳng dậy, dùng hai tay cởi nút áo sơ mi của anh. Đàm Dận bị cô đè xuống, hiện ra vài phần yếu thế.
Lồng ngực của anh rắn chắc, da thịt dẻo dai trơn nhẵn, đường nét cơ bắp tuyệt vời như ẩn như hiện trong bóng tối.
“Cứng thật á.” Cơ thể đàn ông sao chỗ nào cũng cứng ngắc thế này.
“Ừ.” Đàm Dận mới đầu vẫn còn rất thờ ơ, chợt bắt lấy cổ tay cô: “Đừng đi xuống tiếp nữa.”
Bàn tay nho nhỏ của cô đã không an phận lần mò tới dưới rốn.
Cô chớp mắt hỏi anh: “Tại sao? Lần mò xuống nữa thì đắt lắm hả?”
Anh khàn khàn “Ừ” một tiếng.
Cô thở dài, đàng hoàng thu tay lại.