Bao nuôi idol

Chương 18: Cắm thêm một nắm cỏ lên đầu Tiết Ngôn
 
Biên Nhan thấy anh chẳng hề giống như đang đùa, ngượng ngùng không dám lên tiếng nữa.
 
Đàm Dận càng ngày càng hung dữ, không chỉ có chỗ đó hung hãn mà thái độ cũng trở nên hung hăng với cô, càng lúc càng giống Tiết Ngôn.

 
Thật sự rất quyến rũ!
 
Cá sáp dầu cũng bị anh ném vào thùng rác.
 
Ây gù.
 
Nhanh chóng đến thời gian ăn cơm, không ngờ tay nghề của Đàm Dận tốt vậy, chỉ là những món bình thường ở nhà mà lưỡi Biên Nhan cũng sắp rớt xuống rồi. Tuy nhiên, vì muốn giữ vững hình tượng nên không thể ăn quá nhiều, cô siêu đau khổ.
 
Đàm Dận vừa ngẩng đầu đã phát hiện cô giơ đũa không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, đôi mắt nóng rực tràn đầy trìu mến và rối rắm.
 
Đàm Dận: “?”
 
...
 

Buổi chiều, Biên Nhan tìm người đại diện của Đàm Dận lấy tài liệu của anh chuẩn bị đưa cho phó đạo diễn và bên đầu tư—— cũng chính là Tiết Ngôn. Người sau là người có quyền lực cao nhất trong cả hạng mục, anh làm nhà sản xuất nên gần như ôm đồm hết các việc liên quan đến sản xuất.
 
Về mặt casting, Tiết Ngôn có ý muốn tìm một người có danh tiếng và lượng fan ổn định vào đóng, thứ nhất là phải có độ hot, thứ hai phải có diễn xuất chuyên nghiệp.
 
Đạo diễn có khuynh hướng casting diễn viên theo kiểu trào lưu xã hội hơn, tốt nhất nên là người mới hoàn toàn nhưng phải có cảm giác mạnh mẽ nam tính.
 
Thế nhưng, Tiết Ngôn rất xem trọng ý kiến của cô, nội dung là cô viết, nếu trong suy nghĩ của cô có ứng cử viên lý tưởng, anh nhất định sẽ ưu tiên xem xét.
 
Biên Nhan bày tỏ: “Đúng là có thật.”
 
Tiết Ngôn cất giọng từ tính thoải mái hỏi: “Là ai?”
 
Biên Nhan không kiềm được tâm trạng vui vẻ: “Là chàng trai mà lần trước em đã nói với anh, anh ấy siêu đẹp trai, khí chất vừa tra lại vừa lạnh lùng quả thật đã phá vỡ mọi rào cản, hoàn toàn chính là Mạnh Nam Thừa trong suy nghĩ của em.”
 
Mạnh Nam Thừa là nam chính trong kịch bản của cô.
 
Một tên ngớ ngẩn, giai đoạn đầu điên cuồng ngược vợ.
 
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, giọng Tiết Ngôn lạnh hẳn đi: “À? Lúc nào thì giới thiệu cho anh biết?”
 
“Hôm nay đi, anh có rảnh không?”
 
Anh im lặng hai giây, dường như đang kiểm tra lịch trình: “Bảy giờ, gặp ở khu Nguyên Thành.”
 
“Được được.” Biên Nhan đồng ý, nhân tiện không quên quan tâm anh: “Em nghe ra giọng của anh hơi khàn, có phải lại hút nhiều thuốc nữa rồi không? Anh có bệnh viêm dạ dày nên ít đụng vào cà phê và thuốc lá đi anh, không phải lần trước em đã mua cho anh rất nhiều kẹo cao su để anh dùng thay sao.”
 
Tiết Ngôn lạnh lùng: “Anh đều vứt hết rồi.”
 
“Cái gì?”
 
“Mấy loại kẹo em mua đều bị anh vứt hết đi rồi.”
 
“... Tại sao phải vứt đi? Anh không ăn thì có thể chia cho cấp dưới ăn mà.” Trong khoảnh khắc Biên Nhan như muốn tăng xông máu.
 
Tiết Ngôn nói: “Thấy chúng anh sẽ phiền lòng.”
 
“...”
 
Không khí bỗng nhiên đông cứng, cô hoàn toàn bối rối bởi sự vui giận thất thường của anh, qua hồi lâu mới khẽ nói: “Ừm, vậy sau này em không mua nữa.”
 
Hơi thở của Tiết Ngôn chợt nặng đi hẳn, anh không nói một lời cúp điện thoại.
 
Biên Nhan sững sờ nhìn màn hình di động, nói không buồn là giả. Cô và Tiết Ngôn đều không có mẹ nhưng cô lại có Biên Chí Thành. Ba luôn rộng lượng, hòa ái và chiều chuộng cô hết mực. Ông luôn làm tròn trách nhiệm của một người cha với cô nhưng lại vô cùng nghiêm khắc với Tiết Ngôn, mặc dù anh liều mạng cố gắng thế nào cũng không đổi được một câu khẳng định của Biên Chí Thành.
 
Dáng vẻ mất mát của Tiết Ngôn thật khiến người ta đau lòng. Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã nhạy cảm với những thay đổi về tâm trạng và sức khỏe của anh, thậm chí anh không thoải mái chỗ nào cô còn biết trước cả anh. Cô rất lo lắng nên khó tránh khỏi sẽ dài dòng vài câu như mấy bà mẹ.
 
Cho dù anh không có tình yêu với cô nhưng sớm chiều ở cạnh nhau nhiều ngày như vậy, cô vẫn luôn nghĩ hai người ít nhất sẽ có một chút dịu dàng giữa người thân nên có.
 
Đáng tiếc ngay cả điều này, anh cũng rất bài xích.
 
Trong lòng Biên Nhan hơi ngột ngạt, cô lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
 
Nhưng không sao, rốt cuộc cô đã cắm sừng Tiết Ngôn thành công rồi!
 
Thấy thời gian còn sớm, vì để Đàm Dận khớp với nhân vật được tốt hơn, Biên Nhan kéo anh đến thư phòng rồi đưa kịch bản và tiểu sử nhân vật cho anh, dặn dò anh nghiên cứu cẩn thận, có suy nghĩ hay ý kiến gì thì có thể thảo luận với cô.
 
Đàm Dận mở đèn bàn, ánh sáng màu vàng nhạt khắc họa rõ đường nét của anh, đẹp đến nổi không giống người thật nữa rồi.
 
Anh tốn gần 20 phút đọc xong, đặt cuốn kịch bản trên đùi, giọng vẫn ấm áp: “Đây chính là nhân vật mà em nói rất hợp với anh?”
 
“Anh thích không?”
 
Anh gật đầu: “Cuộc sống cá nhân hỗn loạn, bị bạn gái bỏ rơi, trút hết oán hận lên người vợ mình, sau khi tự sát không thành thì bị tâm thần phân liệt, được vợ chữa khỏi, sau đó lại bị một tay cô vợ kia làm suy sụp. Không tệ, bộ đầu tay mà như này thì rất có tính thử thách.”
 
“Wow anh tổng kết thật tuyệt vời.”
 
Đôi mắt hẹp dài của Đàm Dận nhìn cô: “Nhưng bên trong có rất nhiều cảnh khỏa thân và thân mật, em chắc chắn muốn anh đóng bộ này?”
 
Biên Nhan không nghĩ tới chi tiết này, cô nhăn nhó: “Chu choa, lúc em viết thì em đều tự thay mình thành nữ chính... Đến lúc đó dùng thế thân đi, cho dù không có, chỉ cần không lộ mông và cái ấy thì không sao.”
 
“Vậy cảnh giường chiếu giữa anh và nữ chính thì sao?” Đàm Dận cười lạnh lùng: “Em viết kịch liệt nóng bỏng thế này, chỉ dựa vào thế thân và tá vị (*) sợ rằng không đem lại hiệu quả đâu.”
 
(*) tá vị: nghĩa là đạo diễn sẽ quay những góc khéo để đánh lừa thị giác người xem.
 
Vài hình ảnh khiến người ta chảy máu lướt qua đầu Biên Nhan nhưng nhân vật chính đổi thành Đàm Dận và một người phụ nữ đánh khuôn mặt mosaic* khác, cô thật muốn khóc.
 
*Mosaic: Nghệ thuật hình khối ghép bằng những mảnh khác nhau, cũng là một phần mềm video có thể làm mờ khuôn mặt. Ý đoạn này là khuôn mặt một người phụ nữ bị che mờ.
 
Không thể!
 
Cô “bịch bịch” chạy lên lầu, lấy một cái máy quay phim gia đình xuống đặt trên giá sách, ống kính ngắm ngay vào Đàm Dận: “Chúng ta diễn thử một đoạn, anh tìm cảm giác đi.”
 
Chí ít cô muốn thử một lần trước đã!
 
“Đoạn nào?”
 
Cô còn đang do dự, ngón tay thon dài của Đàm Dận lật trang giấy, chỉ vào một đoạn nội dung trong đó, nói: “Vậy đoạn này đi.”
 
Biên Nhan đỏ bừng mặt.
 
Đó là một đoạn diễn cảnh ép buộc quan hệ, vì tính chiếm hữu quá mạnh nên nam chính đã có tranh chấp với nữ chính, lúc này có một bạn trai tới nhà làm khách nghe được tiếng động đã đến gõ cửa, nam chính vừa mở lời cho phép anh ta đi vào vừa đè nữ chính xuống bàn sách buộc cô ấy phải khẩu giao cho mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui