Bao nuôi

Khi Chử Sở mở mắt một lần nữa, Dữu Hữu Chi đang giúp cô băng bó lại miệng vết thương.
 
Cô khẽ cựa, lại bị người đàn ông kia giữ lại. Dữu Hữu Chi nhìn một mảng bầm tím trên cánh tay trắng nõn, vẻ mặt không được vui, anh nói: "Đừng nhúc nhích, sao lại bị như thế này, tay còn bị trầy da, nửa đêm còn phải vào đồn cảnh sát... Em đánh nhau à?”
 
Chử Sở vẫn còn đang lơ mơ, vô thức nghĩ về những bức ảnh được chụp trên điện thoại di động, sợ run cả người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô để anh băng bó miệng vết thương trên cánh tay xong, mới từ từ tựa vào ngực Dữu Hữu Chi, dùng giọng buồn buồn nói: “Dữu Hữu Chi, tôi không đánh nhau... tôi và bạn cùng lớp bắt được một kẻ biến thái chụp lén trong WC nữ ở trường chúng tôi, rồi báo cảnh sát. Lúc chú gọi điện thoại tới, tôi vừa mới  ghi xong lời khai với bạn cùng phòng.”
 
Giọng nói của cô không rõ ràng, Dữu Hữu Chi phải ghé sát vào mới có thể nghe rõ được lời nói của cô. Anh không ngờ bản thân mình lại là nguyên nhân chính, thở dài nói: “Vì thế mà cánh tay của em bị như thế này?”
 
Chử Sở từ từ nhắm hai mắt lại, nói: “Đúng vậy, hình như là lúc chặn người kia đi ra ngoài, bị cánh cửa cọ vào.”
 
Dữu Hữu Chi hôn lên đầu vai cô, vén chăn trên giường, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng nói: “Mệt thì ngủ đi, em làm tốt lắm... Nhưng thật ra tôi không ngờ được rằng, bây giờ cô gái của chúng ta lại dũng cảm như vậy.”

 
“Cũng không phải.” Chử Sở lắc đầu nói: “Tôi muốn đi tắm...”
 
Cô chui ra khỏi vòng tay của người đàn ông, đang định xuống giường, lại phát hiện xung quanh có chút khác thường, bọn họ không ở trong nhà trọ ở vịnh Lâm Loan nữa.
 
Ánh mắt tập trung lại, Chử Sở nhìn một vòng, quay đầu nhìn về phía Dữu Hữu Chi: “Chú, đây là đâu?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dữu Hữu Chi nằm trên giường im lặng nhìn cô, bình tĩnh mở miệng nói: “Nhà của tôi.”
 
Mười lăm phút sau, Dữu Hữu Chi đứng ở ngoài ban công nói chuyện xong với người bên kia điện thoại: “Chú ý các mối quan hệ công chúng, cuối năm sẽ thưởng cho cậu gấp đôi, Chu Du, tôi thay mặt cho công ty chúc cậu năm mới vui vẻ.”
 
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, anh quay đầu lại nhìn lướt qua, cất điện thoại di động, đi đến bên cạnh tủ quần áo cầm lấy một bộ quần áo ngủ của nữ, rồi đứng chờ ở cạnh cửa. Tiếng máy sấy vang lên, một lúc sau, cửa phòng được mở ra, để lộ gương mặt bị hơi nước làm cho đỏ ửng lên của Chử Sở.
 
Rõ ràng cô chỉ mới phát hiện mình quên không mang quần áo để thay, tay nhanh chóng quấn khăn quanh người, vẻ mặt nghi ngờ, bây giờ lại nhìn thấy Dữu Hữu Chi cợt nhả cầm bộ quần áo trên tay, định vươn tay ra ấy, nhưng không ngờ người đàn ông này lại tránh được động tác của cô.
 
Anh vươn tay vòng qua đầu gối bế người lên tay: “Cũng đã quấn khăn tắm rồi còn định vào trong làm cái gì, để tôi mặc cho em.”
 
Chử Sở sợ khăn tắm bị rơi xuống, không dám giãy dục mạnh, mặc kệ để anh ôm mình đến bên giường.
 
Dữu Hữu Chi vén chăn ra đặt cô lên giường, không quên cởi chiếc khăn tắm, để lộ cơ thể mềm mại trắng nõn. Vẻ mặt của anh cực kỳ bình tĩnh, hai tay giúp cô mặc áo ngủ và quần lót, sau đó ôm người vào lòng.
 
“Hôm nay bị dọa sợ rồi đúng không?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, ngón tay luồn qua từng sợi tóc của cô, từ từ vuốt lưng cô.

 
Chử Sở im lặng một lúc, hốc mắt hơi cay cay, chỉ là cô không vội vàng trả lời, mà lí nhí nói: “Sao chú lại có quần áo của nữ để cho tôi thay vậy? Có phải là chuẩn bị cho người khác nhưng mà không dùng đến nên đưa cho tôi dùng đúng không.”
 
Cô gái nhỏ ở trong lòng mình giống như một con mèo nhỏ yếu ớt nhưng vẫn muốn thử giơ móng vuốt sắc nhọn ra.
 
Dữu Hữu Chi bật cười, ôm chặt Chử Sở vào trong lòng mình, anh nhìn vào mắt cô, nói: “Tôi đã muốn buộc em bên người từ rất lâu rồi, lúc đó đã chuẩn bị sẵn rồi, em đang nghĩ đi đâu vậy.”
 
Mắt Chử Sở cẩn thận quan sát hình dạng yết hầu đang lên xuống của anh, bĩu môi nói: “Được rồi...”
 
Vốn dĩ cô muốn nói bản thân mình rất sợ, nhưng khi lời đến bên lại bị sửa thành: “Hôm nay tôi cực kỳ lợi hại, chú cũng không được nhìn thấy lúc tôi uy hiếp tên biến thái ở phòng bên cạnh giao nộp bằng chứng như thế nào đâu.”
 
Nhìn thấy nụ cười nơi khóe mắt của Dữu Hữu Chi càng lúc càng sâu, bây giờ Chử Sở mới nhớ đến mục đích lúc đầu, cố gắng sửa lại, nói: “Nhưng mà tôi cũng rất sợ hãi, thật đó. Lúc đó là do Thảm Tùng Tùng đỡ tôi ra ngoài, chân tôi mềm nhũn ra không bước đi được.”
 
Cô cũng biết bản thân vừa muốn tự biên tự diễn vừa muốn giả bộ thảm thương cực kỳ buồn cười, càng vùi đầu sâu vào vòng tay ấm áp của người đàn ông. Dữu Hữu Chi có chút phản ứng, cũng bởi vì tư thế của cô, thân dưới bị cặp đùi mềm mại áp sát trở lên hưng phấn.
 
Người đàn ông đè eo của cô gái xuống, tựa lên đầu giường, tay anh men theo vòng eo nhỏ nắm lấy cằm của cô gái: “Chân bị nhũn ra?”
 

Chử Sở khẽ kêu một tiếng, định tránh ra khỏi tay anh.
 
Cọ quậy khiến chiếc chăn bị đạp ra một chút, tỏa ra mùi thơm của sữa tắm. Đôi mắt Dữu Hữu Chi thay đổi, anh cúi đầu hôn lên tóc mai của Chử Sở, nói: “Chử Sở, trên người em lúc này đều là mùi hương của tôi.”
 
Anh tiếp tục nói: “Vừa rồi tắm sữa tắm ở chỗ nào vậy?”
 
Cô cầm lấy tay anh nói: “Cổ, ngực, bụng, cánh tay...”
 
Tay người đàn ông bị Chử Sở kéo, sờ lên từng vị trí trên người cô theo thứ tự mà cô nói, sau đó từ từ đi vào bên trong chiếc chăn tối tăm.
 
“Còn có chỗ này nữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận