Bao nuôi

Mấy ngày về nhà, tối nào Dữu Hựu Chi cũng nhận được tin nhắn của Chử Sở:
 
"Chú, có đó không? Nhìn gà đi."
 
"Gà" còn là một icon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"..."
 
Đây gần như là một loại ám hiệu.
 
Lúc rảnh rỗi, Dữu Hựu Chi sẽ gọi video qua, xem Chử Sở ngồi trong phòng mình, mặc quần lót dây đeo, chơi món đồ chơi nhỏ mang về, bản thân thủ dâm theo tiết tấu của cô. Lúc không rảnh, anh sẽ gửi một tin nhắn thoại qua, bảo Chử Sở ở hàng đàng hoàng chút, rảnh thì đọc sách, không được nữa thì đến chỗ công cộng làm tình nguyện viên đào tạo năng lực xã giao.
 
Chử Sở nói anh là có chuyện mới tìm, không có chuyện vứt mình một nơi. Dữu Hựu Chi đã biết tính của cô, thấy cô tức giận lập tức vuốt lông, mà cô cũng rất dễ dỗ.
 
Giờ nhà Chử Sở đang ở một mảnh đất trước khi phá sản, lúc trước chuẩn bị phá sản, nhà đã bị mang đi lấy tiền trả nợ. Năm xưa mẹ Chử Tống Ngọc Mẫn và ba Chử cùng nhau gây dựng sự nghiệp, hôm nay lặp lại phương pháp cũ, dần dần cũng có khởi sắc.

 
Trước mắt cuộc sống dần trở nên tốt đẹp, Tống Ngọc Mẫn bắt đầu quan tâm đến đời sống tình cảm của con gái.
 
"Ở trường có bạn trai sao?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Sở đang ăn ô mai thì dừng lại, nhìn mẹ mình, hàm hồ nói: "Vẫn chưa... Sao ạ?"
 
Đương nhiên Tống Ngọc Mẫn phát hiện ra co do dự: "Mẹ không nhúng tay vào chuyện con yêu đương, nhưng con phải tự biết cân nhắc, biết chưa?"
 
Chử Sở cúi đầu túm cuống ô mai, thuận miệng nói: "Cân nhắc thế nào ạ?"
 
Lúc cô khoe mẽ, gương mặt rất quyến rũ. Tống Ngọc Mẫn nhìn đứa con gái đơn thuần ngoan ngoãn của mình, thở dài: "Hai người nhất định phải có những điểm ngang hàng cơ bản, hoặc là vật chất, hoặc là tinh thần, nếu không dù sao cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Con còn nhỏ chưa phát hiện ra, sau này đến lúc ý thức được mới hối hận, thì ngay cả đường về cũng không thấy đâu nữa."
 
Ban đêm, cô nghĩ đến lời mẹ nói, Chử Sở cảm thấy mình vẫn phải đi ngủ sớm chút. Còn về Dữu Hựu Chi, một ngày còn chưa lên giường, một ngày cô còn chưa trả được nợ.
 
Tết năm nay từ ba người biến thành hai, khiến cho mẹ con Chử Sở không quá quen thuộc.
 
Làm sai còn lấy cái chết để trốn tránh, Chử Sở vừa oán vừa hận người cha này của mình, nhưng cô cũng không thể không nghĩ tới, dù sao cũng là người đã bầu bạn, nuôi dạy mình mười bảy năm. Phòng kho trong nhà biến thành phòng thờ, đêm ba mươi, Chử Sở theo mẹ dâng hoa quả và nhang đèn lên.
 
Tình hình trong nhà khá đặc biệt, ba mẹ cô đều là người miền Bắc, sau khi sin Chử Sở mới đến phương Nam làm việc. Vốn dĩ bọn họ cho rằng sẽ định cư ở phương Nam, không ngờ chuyện đột nhiên xảy ra, vòng vo một vòng lại quay về phương Bắc.
 
Khi tiếng chuông năm mới rung lên, cô cúi đầu móc điện thoại ra, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Dữu Hựu Chi. Kết quả, cô quá kích động nên đã gửi nhầm thành chúc mừng sinh nhật. Gần như cùng lúc, cô thấy Dữu Hựu Chi gửi bao lì xì chúc mừng năm mới.
 
Dữu Hựu Chi: "?"
 
Cô vội vàng thu hồi, lần nữa gửi "chúc mừng năm mới", gửi xong thì để điện thoại xuống, cô thấy ánh mắt vi diệu của mẹ.
 

Tống Ngọc Mẫn cười hỏi:"Gửi tin nhắn cho bạn trai à?"
 
Chử Sở khoát tay lia lịa: "Không ạ, không ạ."
 
Cô thấy mẹ cười lấy ra một bao lì xì đưa cho cô, bầu không khí xung quanh thả lỏng đi nhiều, đó là trạng thái chỉ có trước khi nhà xảy ra biến cố. Khi đó, tiếng TV đêm xuân thậm chí cũng khiến cô cảm thấy huyên náo.
 
"Qua năm rồi, bé cưng, chúng ta phải nhìn về phía trước."
 
Dọn qua phòng khách, Chử Sở chúc mẹ ngủ ngon rồi đi về phòng.
 
Cô bật điện thoại lên, thấy ban nãy Dữu Hựu Chi còn gửi một tin nhắn qua: "Thu hồi làm gì, dù sao cũng gửi rồi, cái kia có thể đợi đến sang năm rồi gửi sau."
 
Qua tết, khi Chử Sở về trường đã béo hơn một chút, cùng với lỗ tai đã nhiễm trùng gần một tháng.
 
Bên tai bị nhiễm trùng sưng đỏ rất rõ ràng, Dữu Hựu Chi chỉ cần liếc mắt đã thấy. Anh thấy buồn cười: "Đã thiếu nữ còn muốn đeo bông tai à?"
 
Chử Sở che lại không cho anh xem: "Chú mới thiếu nữ."
 
Dữu Hựu Chi xoay đầu cô, lộ ra lỗ tai bên kia, bên đó khôi phục rất tốt, đeo một chiếc kim bấm bằng bạc, trên tai còn có một viên bạc.
 

Đột nhiên Dữu Hựu Chi biết tại sao phụ nữ lại thích đeo bông tai, nhất là kiểu dái tai có thịt như Chử Sở. anh có thể tưởng tượng được lúc cô mang bông tai nặng, cái lỗ nhỏ bị giãn ra, chút thịt không lớn bằng đầu ngón tay anh sẽ đỏ lên, giống như quả mận đỏ mỏng vỏ bị cắn xuống.
 
Người đàn ông nhéo bên tai không bị nhiễm trùng, chậm rãi nói: "Nhìn như vậy, giống như vừa qua tết, em đã trưởng thành hơn rồi."
 
Chử Sở nâng mắt nhìn anh, nhận ra chút tình ý mỏng manh trong mắt anh. Cô cho rằng đó là dục vọng, tay rất tự giác mà sờ lên bắp thịt trên cánh tay cường tráng của anh, nhỏ giọng nói: "Chú, vậy chú có muốn ân ái không?"
 
Cô còn muốn được voi đòi tiên sáp lại gần người đàn ông, nhưng bị anh ấn đầu về.
 
Dữu Hựu Chi nhìn kính chiếu hậu, nổ máy xe, chạy xa khỏi trạm xe lửa mới nói: "Chử Sở, em trưởng thành chút đi, gan cũng càng ngày càng lớn rồi, biết cả lấn lướt cơ đấy."
 
Chử Sở bĩu mỗi, buồn buồn nói: "Vờ vĩnh, nói cứ như tôi đang không trâu dắt chó đi cày vậy."
 
Kết quả, đêm đó Chử Sở thật sự đã lấn lướt, nằm trên bàn sách của Dữu Hựu Chi, đỏ mặt quyến rũ anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận