Chương 14: To muốn lấy mạng
Chàng trai bước nhanh tới, duỗi tay cướp lấy điện thoại di động của cô, liếc nhìn hiển thị cuộc gọi rồi ấn cúp máy, Ngải Lê run rẩy gọi “A lô?” nhưng chỉ vang lên được nửa chừng.
Đối diện với ánh mắt đầy tàn bạo và lạnh lùng của Đàm Dận, Biên Nhan rất bất lực.
“Marketing khống?”
Mỗi bước Đàm Dận đi tới, cô lại run bần bật lùi ra sau một bước.
“Hàng không giống như quảng cáo?”
“...”
Anh cười lạnh: “Cây tăm xỉa răng?”
“Ha...” Mắt cô áng chừng khoảng cách tới cửa, lại quan sát Đàm Dận cao lớn, cảm thấy cơ hội chạy ra ngoài từ dưới tay anh thật mong manh, cô đành chột dạ an ủi: “Bảo bối... Em không có ý chê bai anh đâu.”
Biểu cảm của Đàm Dận thật đáng sợ: “Chê bai?”
Biên Nhan nắm bàn tay to của anh, rất dịu dàng và chân thành nói: “Anh xem anh đẹp trai thế này, chỉ cần dựa vào gương mặt đã mê hoặc em rồi. Đàn ông không nhất định phải có ‘cái ấy’ to mới quyến rũ, nhân phẩm và tài hoa mới là điều quan trọng nhất...”
Cô vừa thầm khinh bỉ mình dối trá vừa dùng ánh mắt ngập tràn ánh sáng thánh mẫu nhìn anh.
Dường như Đàm Dận đã cảm động, ánh mắt sáng lên và nắm tay cô: “Qua ba bốn ngày rồi bà dì của em đã đi chưa?”
“Hả...” Biên Nhan cảm thấy hơi hụt hẫng: “Ngày hôm qua còn ít ít, hôm nay chắc là hết rồi đó.”
Đàm Dận kéo cô đi về phía giường, động tác và cách dùng lực đều rất thô bạo, rất thiếu kiên nhẫn.
Biên Nhan còn ngây thơ hỏi: “Làm gì thế ạ?”
“Chích cho em.”
“...”
Đàm Dận vừa dùng sức xé rách quần áo của cô vừa nửa cười cửa không nói: “Vừa khéo anh mới mua 'áo mưa', chúng ta cùng nhau dùng thử xem.”
Biên Nhan trợn to hai mắt.
Quần áo của cô nhanh chóng bị anh kéo rơi tan tác, nửa bầu ngực mượt mà lộ ra bên ngoài, quần bị tụt đến đầu gối, phần mu được chiếc quần lót viền tơ màu tím nhạt bao lấy hơi gồ lên. Đang muốn cởi nốt phần che đậy cuối cùng này, tay Đàm Dận chợt dừng lại.
Biên Nhan lại hiểu lầm thành anh có lòng nhưng không đủ sức, cô bộc phát tình mẫu tử khuyên lơn: “Bảo bối, anh cứ liệu sức mà làm là được mà...”
Đàm Dận hung dữ trợn mắt nhìn cô, ngồi thẳng người thuần thục cởi bỏ T-shirt, thân trần mạnh mẽ đè xuống. Biên Nhan hít thở nặng nề, bị sức mạnh nam tính tràn ngập tính chiếm đoạt này áp đảo khiến đầu óc choáng váng.
Đàm Dận hôn cô, bàn tay cách áo xoa nắn này hai bầu ngực mềm mại như bông, được bọc dưới lớp vải, hình dáng mềm gợn sóng càng ngày càng rõ ràng hơn. Anh hôn liên tục đến mức gò má cô đỏ bừng do khó thở, không chịu nổi bắt đầu giãy giụa thì anh mới dời môi ra.
Biên Nhan còn nghĩ rằng lưỡi của mình sắp bị anh nuốt mất rồi, sợ hãi mở to miệng bắt đầu hít thở.
Anh nhìn chiếc lưỡi co ro trong miệng cô, kìm nén xúc động muốn cắn vào, lạnh lùng mắng: “Đáng đời.”
Biên Nhan siêu cấp vô địch oan ức.
Đến khi Đàm Dận kéo khóa quần lôi thằng nhóc kia ra, thật sự hồn cô muốn bay lên trời, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Ngải Lê lầm rồi, chúng ta đều lầm cả rồi...
Trong bụi cỏ rậm rạp tươi tốt có một con mãng xà lớn, cường tráng, dữ tợn chui ra, thân gậy màu tím đậm, phần đầu còn đang rỉ ra những giọt dịch dinh dính, bị bàn tay thon dài trắng trẻo của Đàm Dận cầm lấy, nhìn thế nào cũng không hài hòa...
Làm sao có thể dài như vậy, thô đến thế, bình thường Đàm Dận giấu nó trong đũng quần bằng cách nào vậy...
Biên Nhan bị dọa sợ, trong lòng suy sụp kinh khủng.
Cô liều mạng co người lùi ra sau, hậu quả là bị Đàm Dận nắm lấy cổ chân lôi lại, anh đỡ cây gậy to lớn đến sát bên cô, Biên Nhan run rẩy cả người, sống chết không chịu mở chân ra.
Gân xanh trên trán Đàm Dận nổi lên, mạnh mẽ chen vào giữa hai chân cô, cách một tầng viền tơ mỏng manh, dùng cái thứ to lớn màu đỏ tươi kia ma sát nơi giữa hai chân non mềm của cô: “Ướt chưa? Ướt thì anh vào đấy.”
“Chưa, chưa đâu.” Biên Nhan vội vàng phủ nhận.
“Ồ?” Đàm Dận vén lớp vải rõ ràng đã ướt đẫm: “Anh phải kiểm tra thử xem sao.”
Khe hở bên trong căng đầy và non nớt, âm mao mảnh mai thưa thớt, lan tỏa hương thơm đặc biệt của phái nữ. Đàm Dận dùng ngón tay khẽ khảy, mép huyệt nhỏ bên trong nhạy cảm sợ người lạ run rẩy vương lại một vệt nước ở đầu ngón tay anh.
Anh cúi đầu nhìn: “Em đang nói dối.”
“Hức...”
Đàm Dận nhắm quy đầu ngay phía dưới miệng huyệt, thẳng hông nặng nề đâm vào, phá vỡ từng tầng cánh hoa dinh dính và chặt chẽ bên trong. Mỗi một tấc xâm nhập, trong âm đạo sẽ phát ra những âm thanh khiến người ta nóng bừng cả tai.
Biên Nhan thở không ra hơi, toàn thân như bị chẻ đôi bởi một chiếc rìu sắc nhọn, cảm giác đau đớn vì xé rách và khó tả cuốn lấy toàn thân cô.
Đàm Dận nghiến răng hỏi: “Rất nhỏ hả?”
Biên Nhan bật khóc, cô lắp ba lắp bắp xin lỗi: “Xin... xin lỗi... Em không nên nói bậy...”
Thân dưới của Đàm Dận không ngừng ra sức, sâu bên trong huyệt như có vô số miệng nhỏ mút lấy anh, kéo anh rơi xuống đáy sâu dục vọng, anh đỏ mắt không nghe theo, không buông tha: “Tăm xỉa răng?”
Biên Nhan rất hối hận, đời cô chưa từng hối hận như bây giờ: “Thật sự căng muốn rách rồi hu hu...”
Không ngờ tiếng nức nở này càng kích thích anh hơn, Đàm Dận tàn nhẫn nhún eo, gậy thịt to lớn kia ra ra vào vào bên trong tiểu huyệt, bắp đùi mịn màng đã bị va chạm đến đỏ bừng.