Bao Nuôi Người Yêu Cũ


Phía chị Thu, Bình An đã thu xếp xong, bây giờ chỉ còn bên Nhật Minh
Cầm đơn thôi việc trên tay, Bình An đi đến chỗ Thiên Thành.

Anh đang bận rộn pha chế, cô đứng phía sau do dự không biết nên mở lời thế nào.

Ngập ngừng một lúc lâu mới can đảm thốt lên:
“Anh...”
“Sao thế em?” Anh Thành nghiêng đầu, ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ cô.
Bình An đưa đơn thôi việc trên tay ra, tìm từ ngữ thích hợp nói:
“Em muốn xin nghỉ việc.”
 “Nghỉ việc?” Thiên Thành kinh ngạc, động tác trên tay dừng hẳn, anh đặt phin cafe xuống bàn, lòng chùng xuống, anh rủ mi che giấu đi nỗi mất mát nơi đáy mắt, im lặng một hồi mới cất giọng: “Đột nhiên lại xin nghỉ việc?”
“Em đã tìm được một công việc ổn định.” Bình An thật thà đáp.
Thiên Thành gật đầu, anh có dự cảm rằng lần chia tay này, anh với cô vĩnh viễn khó thành.

Đột nhiên nhìn vào mắt Bình An: “Sau này em thường xuyên ghé quán chơi nhé, anh vẫn ở đây….” Cuối cùng hai chữ “đợi em” vẫn không thể thốt ra, không biết cô có hiểu được ẩn ý trong câu nói này hay không, anh muốn ngăn cản, không muốn cô đi nhưng anh lấy tư cách gì đây?
Bình An mỉm cười gật đầu đây là lần thứ hai gọi anh một cách trang trọng, nhớ lúc mới đến đây, cô cũng gọi như thế.

Cứ tưởng chỉ mới hôm qua ngờ đâu đã hơn ba năm.
 “Quản lý, cảm ơn anh.”
Nhìn bóng lưng Bình An đến khi khuất dần, nụ cười Thiên Thành tắt đi, ánh mắt tràn đầy đau khổ, khẽ lắc đầu, lòng dâng lên dư vị chua sót.

Đơn phương một người, không được hồi đáp, dư vị đó đau hơn anh tưởng, chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì bất cứ cô gái nào mà đánh mất đi lý trí nhưng từ khi cô xuất hiện anh đã thay đổi.

Có lẽ, cô chính là nhược điểm trí mạng của anh.
   Cô gái của tôi, nhìn em bước đi chưa từng quay đầu lại, em có biết rằng lòng tôi đang rơi lệ?
Khi Bình An ra ngoài quán, Yến kéo tay cô, hỏi dồn:
“An xin nghỉ việc à? Đang làm tốt mà.

Dạo này ai cũng nghỉ việc là sao nhỉ? Chị Mai xin nghỉ, giờ tới An.”
“Ừ, An tìm được công việc mới rồi.”
“Chúc mừng An, sau này nhớ ghé quán chơi đó.”
Bình An gật đầu đồng ý.
Ra khỏi quán đã hơn sáu giờ.

Điện đường xung quanh bật sáng, tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo.

Thành phố A về đêm rất đẹp đáng tiếc vẻ đẹp của nó khiến cô cảm thấy lạc lõng.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.

Bình An hồi hộp đến mất ngủ, dậy sớm chuẩn bị kĩ lưỡng nhưng khi đứng trước công ty vẫn bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ.

Công ty này không phải lớn mà là rất rất lớn, lớn ngoài sức tưởng tượng.

Công ty Hi Vọng nằm ở nơi sầm uất nhất thành phố, cô ngửa đầu, càng cổ sắp gãy ra cũng không đếm được công ty có bao nhiêu tầng.


Hít vào thở ra mấy lần mới quyết tâm đẩy cửa đi vào.

Bên trong thật hoành tráng đó là điều đầu tiên xẹt qua đầu.

Tường được sơn màu trắng như tuyết, sàn lát đá cẩm thạch, trần nhà được gắn đến hàng trăm bóng đèn bằng pha lê, sáng đến chói mắt.

Xung quanh đặt rất nhiều chậu cây cảnh, vừa nhìn là biết đắt tiền
“Tôi có thể giúp gì cho chị không?”
Không biết từ khi nào trước mặt xuất hiện một cô gái trẻ đẹp.

Bình An vô tình lướt qua bảng tên cô gái, không khỏi há miệng.

Trời đất chỉ một cô gái làm bên quầy lễ tân đã xinh đẹp, thanh lịch đến mức này rồi những người khác nữa thì sao? Tuyển nhân viên không khác tuyển hoa hậu.

Cô nuốt nước miếng, có chút hít thở không thông.
“À...!có...” Bình An ngập ngừng lấy tờ giấy trong túi đưa cho cô gái xinh đẹp đó: “Cô có biết trưởng phòng Phạm?”
Cô gái liếc mắt nhìn cô đánh giá một hồi rồi nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Chị đi theo tôi.”
Bình An đi theo cô gái, mắt không ngừng nhìn xung quanh, đến khi ở trong thang máy vẫn nghĩ bản thân nằm mơ, chưa từng dám nghĩ sẽ có một ngày được đặt chân đến đây.

Trước đây, ước mơ của cô là học ngành quản trị kinh doanh, cứ tưởng rằng ước mơ ấy sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Thang máy lên đến tầng năm thì dừng lại, Bình An theo ra cùng cô gái.
“Chị đứng đây chờ, tôi vào trong thông báo.

“ Cô gái gõ cửa một cái.
“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói nghiêm nghị.
Bình An nhìn cánh cửa khép lại, hồi hợp đến không thở nổi.
Vài phút sau cô gái xinh đẹp ấy bước ra thông báo: “Chị vào đi.”
“Cảm ơn cô.” Bình An lịch sự nói
“Không có gì.” Cô gái cười cười rồi xoay lưng bước vào thang máy.
Bình An chỉnh đốn quần áo, thở hắt một hơi thật dài mới đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông tầm bốn mươi tuổi ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt từng trải có chút lạnh nhạt.
“Cô ngồi đi.”
“Vâng ạ.”  Bình An dè dặt ngồi xuống ghế đối diện trưởng phòng Phạm.

Hai tay đan chặt, mồ hôi rịn đầy lòng bàn tay.
“Cô là Đỗ Bình An? ”
“Vâng ạ!”
Trưởng phòng Phạm gật đầu, lưng dựa vào thành ghế: “Cô biết công việc mình rồi chứ?”
“Biết ạ.
Trưởng phòng Phạm nhấn nút gọi, bên kia nhanh chóng vang lên giọng nữ: “Tôi nghe ạ.”
“Cô vào đây.”
Hai phút sau, cửa phòng mở ra một cô gái bước vào.
Bình An len lén liếc nhìn, cô gái này khoảng tầm hai tám, hai chín tuổi, vóc người cân đối, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, môi son đỏ, sắc mặt lạnh lùng, không lộ ra bất kì cảm xúc nào.

Chỉ khi dừng trước mặt trưởng phòng Phạm, khóe môi mới hơi cong lên.

“Cô đưa cô An đi nhận việc.


“Vâng.” Cô gái gật đầu sau quay sang Bình An nói: “Đi theo tôi.”
Bình An chào trưởng phòng Phạm rồi bước theo cô gái đó, không nghĩ phỏng vấn nhanh như thế, khi xem phim trên ti vi thấy rất khắt khe.

Đúng là không nên tin trong phim là thật.
“Tôi là Tố Thùy.”
 “Còn tôi là Bình An.”
Tố Thùy đưa cô vào phòng làm việc, trong này có hơn hai chục người đang cặm cụi làm việc, nhìn thấy có người mới họ đồng loạt ngẩng lên nhìn.
“Đây là Bình An sau này cô ấy sẽ giúp chúng ta mấy việc lặt vặt.”
“Xin chào mọi người.” Bình An mỉm cười chào mọi người.
“Oa, làm việc ở đây hơn hai năm đến giờ tôi mới biết còn có loại công việc này, ngày tháng tới khỏe rồi.” Chàng trai đeo kính ngồi bên tay trái, mắt sáng rực, miệng cười toe toét đến tận mang tai.
“Chậc! Công ty chúng ta người đẹp nhiều như nấm, không ngờ đến người sai vặt cũng là một mỹ nhân.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Có vài người phụ họa theo.
“Mọi người làm việc của mình đi.” Tố Thùy nghiêm giọng, cả đám liền im bặt, thân ai nấy làm.

Tố Thùy quay sang nhìn Bình An: “Cô đi theo tôi.”
Chỗ ngồi của Bình An ở một góc khuất trong phòng.

Sau khi nói toàn bộ công việc, Tố Thùy liên rời đi không quên dặn dò: “Cô đừng bao giờ lên tầng mươi tám.”
Bình An không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu, đem điều cấm kị đó nhớ vào đầu.
Bình An nhìn bàn làm việc có chút nghệch ra.

Cô chỉ là chân sai vặt không ngờ được đãi ngộ tốt đến thế.

Trên bàn làm việc còn có máy tính.

Cô nhéo má một cái.

Liền nhăn mặt, xoa xoa má.

Đây không phải đang nằm mơ.Trời đất! Cô thật sự đang ở trong công ty Hi Vọng.
 Ngày đầu tiên đi làm trôi qua cực kì suôn sẻ.

Ai cần uống thứ gì cô sẽ đi pha, ai cần in giấy tờ gì cô sẽ đi in, nơi nào bẩn cô sẽ đi quét.

Công việc này thật sự rất tốt.
Về đến nhà đã hơn sáu giờ tối, bà Lan nhìn thấy cô về vội đi ra đón: “Con về rồi, ngày đầu đi làm thế nào?”
“Rất tốt mẹ ạ!” Bình An cười tít mắt, chín năm rồi đây là lần đầu tiên cô cười tươi như thế.
“Chị.” Như Ý từ trong phòng chạy ra ôm lấy Bình An.
“Em ở nhà ngoan không?”
“Rất ngoan ạ!”

“Hai đứa rửa tay vào trong ăn cơm.

Hôm nay mẹ có làm món thịt kho tàu hai đứa thích.”
Bữa ăn không khí rất vui vẻ.
“Con bé Mai quả là người tốt.

Nó giúp nhà chúng ta nhiều quá.

Cho chúng ta mượn tiền trả nợ rồi còn giới thiệu cho con việc làm tốt.

Hôm nào bảo con bé đến chơi nhé! ”
“Vâng thưa mẹ.”
Thấm thoát Bình An làm việc ở công ty Hi Vọng hơn một tuần.
“An nghe tin gì chưa? ” Vân Anh chạy nhanh đến chỗ cô, gương mặt không giấu nỗi vui sướng.
“Tin gì?” Bình An đang pha cà phê dừng lại hỏi.
Vân Anh là cô gái tốt đối xử với cô rất nhiệt tình.

Cô nàng có gương mặt khả ái, thông minh lém lĩnh, tính cách hòa đồng, luôn biết cách khiến người khác vui vẻ.
“Xì, mù tin tức vừa thôi.

Công ty trúng ta vừa mở thêm năm mươi chuỗi chi nhánh siêu thị mini trên toàn quốc.

Chủ tịch chúng ta quả thật tài giỏi, người gì đâu vừa đẹp trai, vừa giàu, vừa giỏi giang.” Đôi mắt Vân Anh tỏa sáng: “Điều quan tọng nhất chúng ta sẽ được thưởng tiền đó, người được hai triệu.” Vân Anh cười hắc hắc.
“Hai triệu? Thật không?” Bình An hỏi dồn, không phải chứ lộc từ trên trời rơi xuống.
 “Tất nhiên tin chính xác trăm phần trăm.” Vân Anh khẳng định.
May mắn quá! Số Bình An thật đỏ, mới làm việc hơn một tuần đã có tiền thưởng.

Cô sẽ mua đồ mới, mua thức ăn ngon cho mẹ và Như Ý.
“Thôi Anh đi làm việc đây.” Vân Anh tung tăng đi về phòng làm việc.
Bình An nhìn theo chỉ biết lắc đầu cười, đặt hai cốc cà phê vào khay rồi đi ra ngoài.

Đến ngã rẽ chợt dừng chân.
“Em không thích cái cô Bình An đó ngay.”
“Chị cũng thế.

Người như cô ta không học hết lớp mười hai lại vào được công ty chúng ta.”
“Nghe nói nhà có quan hệ.”
“Bất công thế đấy.

Chúng ta học ngày đêm đến bây giờ cũng chỉ là nhân viên quèn.

Người ta có quan hệ là vào ngay.”
“Mà em còn nghe nói nhờ vào nhan sắc dụ dỗ trưởng phòng Phạm.”
“Thật không? Nhìn bề ngoài hiền lành thế không ngờ là cáo già đội lốt cừu non.”
“Thì đó.”
 “Các cô đứng tám gì đó? Không mau đi làm việc.

Muốn nghỉ làm đúng không.” Giọng Tố Thùy vang lên.
“Dạ bọn em đi ngay.”
“Đúng là không lo làm việc tử tế suốt ngày chỉ biết tụ tập tám chuyện, nói xấu người khác.” Giọng Tố Thùy tràn đầy mỉa mai.
Bình An dựa lưng vào tường, sắc mặt trắng bệch.

Chẳng mấy chốc hành lang khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.


Không ngờ mọi người lại nghĩ cô như thế, trong lòng có chút phiền muộn nhưng rất nhanh biến mất.

Không sao, cô không làm việc mờ ám chẳng sợ bọn họ đặt điều.

Lại thêm thầm cảm kích Tố Thùy.

Bề ngoài cô ấy là người lạnh lùng không ngờ lại giúp mình.
 Cô đi vào thang máy ấn lên tầng mười.
Tầng mười là bên bộ phận thiết kế.

Bình An gõ cửa rồi đi vào.
Đào Ái Huân ngẩng đầu nhìn Bình An, đánh giá một lượt: “Để đó.”
“Vâng ạ!”  Bình An đi đến bộ bàn ghế sofa trong phòng, đặt hai ly cà phê lên bàn.
“Được rồi cô ra ngoài đi.”  Đào Ai Huân lạnh nhạt cất giọng.
Bình An vội vã ra ngoài, cẩn thận khép cửa, trong lòng ngưỡng mộ không thôi.

Trưởng phòng Đào đúng là người phụ nữ tài giỏi, thông minh, trẻ trung, xinh đẹp, mới hơn  hai mươi bảy tuổi đã ngồi ở vị trí trưởng phòng.

Nhưng sao có cảm giác trưởng phòng Đào không thích cô nhỉ? Ánh mắt cô ấy có vẻ khó chịu còn có chút gì đó mà cô không tài nào đoán ra được, vội lắc đầu,  chắc bản thân nghĩ nhiều rồi, cô mới vào đây làm sao có thể đắc tội với người ta được.
Cuộc sống của Bình An cứ vậy trôi qua.

Làm việc ở công ty Hi Vọng gần hai tháng, cô vẫn không biết mặt mũi của chủ tịch.

Vân Anh và mọi người rất ngưỡng mộ người đó.

Cô nghe nhiều đâm ra ngưỡng mộ.

Một người tài giỏi như thế, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khâm phục thật.

Trong trí tưởng tượng của mình người đó chắc hẳn tầm ngoài bốn mươi tuổi, dày dặn, từng trải, giàu kinh nghiệm.
Thỉnh thoảng Bình An ghé thăm chị Mai.

Shop đồ chị kinh doanh, rất đông khách, làm ăn ngày càng phát đạt.
“Em uống gì?”
“Cho em nước lọc là được rồi.”
Chị Mai rót nước đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Dạo này làm việc tốt không?”
“Tốt lắm chị.”
Hai,  ba khách hàng vào Shop.

Chị Mai nháy mắt: “Thấy chị kinh doanh tốt chứ?”
“Cực kì, cực kì tốt.”  Bình An giơ ngón cái lên
“Em ngồi chơi, chị đi tiếp đây.” Chị vỗ vai Bình An rời đi.
Bình An ngồi yên lặng trên ghế uống nước.

Nhìn chị Mai bận rộn môi khẽ cong lên.

Chị Mai cuối cùng đã thực hiện được ước mơ của chị rồi.

Cô thật lòng chúc mừng chị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận