Bao nuôi idol

Chương 20: Diễn thử
 
Cô đứng yên không lên tiếng.
 
Đàm Dận hơi cong môi: “Em không muốn à?”

 
Một lát sau Biên Nhan mới đè thấp giọng nói: “Bảo bối, anh chủ động quá làm em sợ.”
 
“Không sao, vì cuộc sống, hy sinh một chút cũng là điều khó tránh khỏi.”
 
“...”
 
Đàm Dận ngoắc tay với cô, ý bảo cô đến gần một chút: “Tới đây cùng nhau học thoại nào.”
 
“Không cần đâu, em là tác giả, tất cả lời thoại của người và vật trong kịch bản em đều thuộc nằm lòng.”
 
“Vậy sao?” Anh không quá tin tưởng, dù sao thoạt nhìn cô cũng không thông minh cho lắm.
 
“Đương nhiên rồi.” Biên Nhan tự tin ưỡn ngực.
 

Vì vậy, ở dưới ánh đèn một mình Đàm Dận thầm đọc lại lời thoại trong kịch bản, hình tượng nhân vật nam chính khá cao ngạo và lạnh lùng, là kẻ chưa nói được hai câu đã bắt nữ chính làm chính sự, câu văn cũng khá ngắn gọn, cho nên học thuộc rất nhanh.
 
Anh nhắm hai mắt nhớ lại nội dung kịch bản trong đầu một lượt rồi mới chậm rãi mở ra: “Bắt đầu đi.”
 

“Hả, được được.” Biên Nhan vội vàng mở DV bắt đầu ghi hình.
 
Câu đầu tiên là Đàm Dận nói, trong quá trình chờ đợi cô lại bất chợt khẩn trương.
 
Người kia đứng dậy khỏi ghế một cách ưu nhã và thong dong, toàn bộ khí chất và thần thái đột nhiên thay đổi, sự u ám và lãnh đạm lan tỏa giữa hàng lông mày, giọng nói hoàn toàn không nghe ra sự không vui nhưng nội dung câu nói lại đầy uy hiếp: “Anh nhớ anh đã nói, anh rất ghét em tiếp xúc với người này nhưng em vẫn cứ mời anh ta về nhà.”
 
Trái tim Biên Nhan đập thình thịch, cô không dám lơi lỏng: “Tôi đã giải thích rõ nguyên nhân, tôi không muốn nói lại lần thứ hai.” Cô cười cười: “Huống chi Mạnh Nam Thừa à, có cái góc nào trong nhà mà anh không lắp máy giám sát? Tôi làm gì có cơ hội làm chuyện gì với anh ấy?”
 
Đàm Dận vuốt tóc cô: “Đừng dùng thái độ này nói chuyện với anh.”
 
“Thái độ?” Cô đảo mắt, cười tự giễu: “Là tôi không tốt, tôi không nên làm anh mất vui, bây giờ tôi sẽ đưa anh ấy ra ngoài ngay.”
 
“A Du...” Anh nắm chặt bả vai cô: “Tại sao sau khi anh khỏi bệnh, em lại trở nên lãnh đạm như vậy... Khi đó anh cứ điên điên khùng khùng, tiểu tiện trước mặt mọi người cũng không biết, chỉ có em không xem thường anh, không chê anh bẩn...”
 
Má ơi, câu từ đoạn này dài vậy à, may mà trí nhớ Đàm Dận tốt...
 
Cô im lặng vài giây mới lại nở nụ cười trên môi: “Có thể là thời gian gần đây công việc quá mệt mỏi, không chú ý đến anh, em rất xin lỗi.” Cô vỗ vỗ mặt anh, dịu dàng: “Anh rất tốt, em sẽ không chê anh bẩn.”
 
Con ngươi của anh co lại.
 
Cô tránh tay anh, xoay người vặn nắm cửa.
 
Anh nói: “Chúng ta đã lâu chưa làm rồi.”
 
A ha.
 
Cô nói: “Bác sĩ đề nghị là nên ngừng thuốc nửa năm rồi lại nghĩ đến chuyện có con.”
 
“Anh làm với em không chỉ vì muốn có con.” Tay anh lần mò theo cổ áo luồn vào trong ngực cô: “Anh chỉ đơn giản là muốn làm em thôi.”
 
Động tác này có trong kịch bản, cô chỉ có thể nhịn.
 
“Ha ha.” Trong kịch bản không có ha ha, câu ha ha này là tự cô thêm vào.
 
Sự yên lặng lan tỏa khắp bầu không khí.
 
Đàm Dận dùng sức bóp ngực cô.
 
Cô kêu lên một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ khúc sau nên diễn thế nào, kết quả là bí quá không nghĩ ra.
 
Ầy, vừa rồi không nên nói khoác không biết ngượng mồm.
 
Thế nhưng không sao, là nguyên tác giả, bảo cô ngẫu hứng phát huy không phải chỉ là chuyện nhỏ trong vài nốt nhạc sao: “Cái đó... Nếu anh thật sự lửa dục khó kiềm, em không ngại anh lại ra ngoài tìm phụ nữ khác như trước kia đâu.”
 
Đàm Dận mỉm cười cực nhẹ: “Vậy sao?”

 
Giọng trầm vậy cô rất thích.
 
“Em tốn bao nhiêu tâm tư để chữa khỏi cho anh để xem anh lên giường cùng người phụ nữ khác?”
 
“Cũng không sai, dù gì anh đẹp trai thế này, tìm phụ nữ khác thử mùi cũng không sao.”
 
Đàm Dận không nói tiếp.
 
Toi đời, cô đột nhiên sửa thoại bậy bạ khiến anh bối rối rồi.
 
Biên Nhan vắt hết óc chữa cháy: “Thế nhưng, anh có gặp được cô gái nào xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em nhưng ngu hơn em không?”
 
“...”
 
Thật luôn chứ, chẳng thà không chữa, cô quyết định câm miệng.
 
Đàm Dận rút tay ra khỏi áo cô, hướng lên chiếc cổ mảnh khảnh, dùng sức nắm chặt cằm cô.
 
Không biết còn tưởng rằng anh muốn bóp chết cô đấy.
 
Anh dán sát vào tai cô: “Em vẫn rộng lượng như trước.”
 
Rộng lượng là một lời ca ngợi nhưng giọng điệu của anh tuyệt đối không giống như đang “hài lòng”.
 
Theo tiến độ tình tiết, lúc này nam phụ nên tới gõ cửa, Biên Nhan nhíu mày: “Mạnh Nam Thừa...”
 
“Suỵt.” Anh mỉm cười: “Xem ra bạn của em rất quan tâm đến em.”
 
Toàn thân Biên Nhan bỗng nhiên căng thẳng: “Không phải như anh nghĩ đâu, em và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, thậm chí không quá thân thiết.”
 
Lời giải thích của cô không hề thuyết phục được anh.
 

Anh hôn vào phần gáy ướt đẫm mồ hôi của cô, kéo người về phía mình, vẻ mặt khó lường, nói: “Anh cũng là đàn ông, anh biết lúc anh ta dùng ánh mắt đó nhìn em thì trong đầu cũng đang nghĩ đến những chuyện xấu xa.”
 
Wow wow wow! Biên Nhan âm thầm điên cuồng gào thét, Đàm Dận diễn tên bệnh kiều đáng chết này cũng cảm xúc quá rồi! Thật sự rất muốn chụt chụt anh ghê á!
 
Dù cô nói sai thoại, anh cũng đối đáp rất tốt, phản ứng lưu loát tự nhiên, rất phù hợp với hoàn cảnh và nhân vật.
 
Hoàn toàn không giống như một người mới có kinh nghiệm diễn xuất gần như bằng không, có lẽ đây chính là thiên phú nhỉ!
 
Biên Nhan bắt đầu cảnh tỉnh bản thân, người ta chuyên nghiệp như vậy thì cô không thể cản trở, đặc biệt còn là kịch bản của cô, không nghiêm túc đối đãi sao được chứ. Vì vậy, cô xốc lại tinh thần, lộ ra biểu cảm lãnh đạm nhưng trong đó mơ hồ có vẻ khinh bỉ: “Anh ấy không giống với anh.”
 
Suy nghĩ một chút cảm thấy chưa đủ, cô lại bổ sung thêm một cái “Ha ha”.
 
Đôi mắt Đàm Dận tàn nhẫnn hẳn lên, ôm eo đè cô xuống.
 
Tiếp theo, đoạn này nên tới đây thôi, cảnh sau chứa nội dung không phù hợp cho đạo diễn và Tiết Ngôn xem. Biên Nhan ra sức duỗi cánh tay chuẩn bị lấy DV xuống tắt.
 
Đàm Dận cản tay cô lại.
 
Biên Nhan: “??? Bảo bối?”
 
Đàm Dận nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
 
Anh ừm thì cô cũng bắt đầu mơ tưởng viễn vông rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận