Cô vừa dứt lời thì ánh mắt của anh cũng ngày càng khó lường.Bầu không khí đông cứng lại, Vương Hạo ngồi ở ghế lái không dám lên tiếng.Hồi lâu, Đàm Dận mới từ từ hỏi lại: “Em thật sự muốn anh đi?”Giọng nói của anh buồn bực và sâu kín dường như có thể nhìn ra được sự đau lòng từ trêи gương mặt đó.Mấy tháng qua, Biên Nhan luôn nghĩ họ bên nhau thế không tồi lắm, bây giờ anh có thể đau xót vì phải chia tay khiến lòng cô vô cùng được an ủi.Cô gật đầu: “Lát nữa nhờ Vương Hạo soạn ra một bản chấm dứt hợp đồng, sau đó anh sẽ được tự do.” Cô chợt nghĩ đến điều gì nên có chút tò mò: “Nếu sau này anh yêu đương với bạn gái, lúc lên giường có thể đừng...!quá keo kiệt không? Lúc anh ở bên em...!toàn bàn về chuyện thu phí cho số lần ra vào thôi.”Suýt nữa Vương Hạo đã bị sặc nước miếng, anh ta vội cúi đầu che miệng lại, trong lòng sốc đến mức tận cùng.Vậy cũng chơi được luôn à??? Trước kia A Dận luôn hố kim chủ của mình thế này sao?Đàm Dận không thèm quan tâm đến những gì cô nói, anh chỉ nhìn chăm chăm vào cô với vẻ lạnh lùng và sắc bén, ngờ vực hỏi: “Tiếp theo em có dự định gì?”Tiếp theo?“Chắc là đi tìm Tiết Ngôn.” Có một số việc cô phải hỏi anh ta thật rõ ràng.Đàm Dận im lặng một hồi lâu, chợt bật cười, giọng nói nhẹ bẫng: “Hóa ra em tốt với tôi chỉ là vì em đã quen đối xử với tốt với người khác.”Biên Nhan còn chưa kịp hiểu được hàm ý trong câu nói của anh thì xe vừa đến cửa nhà cũ.
Đàm Dận không nhìn cô mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em về đi, chúng tôi đi trước.”Biên Nhan cúi người bước ra khỏi xe, vừa định thương lượng chuyện chấm dứt hợp đồng với Vương Hạo thì xe đã chạy mất.Trêи xe, Vương Hạo nhìn sắc mặt Đàm Dận qua kính chiếu hậu, sau đó cẩn thận hỏi: “A Dận, chúng ta đi đâu giờ?”Đàm Dận day day mi tâm: “Về nhà, sau đó đổi vé máy bay sang ngày mai.”“Ừm.”Sau khi trở về anh liên tục đập đồ, rồi bắt đầu ngồi hờn dỗi trong căn phòng đen kịt.Vương Hạo thấp thỏm vòng qua anh đến toilet để tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại nơm nớp lo sợ vòng qua anh trở về phòng.
Hai tiếng sau anh ta ngủ thϊế͙p͙ đi nhưng lại bị Đàm Dận dùng vẻ mặt u ám đánh thức rồi bảo anh ta nghĩ cách định vị điện thoại di động của Biên Nhan, anh muốn nắm được hành tung của cô.Theo phán quyết của tòa, chuyện ba Biên ngồi tù trở thành kết cục đã định.
Tất cả tài sản trong nhà sau khi được kiểm tra lại thì lần lượt bị ngân hàng lấy đi bán đấu giá.
Biên Nhan chuyển vào một căn nhà trọ của Ngải Lệ tại trung tâm thành phố để ở tạm.
Cô luôn đóng cửa không ra ngoài, tự nhốt bản thân để tập trung sáng tác.
Không có ai đến quấy rầy cô, dù sao bây giờ cô đã nằm trong danh sách đen của rất nhiều người, chỉ có shipper còn siêng gọi điện cho cô và dùng giọng thân thiết nhắc nhở cô mở cửa mà thôi.Lần đầu tiên Biên Nhan nếm thử trạng thái viết văn khi đang say rượu, từ cấu tứ đến viết rồi sửa đổi trau chuốt, cô chỉ mất khoảng một tuần, thậm chí trong thời gian này cô còn không thèm soi gương nữa.Sau khoảnh khắc kịch bản hoàn thành, suy nghĩ hỗn loạn nhiều ngày qua của cô như được xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, dường như cuộc sống lại có thể tiến về phía trước, chưa từng hoàn toàn bị hủy hoại vào đêm hôm qua.Sáng sớm cô đến phòng làm việc muốn đưa tác phẩm mới cho thầy đọc thử, xem xem có cơ hội làm thành phim hay không.Đồng nghiệp nói hôm nay có đối tác mới tới đây, đang nói chuyện với ông chủ trong phòng tiếp khách, nhờ cô thuận tiện bưng cà phê qua giúp.Biên Nhan chần chừ đôi chút, tuy cô không để ý nhưng khó tránh khỏi có so sánh.
Trước đây ở phòng làm việc, loại bưng trà đưa nước vặt vãnh này chưa bao giờ tới tay cô cả.Biên Nhan gõ cửa, sau khi được phép vào thì cô lặng lẽ đặt khay lên bàn, chia cà phê cho hai người trước mặt.Thế nhưng không ngờ rằng người đang trò chuyện vui vẻ với Tống Thần lại là người quen cũ của cô.Là người lúc trước nhờ vào việc sao chép trộm kịch bản mà đẩy tiếng tăm của mình lên cao trong giới biên kịch, Hạ Tân.Hạ Tân ngồi đối diện khẽ mỉm cười với cô.
Ngũ quan của cô gái này thường thường không có gì đặc sắc, nhưng làn da rất trắng, gầy yếu và nhã nhặn.
Chính vì dựa vào phong độ trí thức này nên cô ta đã sảng kɧօáϊ lừa gạt được cả đám người kia làm bọn họ tin tưởng kịch bản đó do cô ta viết ra.Còn gương mặt của Biên Nhan có vẻ như trời sinh trông không giống người có thể viết ra được một tác phẩm hay.Tống Thần cười ra hiệu bảo Biên Nhan ngồi xuống: “Chắc em và Nhan Nhan là bạn học phải không, sau này làm việc với nhau thì chắc sẽ có nhiều suy nghĩ hợp cạ lắm đấy.”Hạ Tân đầu tư vào studio, sau này gần như là một nửa chủ của cô.Cô ta gật đầu, môi vẫn mỉm cười: “Tôi luôn rất thưởng thức Biên Biên.”“Chị gọi tôi là gì?”Nụ cười của Hạ Tân cứng lại trong chớp mắt nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại: “Biên biên, trước kia chị luôn gọi em như vậy, em quên rồi sao?”“Ha ha, cái tên Biên Biên này chỉ có người rất người thân mới gọi em ấy như vậy.” Tống Thần giảng hòa.Biên Nhan mỉm cười: “Gọi tên tôi là được rồi.”Đôi mắt Hạ Tân trở nên lạnh lùng.Tống Thần yên lặng nhấp một ngụm cà phê, chú ý tới kịch bản cô đang cầm trong tay thì mỉm cười nói: “Có phải Nhan Nhan của chúng ta lại có tác phẩm mới rồi không? Vừa hay, cô Hạ cũng ở đây, chúng ta cùng nhau xem xét thử đi.”Biên Nhan né tay anh ta ra rồi đáp lại bằng một nụ cười nhạt: “Không đâu thầy, hôm nay em đến để từ chức.”...Công việc cũng mất, nhìn dòng người qua lại trêи lối đi bộ, Biên Nhan tìm một bóng râm từ từ ngồi xổm xuống, trong lúc nhất thời cô bỗng hơi ngơ ngẩn.
Nhớ khi Hạ Tân được giải biên kịch xuất sắc nhất ở lễ trao giải phim điện ảnh, cô đã tức tối đến mức òa khóc thật to, ngồi uống rượu “ừng ực” (*) trêи hàng ghế dài của quầy bar.
Lúc ấy Tống Thần và cô có cùng chung mối thù, vừa giúp cô mắng Hạ Tân vừa ngăn cô cầm ly uống tiếp.
Khi đó, anh ta là người duy nhất tin tưởng cô.(*) Nguyên văn 吨吨: một loại meme có hình uống rượu.Bao Nuôi Idol - Chương 84: : Chia tayCô thật sự hận mình đã không ghi âm, nếu không vừa rồi cô sẽ mở nó ở ngay phòng tiếp khách làm bọn họ lúng túng chết mới thỏa.Ha ha.Ngồi xổm chốc lát Biên Nhan hơi khát nước, ven đường vừa lúc có Starbucks, cô trông mong nhìn lên bảng hiệu, ngẫm nghĩ đến số tiền còn dư lại rồi quay người vào siêu thị mua một chai nước suối nhỏ.Thuê xe thì hơi đắt, cô đang suy nghĩ nên về nhà thế nào thì điện thoại rung lên.
Tiết Ngôn, từ khi nhà họ Biên gặp chuyện không thì anh ta như bốc hơi khỏi nhân gian, giờ đây đang chủ động liên lạc với cô.Cô bắt máy nghe, hồi hộp, kèm theo chút áy náy và bất an vì lo sẽ hiểu lầm anh ta, nhưng cô vẫn hỏi ngay mà không hề có bất kỳ câu dẫn đề nào: “Hôm đó em đã thấy các anh và Lục Vĩnh Xương, chuyện ba bị bắt có liên quan đến anh không?”“...”Trong vài giây đợi anh ta trả lời, cô chưa từng nghe thấy tiếng tim mình đập rõ ràng đến vậy, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngột ngạt và đau âm ỉ.Tiết Ngôn lãnh đạm đáp lại: “Biên Nhan, không có chứng cứ thì đừng nên nói lung tung.”Cô siết chặt ngón tay: “Anh đang ở đâu?”Tiết Ngôn im lặng một giây: “Em đến Mỹ đi, anh sẽ giúp em trả tất cả các khoản nợ.”.