Chương 13: Mãnh nam Đàm Dận
Đàm Dận nhường bồn rửa tay cho cô chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, cô vội vàng chặn ở cửa, kín đáo nhắc nhở: “Chừng nào anh mới chích em?”
Đàm Dận cau mày: “Chích?”
“Chính là chụt chụt em đấy.”
“...” Anh im lặng một lát, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười: “Mấy giờ em đi làm?”
“10 giờ.”
“Vẫn đủ thời gian. Vậy em đi chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta bắt đầu ngay.”
Biên Nhan hưng phấn đến run tay: “Em phải chuẩn bị cái gì?”
Đàm Dận nói: “Súc miệng, rửa mặt, nếu không anh không xuống miệng được.”
“À.”
Đàm Dận ngồi trước máy vi tính đọc tin tức, đột nhiên nghe được trong phòng tắm truyền ra một tiếng kêu rên. Anh nhíu mày, đang muốn đứng dậy xem xét, đã thấy Biên Nhan với đôi mắt ửng hồng bước từng bước nhỏ đến trước mặt anh.
“Sao vậy em?” Anh hỏi.
Đáy lòng Biên Nhan gào khóc, vẻ mặt tỏ ra xui xẻo nói: “Bà dì của em tới rồi hu hu hu.”
“...”
Đàm Dận lấy ly nước ấm dùng để tráng dạ dày ở trên bàn đưa cho cô, không hiểu sao lại thấy khá buồn cười.
Mấy ngày sau, hễ hai người ở riêng v nhau thì Biên Nhan cứ luôn nhìn anh muốn nói lại thôi.
Đợi đến khi Đàm Dận nghi ngờ nhìn qua thì cô lại quay đi với tâm sự nặng nề.
“Tâm trạng không tốt hả?” Anh hỏi.
Cô đau buồn gật đầu.
Đàm Dận giang cánh tay cho cô một cái ôm ấm áp và mạnh mẽ, sau đó nói bên tai cô: “Miễn phí nè.”
Biên Nhan từ từ nhích sang bên cạnh anh cọ cọ, muốn chuyển mông từ ghế sofa lên đùi anh.
Đàm Dận không từ chối, hơi ngả người ra phía sau.
Cô nhắm chuẩn cái vị trí chính xác giữa hai chân anh kia, chuẩn bị đặt mông ngồi lên để cảm nhận thử xem thế nào.
Kết quả Đàm Dận nhanh tay lẹ mắt giữ lấy eo cô: “Em thế là mạnh mẽ quá rồi đấy.”
Biên Nhan thật sự muốn khóc.
Hôm nay lúc ăn sáng, cô không khỏi ngơ ngẩn nhìn cây xúc xích nướng đỏ au còn nguyên trên đĩa.
Đàm Dận nghĩ vì kỳ sinh lý nên cô ăn không vào, thông cảm xoa xoa tóc cô.
Cơm nước xong, Biên Nhan lặng lẽ chạy vào phòng của anh, lấy quần lót của Đàm Dận trong ngăn kéo tủ quần áo, mở ra lấy tay đo thử, mặt lộ vẻ rối rắm.
Cô len lén gọi điện thoại cho Ngải Lê: “Có thể Đàm Dận thật sự không lớn đó á.”
Ngải Lê lấy làm kinh hãi: “Cậu thấy rồi? Bình thường dáng vẻ Đàm Dận tự tin và mạnh mẽ lắm cơ mà, không ngờ lại là son môi nam (*)...”
(*) son môi nam: dùng để chỉ một bộ phận nào đó trên cơ thể ở trạng thái sung huyết chỉ có kích thước bằng đầu son.
“Cũng chưa tận mắt thấy nhưng tớ tìm quần lót của anh ấy đo thử, cảm thấy dung lượng có hạn, hơn nữa chủ yếu nhất là..” Biên Nhan vô cùng đau đớn nói: “Anh ấy mua size áo mưa là loại đặc biệt.. hu hu.”
“... Hèn gì hai ngày nay thấy cậu cứ buồn buồn không vui.” Ngải Lê nặng nề tiếp lời: “Gặp phải loại chuyện như vậy cuối cùng người thiệt thòi luôn là phụ nữ, nếu như là loại liệt dương xuất tinh sớm... còn có thể trị, ngắn và nhỏ thì thật sự bó tay chấm com luôn...”
Hai mắt Biên Nhan trống rỗng, sắc mặt xanh xám.
“Như vậy có phải là anh ta marketing khống không, hàng không giống như quảng cáo đó. Trước đó đã nói chuyện xong rồi, không phải là mãnh nam siêu cấp một bước đến dạ dày* sao.” Ngải Lê cũng không cam lòng thay cô: “Nếu không chúng ta hủy hợp đồng đi, dù gì cậu còn chưa chạm vào anh ta...”
*một bước đến dạ dày: Đây là một cách nói quá, chỉ cái đó của đàn ông rất dài, size dài đến nỗi lúc abcxyz có thể đâm đến dạ dày của phụ nữ.
Biên Nhan cắn khăn tay: “Nhưng tớ thật sự thích anh ấy, tớ không nỡ đâu...”
“Không có tiền đồ!” Ngải Lê chân thành khuyên bảo: “Không nên bị bề ngoài hư vô làm mờ lý trí. Cậu đã không còn là trẻ con nữa rồi, phần cứng* của đối phương không tốt thì hai người sẽ không được mỹ mãn chuyện phòng the đâu...”
*Phần cứng: là phần sẵn có, trời sinh đã vậy, là hình dáng, chiều dài, kích cỡ. Phần mềm là chỉ các kĩ năng đi kèm.
“Làm vậy có quá tàn nhẫn với anh ấy hay không...”
“Khoan dung với bạn giường chính là tàn nhẫn với bản thân!” Ngải Lê tận tình khuyên nhủ: “Cậu muốn lần đầu tiên của cậu là bị một cây tăm xỉa răng đâm rách sao?! Bạn yêu ơi, cậu tỉnh lại đi!”
“Nghe nói em không hài lòng về kích thước của anh?” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cô.
“Ôi mẹ ơi!” Biên Nhan chợt quay đầu lại thì phát hiện Đàm Dận đang đứng ở cửa với bộ mặt đen như cái nắp nồi.