Bao nuôi idol

 
Chương 5: Hôn lưỡi phải thêm tiền
 
“Thế nào? Hài lòng không?” Ngải Lê mập mờ nháy mắt vài cái.
 

Đàm Dận ở một bên mỉm cười nhìn cô.
 
Biên Nhan gật đầu dưới áp lực rất lớn, mặc dù hình như cô vẫn còn chưa kiểm hàng, thế nhưng cảm giác hôn môi khá thoải mái.
 
Thật ra trước khi đồng ý gặp mặt cô vẫn rất do dự, trong hợp đồng đã viết rõ nắm tay mất 800, ôm ấp một ngày năm lần thu 2000, chưa đủ năm lần vẫn tính là năm lần, hôn môi 3000, một lần lên giường cần 30000, còn những hành động thân mật và phục vụ tình thú đặc biệt thì thu phí khác, bên B có quyền tự do định giá.
 
Có nghĩa là thu bao nhiêu phải xem tâm trạng của Đàm Dận.
 
Về phần đêm đầu của Đàm Dận càng là giá trên trời, chẳng khác gì giá thuê một căn hộ đơn nằm trong trung tâm thành phố cả.
 
Loại hợp đồng này thật sự hợp pháp sao?
 
Ngải Lê học văn bằng hai đại học luật, cô ấy bình tĩnh nói cho cô biết, loại hợp đồng bao nuôi trái với thuần phong mỹ tục, vi phạm luân lý đạo đức xã hội này nhất định không có hiệu quả về mặt pháp lý, ký hợp đồng chỉ để xác định rõ trách nhiệm, quyền lợi, nghĩa vụ liên quan và vấn đề phí tổn của song phương.

 
Biên Nhan ôm đầu: “Anh ấy quá đắt rồi, tớ cảm thấy tớ không nuôi nổi anh ấy.”

 
“Công ty kia của ba cậu một năm cũng đẻ ra mười mấy hai mươi tỷ nhỉ, cậu còn là người thừa kế duy nhất, bao nuôi một idol nhỏ vẫn khá thoải mái nhẹ nhàng, không phải sao.” Ngải Lê tẩy não cô: “Hơn nữa không phải cậu muốn làm biên kịch kim bài* à? Anh ấy chắc chắn có thể thỏa mãn mọi ảo tưởng của cậu về vai nam chính.”
*Biên kịch kim bài: là biên kịch vàng, có tiếng tăm, có sức ảnh hưởng.
 
Biên Nhan nghĩ cũng đúng.
 
Ngải Lê ba hoa chích chòe khen ngợi Đàm Dận, không ngờ gặp mặt lại đúng là sự thật.
 
Từ đó nam chính dưới ngòi bút của cô đều có mặt anh.
 
Thấy lúc Biên Nhan ký tên còn có chút do dự, Ngải Lê cúi xuống hạ thấp giọng nói: “Cậu chịu chắp tay dâng Đàm Dận cho người ta, nhìn anh ấy bị mấy bà cô khác giở trò sao?”
 
Tra tấn linh hồn!
 
Biên Nhan đỏ mắt nặng nề viết tên mình xuống.
 
Hai bên cất xong hợp đồng, Ngải Lê cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Biên Nhan, nhét thẻ phòng vào tay cô: “Bây giờ anh ấy là của cậu rồi, thoải mái tận hưởng đi.”
 
Trong nháy mắt đó, Biên Nhan hiểu dụng ý vì sao địa điểm cô ấy hẹn gặp lại ở khách sạn.
 
Giỏi cho Ngải Lê dâm đãng.
 
Sau khi vào phòng, Đàm Dận cởi đồng hồ đeo tay xuống tiện tay đặt trên bàn, liếc nhìn sắc trời sáng choang ngoài cửa sổ: “Bây giờ bắt đầu à?”
 
Biên Nhan lập tức hiểu ý của anh, cô siêu khẩn trương nên uyển chuyển nói: “Tôi cảm thấy nên tiến hành theo tuần tự sẽ tốt hơn...”
 
“Ừ.” Đàm Dận gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh vươn tay về phía cô: “Đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm của em cho tôi.”
 
Tay thì nói tay đi! Bày đặt bàn tay nhỏ mũm mĩm!
 
Biên Nhan phẫn nộ đặt bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh, sau đó anh cong năm ngón tay lại nắm lấy.

 
“Đây là bước đầu tiên. Bước thứ hai...” Đàm Dận mỉm cười liếc nhìn cô một lát, ôm lấy vai cô cúi đầu hôn.
 
Biên Nhan bị anh hôn như mê như say, chân mềm đứng không vững, môi lưỡi của anh mềm mại và ngọt ngào, lúc đầu lưỡi linh hoạt lướt qua răng, có loại khoái cảm khiến người ta tê dại cả xương cùng.
 
Tuy anh thu tiền rất đắt đỏ nhưng cô vẫn rất muốn được anh hôn.
 
Cô không biết lấy hơi, một lúc sau thì tâm trí rối bời, “ưm ưm” rầu rĩ đẩy anh ra.
 
Sau đó chỉ nghe thấy Đàm Dận dùng giọng có vẻ khàn khàn nói: “Hôn lưỡi tăng giá 1000, nhớ gửi vào tài khoản của tôi đấy.”
 
“!!!” Biên Nhan trợn to hai mắt.
 
Cô nghĩ tới, sau này mỗi lần mình và anh thân mật, anh đều phải cầm một cuốn sổ ghi chú vào sao?
 
Đàm Dận cười khẽ, anh vẫn có chút chưa thỏa mãn, đến khi cô hoàn hồn, anh đã nắm cằm cô lại muốn hôn lần nữa.
 
Biên Nhan nhanh chóng che miệng lại.
 
Đàm Dận cau mày, lấy tay cô ra, môi vừa muốn in vào, cô nhanh nhẹn tránh qua một bên thoát được.
 
Thật là quá đáng, đã trả cho anh nhiều tiền như vậy rồi. Tại sao có thể có lòng tham không đáy như thế chứ!
 

Đàm Dận bất đắc dĩ ôm cô: “Bước thứ ba...”
 
Anh vén áo cô, cởi áo ngực, giải phóng đôi gò bồng tuyết trắng no đủ, dùng năm ngón tay niết tạo thành các kiểu hình dáng dâm mị... Ngực cô vừa mềm vừa non, vô cùng đàn hồi khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
 
Mặt Biên Nhan rất đỏ và nóng, bầu ngực bị anh tùy ý vân vê, cô cúi đầu liếc nhìn thì bị cảm giác sắc tình trực quan đó khiến ngực run lên.
 
Đáy mắt Đàm Dận có sự chế giễu u ám, anh ghé vào tai cô nói với cô bằng giọng đặc biệt từ tính của mình: “Tôi cũng là lần đầu tiên, nếu làm đau em, tôi rất xin lỗi.”
 
“Ừm a...” Biên Nhan ngước cổ lên, phần cổ đỏ bừng, trong lúc cô ý loạn tình mê, tiếng chuông điện thoại khó đỡ vang lên. Cả người cô khẽ run rẩy, luống cuống tay chân đẩy Đàm Dận ra.
 
Người sau xanh cả mặt.
 
Thường thì khoảng thời gian cuối tuần, Biên Nhan sẽ kéo Tiết Ngôn đi khắp hang cùng ngõ hẻm để nếm thức ăn ngon, quả thật cô không đành lòng để anh bị ba mình đè đầu làm việc, bóc lột sức lao động cả ngày. Mới đầu anh không quá tình nguyện nhưng Biên Chí Thành đã mở lời bảo anh cố gắng hết mức để dành ra một ít thời gian ở cùng em gái.
 
Không biết có phải bệnh viêm dạ dày mãn tính của Tiết Ngôn có phải bởi ăn như thế mà ra được hay không. 
 
Còn bây giờ, cô rõ ràng nghe được bên đầu kia điện thoại vang lên giọng nói với vẻ không kiên nhẫn của Tiết Ngôn: “Em ở đâu?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận