Bao nuôi

Vừa xấu hổ vừa giận dữ, cảm giác đau ở cổ rõ ràng hơn, đột nhiên Chử Sở đỏ mắt.
 
Dữu Hựu Chi cúp điện thoại xong, để thư ký Chu xử lý công việc còn lại, rồi bế cô lên. Chử Sở cố nén nước mắt, cho đến khi anh ôm cô đi xa, mắt mới đỏ lên như khóc.
 
Dữu Hựu Chi cũng không an ủi cô, đợi cô khóc thút thít một hồi lâu mới nói: "Rất đau hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi đó cô đau thương quá độ, căn bản không xem biểu cảm của anh, chỉ vừa khóc vừa nói: "Tôi mất hết mặt mũi rồi, chuyện tôi vừa làm ban nãy bị bạn tôi thấy hết, nhất định sẽ cho rằng tôi là đứa mất não..."
 
Dữu Hựu Chi thở dài một hơi, nói: "Đồ ngốc, cổ bị rạch, có lẽ sẽ để lại sẹo. Em không sợ bị sẹo mà lại sợ mất mặt à?"
 
Sau đó Chử Sở không nói nữa, chuyên tâm khóc nhè, mặc cho Dữu Hựu Chi ôm cô vào phòng y tế của công ty.
 
Nghĩ tới đây, Chử Sở sờ đôi mắt đã khô của mình, cảm thấy mình lại xấu mặt lần nữa.
 

Cổ bị hạn chế di chuyển, cô không thể làm gì khác hơn là nằm thẳng trên giường bệnh chơi điện thoại. Tin nhắn trong nhóm chat của  mấy nữ sinh nhảy liên tục, Chử Sở cố gắng phân biệt lắm mới phân biệt được từng người đang nói gì.
 
Cụ thể chỉ nói một chuyện - dáng vẻ ông chủ công ty này ôm cô rời đi đẹp trai muốn chết.
 
Chử Sở phát hiện hóa ra mình không mất mặt, còn vui vẻ, gõ từng chữ một: "Tớ cũng cảm thấy vậy, sau này tớ sẽ không nói anh ta bị liệt dương nữa."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dữu Hựu Chi đi tới, thấy nụ cười ngây ngô trên mặt cô, lại nhìn vết thương trên cổ cô, anh cúi người hỏi cô: "Cổ cũng rách rồi còn cười được nữa à?"
 
Chử Sở nắm tay anh hôn loạn, nhìn anh mà nói: "Anh còn biết quan tâm tôi nữa nha."
 
Dữu Hựu Chi nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
 
Chử Sở mở to mắt nhìn anh: "Hơi đau."
 
Rõ ràng biết Chử Sở đang giả vờ đau, ý cười hiện ở khóe mắt không thể nào che giấu được, nhưng nghe cô nói lời đáng thương như vậy, anh vẫn cảm thấy không quá vừa ý.
 
Anh hơi đau lòng.
 
Thở dài, người đàn ông ngồi ở mép giường, rũ mắt, yên lặng đối mặt với cô, đầu ngón tay vuốt ve khoảng da sau tai cô.
 
Chử Sở nhìn vào mắt anh, cảm thấy lúc này anh có chút dịu dàng hiếm quá. Hồi lâu, cô giùng giằng ngồi dậy, đột nhiên nói: "Dữu Hựu Chi... Tôi muốn hôn."
 
Dữu Hựu Chi bật cười, bóp mặt cô: "Nên hôn... Nhưng chưa thấy ai nói thẳng ra như em."
 
Anh cẩn thận đỡ gáy Chử Sở, phòng ngừa vết thương được băng bó kỹ càng rỉ máu vì lôi kéo. Chử Sở thò tay ra sau sờ băng gạc trên cổ, nhưng chỉ mò được mu bàn tay của người đàn ông.

 
Cô nói: "Hình như tôi không thể ngẩng đầu lên hôn..."
 
Cô khó khăn lắm mới nói hết câu, Dữu Hựu Chi đã đứng ở mép giường cúi sát lại gần, chặn âm đuôi của cô ở trong miệng.
 
Anh ngước đầu hôn cô, đã lâu rồi Chử Sở không hôn, cô bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cong eo lên, nhưng lại dễ dàng hơn người đàn ông. Cô hàm hồ đáp lại anh, tay sờ lên yết hầu nổi rõ vì tư thế của anh.
 
Dữu Hựu Chi thở hổn hển nặng nề, hiển nhiên đã có chút động tình. Anh luồn tay vào áo Chử Sở, cởi áo lót của cô, quen tay xoa nắn.
 
Anh lui ra chút để Chử Sở lấy hơi, rồi hạ giọng trêu cô: "... Mềm thật đấy."
 
Đầu vú luôn cọ vào tay người đàn ông, Chử Sở cảm thấy giữa hai chân không thoải mái, cô lặng lẽ cọ sát, nhưng chưa được mấy cái đã bị Dữu Hựu Chi phát hiện.
 
Tay cô xê dịch ở trong chăn, mặt chăn hơi chuyển động. Chử Sở khẽ rên một tiếng, chân kẹp chặt, mặt đỏ như quả hồng. Bác sĩ nghe thấy âm thanh bên trong, gõ cửa hỏi: "Tổng giám đốc Dữu, có chuyện gì vậy?"
 
Cửu hé ra một khe nhỏ, ông ấy thấy Dữu Hựu Chi ngồi ở mép giường, dùng sắc mặt bình tĩnh khoát tay với mình: "Không sao, cô ấy ngước đầu, đụng đến vết thương."
 
Bác sĩ đáp một tiếng, lại dặn dò đôi câu rồi xoay người rời đi.

 
Bác sĩ bận bịu ghi chép, không thấy vừa rồi Chử Sở siết chặt chăn, mặt đỏ lên, đầu rịn ra chút mồ hôi mỏng, chân ở dưới chăn run rẩy, phun dâm thủy lên tay Dữu Hựu Chi.
 
Ở chỗ xa lạ, cơ thể Chử Sở cũng nhạy cảm hơn bình thường. Dữu Hựu Chi vốn định trêu cô, nhưng lại bị mấy câu nói của cô làm cho suýt chút nữa không kiềm chế được mình.
 
Sau khi nghỉ ngơi ở phòng y tế một lát, Dữu Hựu Chi đưa cô đến chỗ xe buýt tụ tập với các bạn.
 
Chử Sở nắm tay anh để xuống giường, lúc chân chạm đất lại được anh đỡ.
 
"Chú phiền thật đấy, chân tôi mềm nhũn rồi..." Cô khẽ than.
 
Dữu Hựu Chi giúp cô kéo lại quần áo, xác nhận vết thương không có gì đáng ngại, giọng điệu lại trở nên xấu xa: "Chử Sở, lúc trước tôi họp, em khiến tôi bẽ mặt, không phải là vui vẻ lắm sao? Cứ như vậy về đi, người khác hỏi em thì cứ nói là sợ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận