Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Dần dần vào đông, tiểu Thái Tử cũng đã biết đi, tất cả vật bén nhọn trong cung đều bị bao lại, tránh cho thương đến tiểu Thái Tử.

Tiểu Thái Tử lớn lên thật sự vô cùng xinh đẹp, phấn điêu ngọc trác, giống như được chạm ngọc ra. Ngu Hạ muốn rời xa đứa nhỏ này, nàng sợ bản thân ức chế không được thích đứa nhỏ này, sợ bản thân bởi vì đứa nhỏ này sẽ lưu luyến nơi này.

Nhưng nàng rất khó khống chế trái tim mình.

Tiểu Thái Tử chớp đôi mắt to xinh đẹp, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, đơn thuần non nớt, cánh môi phấn nộn nhẹ nhàng đóng mở, Hà Tuyết dạy hắn kêu Ngu Hạ là “Mẫu hậu”, tiểu Thái Tử nhìn thấy Ngu Hạ liền kêu “Mẫu hậu”.

Ngay cả thanh âm cũng non nớt, răng sữa của hắn còn chưa chỉnh tề, phát âm cũng không rõ ràng, bất quá cũng đủ thông minh, rất nhiều chuyện Hà Tuyết dạy một lần là tiểu Thái Tử có thể nhớ kỹ.

Tiểu Thái Tử ôm chân Ngu Hạ, làm nũng cọ cọ trên đùi nàng, sau đó vươn tay muốn Ngu Hạ ôm hắn.

Trái tim cứng rắn cũng sẽ bị một đôi mắt xinh đẹp như vậy đả động, Ngu Hạ rất khó khống chế bản thân. Nàng không tự chủ được ôm tiểu Thái Tử lên.

Hắn gặm lên mặt Ngu Hạ, trên gương mặt trắng nõn của Ngu Hạ lưu lại mấy dấu răng, Ngu Hạ xoa xoa cái mũi của tiểu Thái Tử.

Hà Tuyết nói đứa nhỏ này sau khi lớn lên nhất định rất xinh đẹp, là mỹ nam tử khó có được. Không thể nghi ngờ, tiểu hài tử cơ bản đều lớn lên đáng yêu, nhưng tiểu Thái Tử lại không chỉ đáng yêu mà còn xinh đẹp đến quá mức, tuổi còn nhỏ ngũ quan đã rất rõ ràng.

Ngu Hạ biết, nếu Bạch quý phi thấy được tiểu Thái Tử, nàng khẳng định cũng sẽ thích đứa nhỏ này.

Mùa đông tới, trong phòng rất ấm, tiểu Thái Tử cùng Ngu Hạ cơ hồ cả ngày đều ở trong cung. Tiểu hài tử cũng cảm thấy không thú vị, luôn muốn đi ra ngoài chơi, Ngu Hạ lo lắng hắn nhiễm phong hàn, trước nay đều không cho hắn ra ngoài quá lâu.

Hôm nay thái y tới bắt mạch bình an cho Ngu Hạ, sau khi thái y đi Ngu Hạ nghe được một ít cung nhân nói chuyện phiếm, nói là Thái Hậu trong Vĩnh Thọ cung giống như không được tốt, gần nhất thường kêu thái y qua đó.

Ngu Hạ từ trong hộp lấy ra vòng tay Thái Hậu cho nàng, vòng tay tinh tế mỹ lệ phi phàm, cho dù ở bên trong tối tăm, một vòng trân châu cũng lập loè ánh sáng xinh đẹp.

Ngu Hạ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng.

Nàng thở dài.

Ngu Hạ gần đây gầy rất nhiều, vòng tay dễ dàng đeo vào, không gỡ cơ quan cũng có thể tháo xuống.

Nàng mặc áo choàng, mang theo Hà Tuyết đi Vĩnh Thọ cung.

Dọc theo đường đi, Hà Tuyết nói: “Công chúa, ngài cùng Thái Hậu cũng không quen thuộc, người quản bà ấy làm cái gì?”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Hà Tuyết biết, xen vào việc người khác tựa hồ chính là thiên tính của Ngu Hạ. Lúc trước nàng nếu không xen vào việc người khác cứu Lưu Tứ, để Lưu Tứ mơ ước sắc đẹp nàng, hiện giờ khả năng cũng sẽ không có kết cuộc như hiện tại.

Ngu Hạ nói: “Thái Hậu tuổi lớn, bà ấy cùng bệ hạ quan hệ không tốt, cung nhân gió chiều nào theo chiều ấy khó tránh khỏi làm biếng.”

Hà Tuyết bĩu môi: “Bà ấy cũng là tự làm tự chịu, vốn dĩ thân là mẫu thân bệ hạ, bà ấy nên là Thái Hậu tôn quý, người khác nên kính sợ bà ấy, ai kêu bà ấy lúc trước nặng bên này nhẹ bên kia, không có quan hệ tốt với bệ hạ.”

Hà Tuyết dẫn theo đèn cung đình, trên người Ngu Hạ mặc áo choàng thật dày, con đường phía trước không rõ, nàng thở dài: “Lòng người đều là thiên vị.”

Có người không được sủng ái, cũng sẽ có người được sủng ái.

Lúc ở Lan Quốc, không hề nghi ngờ Ngu Hạ chính là công chúa được sủng ái nhất, Thái Tử sủng nàng, Hoàng Hậu sủng nàng. Ở phía trên Ngu Hạ cũng có một ít công chúa, mấy vị công chúa này đều bị vắng vẻ, cũng bị làm khó dễ qua.

Chỉ là người đều chỉ đứng ở phương diện mình mà suy xét, lúc Ngu Hạ hưởng thụ sủng ái chưa bao giờ nghĩ tới người không được sủng ái.

Thái Tử cùng Hoàng Hậu ở sủng nàng luôn nói nói bởi vì Ngu Hạ ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, còn Giang Thái công chúa thì ngang ngược vô lý. Không có người chỉ trích Thái Tử cùng Hoàng Hậu không đúng, Ngu Hạ có được ích lợi giả càng sẽ không quan tâm.

Giữa Lưu Tứ cùng Thái Hậu, kỳ thật cũng không nên trách Thái Hậu bất công, trái tim ở trên người mình, bản thân rất khó khống chế nên hay không nên thích hoặc chán ghét một người.

Tựa như Ngu Hạ, rõ ràng nàng muốn rời xa tiểu Thái Tử, lại không thể khống chế được bản thân. Nàng khống chế không được lòng mình.

Thái Hậu sai lầm chỉ ở chỗ bà mất đi quyền lực, mà Lưu Tứ có được quyền lực. Ở trong hoàng cung này quyền lực mới là quan trọng nhất.

Trong Vĩnh Thọ cung cũng không đèn đuốc sáng trưng giống như trước, thậm chí có vài phần âm u.

Sau khi cung nữ thông báo, Ngu Hạ đi vào.

Thái Hậu hiện tại quần áo khéo léo, nàng mặc quần áo giáng sắc, tóc bạc chải lên chỉnh tề, ngồi ở trên giường đọc sách.

Ngu Hạ im lặng tiến vào, Tề Thái Hậu đặt sách sang một bên, Ngu Hạ hành lễ: “Gặp qua Thái Hậu.”

Thái Hậu liếc mắt nhìn Ngu Hạ một cái “Ban tọa.”

Ngu Hạ nói: “Nghe nói Thái Hậu gần đây thân thể không thoải mái, thường xuyên truyền thái y, ta tới đây nhìn xem.”

Trong tay Thái Hậu nắm một chuỗi Phật châu, nghe Ngu Hạ nói chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi cảm thấy ai gia hiện tại như thế nào?”

Ngu Hạ nhìn nhìn, đầu tóc Thái Hậu đã bạc trắng, trên mặt nếp nhăn càng nhiều, bất quá khí sắc nhìn tốt hơn trước nhiều “Thái Hậu thoạt nhìn rất tốt.”

“Ai gia tất nhiên rất tốt” Tề Thái Hậu nói, “Ai gia không cần bất cứ kẻ nào thương hại, lúc trước ai gia chưởng quản hậu cung, Tề gia ở tiền triều cầm giữ triều chính, nổi bật vô nhị, hiện giờ mất đi đoạn phong cảnh kia, ai gia cũng có thể sống sót.”

Ngu Hạ có thể tưởng tượng được, Tề Thái Hậu trải qua chuyển biến như thế nào. Thái Hậu trải qua thay đổi rất nhanh, Thái Hậu bi ai, so Ngu Hạ còn muốn nhiều hơn.

Nhìn đến Thái Hậu không có việc gì, ít nhất không có triền miên trên giường bệnh như trong tưởng tượng của Ngu Hạ, trong lòng Ngu Hạ cũng buông xuống.

Nàng khẽ gật đầu: “Ngài không có việc gì thì tốt, ta cũng nên trở về, Thái Tử lúc này hẳn là đã ngủ rồi, ta còn muốn nhìn Thái Tử.”

Thái Hậu cầm tay Ngu Hạ.

Nhẹ nhàng cởi ra, vòng tay trên tay Ngu Hạ bị cởi xuống.

“Ngọc Chân, ngươi gầy đi rất nhiều.” Thái Hậu nói, “Ngươi đều nhớ ra?”

Ngu Hạ nhẹ nhàng gật đầu.

Thái Hậu có thể nhìn ra được, cùng lần trước trong mắt Ngu Hạ nhiều hơn một tia lạnh nhạt.

Bà nói: “Ngươi luyến tiếc rời khỏi hài tử các ngươi? Vì hài tử các ngươi ngươi không thể không lưu lại bên người hắn?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu “Ta chỉ là không thể quyết định vận mệnh của mình, ta không có năng lực, từ nhỏ bị muôi đến quá mức yếu đuối, chỉ biết duỗi tay là có được tất cả, tựa như chim chóc trong lồng sắt.”

Ngu Hạ trong khoảng thời gian này cũng đã suy nghĩ cẩn thận, mẫu phi nàng đem nàng trở thành một công chúa mà sủng ái, để nàng tuổi nhỏ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc nhất. Lại không dạy nàng làm thế nào khi đối mặt với khó khăn cùng suy sụp.

Có lẽ lúc trước, tất cả người Lan Quốc cảm thấy Ngu Hạ đời này đều sẽ áo cơm không lo, rời xa tất cả phiền não, sẽ không bị người lừa gạt.

Ngu Hạ nhịn không được nước mắt rơi xuống, nàng dùng khăn nhẹ nhàng xoa xoa: “Hắn có mẫu thân, nhưng mà ta lại được gặp mẫu thân của ta. Đi tới nơi xa lạ, nghe được khẩu âm xa lạ, ăn thức ăn xa lạ, ta rất sợ hãi, cũng rất muốn về nhà.”

Thái Hậu cầm tay Ngu Hạ.

Ngu Hạ kỳ thật còn nhỏ, ở trong mắt Thái Hậu vẫn là tiểu hài tử. Thái Hậu nói: “Ai gia đưa ngươi về nhà, ngươi có muốn về không?”

Ngu Hạ gật gật đầu.

Nàng đương nhiên muốn trở về.

Nhưng nàng không thể trở về.

Ngu Hạ nói: “Ta đã đi không được, ta hiện tại là Hoàng Hậu của bệ hạ, ta nếu đi rồi hắn sẽ giết chết người trong Phượng Nghi Cung, thậm chí có khả năng khởi binh đánh Lan Quốc.”

Nàng biết Lưu Tứ so với trong tưởng tượng của nàng càng tàn khốc, loại chuyện này Lưu Tứ hoàn toàn làm được.

Thái Hậu cười cười: “Cũng phải. Hắn xác thật là loại người này. Ngọc Chân, nói cho ai gia, ngươi hận hắn sao?”

Ngu Hạ sửng sốt một chút: “Ta……”

“Ai gia hận hắn, không có lúc nào là không hận hắn. Hắn cướp đi nhi tử cùng trượng phu ai gia, giết hại cha mẹ cùng huynh đệ ai gia, ai gia ngay cả nằm mơ cũng muốn giết hắn, cừu hận như vậy ai gia căn bản không bỏ xuống được” Thái Hậu nói: “Ngươi cũng thấy được hắn tàn nhẫn thế nào, thấy được hắn lãnh khốc vô tình, hắn mang theo thiết kỵ giẫm đạp quốc gia ngươi, khiến cho ngươi rời khỏi mẫu thân, chiếm đoạt thân thể của ngươi, lừa ngươi sinh hài tử cho hắn, Ngọc Chân, ngươi có hận hắn không?”

Ngu Hạ đứng lên: “Ta……”

Nàng nước mắt chảy xuống: “Ta cũng muốn hận hắn, nhưng mà……”

Nhưng mà Ngu Hạ nhớ tới một giường hoa thược dược, nhớ tới Lưu Tứ ôm nàng vào ngực nhẹ giọng an ủi, nhớ tới hắn ban đêm mang nàng du ngoạn, nhớ tới hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, nhớ tới lúc nàng mang thai Lưu Tứ ghé vào bụng nàng lắng nghe, nhớ tới tiểu Thái Tử non nớt gọi hai chữ “Mẫu hậu”.

Yêu hận không phải nàng muốn là có thể.

Ngu Hạ không quyết định được tình cảm của mình. Nàng đầy cõi lòng thiếu nữ tình ý, vốn nên giao cho một nam nhân ôn nhu thiện lương, nhưng nàng không quyết định được tình cảm của mình, nàng chỉ gặp Lưu Tứ, chỉ yêu nam nhân bạo ngược đa nghi lại máu lạnh.

Không phải mất trí nhớ che mắt Ngu Hạ, không phải lừa gạt tình cảm nàng, khi nàng tỉnh lại ánh mắt đầu tiên là gương mặt Lưu Tứ, khuôn mặt hắn tuấn lãng đích xác phù hợp với trái tim thiếu nữ của nàng, làm nàng tình đầu sơ khai, những tình cảm chân thật tồn tại, cho nên nàng mới tin tưởng Lưu Tứ như vậy, tin tưởng mỗi câu nói dối của hắn. Lưu Tứ ở trong mắt nàng đích xác quá ôn nhu, nàng thật sự bị Lưu Tứ nâng niu trong lòng bàn tay, thật sự ngưỡng mộ hắn, yêu hắn.

Mòng tay Ngu Hạ hằn sâu vào lòng bàn tay: “Ta hẳn là hận hắn, nhưng ta quá yếu đuối, ta làm không được. Thái Hậu, ta yêu hắn, cho dù ta vì thích một người quan niệm hoàn toàn tương phản với ta, một người lãnh khốc bạo ngược mà hổ thẹn, ta cũng là yêu hắn.”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Tề Thái Hậu nhướng lên “Phải không? Ngươi thật làm ai gia thất vọng.”

“Hắn làm như vậy với ngài ta cũng cảm thấy tàn nhẫn, nhưng mà ta không giống ngài.” Ngu Hạ lại cầm khăn lau nước mắt “Tình cảm quá phức tạp, Lưu Tứ là nhi tử ngài, thời niến ấu của hắn ngài khẳng định cũng nghĩ tới yêu thích đứa con trai này, nhưng tính cách hắn làm ngài không thích, bản thân ngài cũng không khống chế được yêu thích của bản thân, tựa như ta, ta cũng quyết định không được yêu hận của bản thân.”

Ngu Hạ nói không sai, Lưu Tứ cũng là Thái Hậu hoài thai mười tháng sinh hạ. Chỉ là tính tình Lưu Tứ làm bà chán ghét.

Ngu Hạ nghĩ thông suốt hết thảy, lại cũng đi vào ngõ cụt.

Dưới ánh nến hai tròng mắt Ngu Hạ chứa nước mắt hiện ra ôn nhu, nàng da thịt thắng tuyết, tóc dài như mây, đầy đầu châu ngọc, đẹp đẽ quý giá dị thường, áo choàng tím hồ trên người không có cởi xuống, Hà Tuyết giơ tay đỡ nàng: “Ta không thể tha thứ cho bản thân.”

Thái Hậu nói: “Ngươi thật sự yêu hắn.”

Nếu không yêu, nàng cũng sẽ không đem sai lầm của Lưu Tứ quy kết thành sai lầm của một mình nàng.

Ngu Hạ hiện giờ mới mười chín tuổi, nàng còn có rất nhiều việc không rõ, Thái Hậu nhìn Ngu Hạ: “Hài tử ngoan, ngươi cần phải trở về, Thái Tử còn đang đợi ngươi.”

Sau khi Ngu Hạ rời khỏi đây, Thái Hậu mới nói: “Được rồi, ngươi cũng ra đi.”

Lưu Tứ bước ra.

Tề Thái Hậu uống một ngụm trà: “Ai gia muốn thương tổn ngươi, cuối cùng lại là thương tổn bản thân mình. Lưu Tứ, ngươi hiện tại vừa lòng chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui