Vũ Tình bỗng nổi hứng trêu người, cũng chẳng biết lá gan nàng từ khi nào mà lại lớn vậy nữa.
Chắc là từ lúc xuyên không đến giờ, mấy ngày đầu đến đây nàng còn khép nép.
Chắc chắn là do bị ai đó chiều quá sinh hư mới thành ra như thế này.
Không thể trách nàng được, Vũ Tình liếm liếm khóe môi.
Ánh mắt nàng nhìn Dạ Quân càng ngày càng trở lên xảo trá.
Ánh mắt vốn chìm trong du͙ƈ vọиɠ hiện tại lại đau đáu chăm chăm nhìn, thỉnh thoảng lại liếm liếm môi.
Ánh mắt hồ ly nhìn chằm chằm Dạ Quân như đang mưu tính điều gì đó.
Khiến ai đó không kiềm lòng được mà trong lòng dâng lên cỗ cảm giác nhộn nhạo khó nói.
Vũ Tình là người hiện đại, nàng thích cái tư thế chủ động này hơn.
Nó đem lại cho nàng cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ khó nói như đang cưỡi trên một con rồng, mà Dạ Quân là hoàng đế, cũng tức là rồng.
Vậy mong ước được cưỡi rồng hồi nhỏ giờ đây đã thành hiện thực.
Vũ Tình cười thầm trong lòng.
Hơn nữa, đây không phải tư thế cưỡi rồng hồi nhỏ nàng hay tưởng tượng và mơ đến sao?.
Cũng nôm na là cưỡi rồng nhưng nó....nó...nó xấu hổ quá.
Không giống hồi nhỏ nghĩ đến chút nào.
Nhưng mà không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Nàng vui thích là được, chẳng phải ai đó cũng rất dung túng nàng sao? Không lo, không sợ.
Vũ Tình bỗng nói
" Chẳng phải bệ hạ cũng không ghét bỏ thiếp sao?"
Sau đó Vũ Tình ôm cổ Dạ Quân, hai tay ôm chặt lấy đầu hắn.
Nàng cúi đầu xuống, bờ môi anh đào nhỏ rất nhanh liền chạm đến môi bạc mỏng của ai đó.
Nàng học theo động tác của Dạ Quân lúc trước, không ngừng gặm nhấm.
Hai tay cũng không nhàn hạ, nàng một tay ôm đầu, một tay vân vê các khối cơ chắc nịch.
Vũ Tình tấm tắc, công nhận là thích thật đấy.
Bảo sao nam nhân thích sờ nữ nhân như vậy.
Tuy là cơ thể nữ nhân với nam nhân khác nhau nhưng cả hai đều sờ rất thích.
Điều đó vô cùng lạ lẫm với Vũ Tình, một con người độc thân suốt 20 năm như nàng.
Không phải chưa từng có du͙ƈ vọиɠ, nhưng đều bị nàng kiềm chế lại.
Giờ nghĩ lại thấy lúc trước nàng có định lực lớn thật đó.
Giờ mà trở về lúc trước chắc chắn là sẽ khó nhịn đến chết mất thôi.
Nàng không có tài cán gì, nhưng được cái là học theo rất nhanh.
Gặm nhấm một hồi cũng chán, Vũ Tình học theo Dạ Quân nàng cố gắng cạy mở miệng hắn.
Dạ Quân cũng không muốn làm khó nàng nên liền thuận theo.
Vũ Tình được nước làm tới, nàng đã đâm lao rồi phải theo lao thôi.
Chiếc lưỡi đinh hương của nàng liền luồn vào trong.
Cả hai như phá bỏ mọi ngăn cách, triền miên không rời.
Tuy là nói nàng giành thế chủ động nhưng thật ra là Dạ Quân vẫn thỉnh thoảng tỉ mỉ dạy dỗ nàng.
Tiếng " Chậc chậc " vang lên vô cùng thâm úy.
Vũ Tình đều bị ép cho đến thở không nổi rồi, nhưng nàng vẫn rất kiên trì.
Vẫn hùa theo động tác của nam nhân.
Hạ thân nàng cũng không để vậy.
Nàng kẽ động thân, vì nàng ngồi trên người Dạ Quân nên vật thô to trong tư thế đứng thẳng.
Nó đâm thẳng đến điểm cuối cùng trong cơ thể nàng.
Nàng liền thả chậm động tác.
Vũ Tình thả cánh môi của Dạ Quân ra, nàng hít lấy hít để không khí thoảng đãng.
Động tác dưới thân cũng theo đó liền dừng lại.
Thấy nàng không chịu được.
Điều đó khiến cho Dạ Quân được một phen khích tướng nàng.
" Nào, mới như vậy đã không chịu nổi sao?"
Vũ Tình hờn dỗi, hai má nàng đã cũng theo đó mà ửng đỏ.
" Ngài là người học võ mà so với thiếp ư?"
Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Dạ Quân cũng vô cùng vui vẻ.
Thấy nàng không động nữa, nơi nào đó đã sớm trướng và căng như sắp nổ tung.
Vô cùng khó chịu.
Dạ Quân thúc một cái, sự hờn dỗi của Vũ Tình cũng theo đó mà tan thành mây khói.
" Á.."
" Đừng...đừng sâu như thế...thiếp chịu không nổi..."
Dạ Quân có vẻ không vừa lòng, hắn nắm chặt lấy eo nàng, khẽ vân vê như sắp làm gì đó làm cho mặt của Vũ Tình tái mét.
" Không, rõ ràng nàng chịu được.
Nhắc mới nhớ, nàng lớn tiếng như vậy không sợ bị phát hiện sao?"
Vũ Tình lúc này mới nhớ ra, nàng nhanh chóng bụm miệng.
Y phục nửa thân trên giống như sắp rớt xuống một nửa lộ ra bầu ngực căng tròn của nàng.
Dạ Quân nắm lấy eo nàng.
Nhấc nàng lên sau đó thả xuống, vật to lớn cũng theo đó mà đâm trúng đáy huyệŧ của nàng.
Vũ Tình cảm giác như sắp hỏng.
Nàng kẹp chân lại để vơi đi sự đau đớn này nhưng động tác này lại càng làm cho vách huyệt càng thêm hút chặt nam căn của nam nhân hơn.
Chịu đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Dạ Quân cũng chẳng thèm quan tâm gì nữa.
Hắn không ngừng thúc, mỗi cú thúc như trời giáng khiến Vũ Tình tối sầm mặt mũi.
Huyệt động cũng theo đó mà co rút dữ dội.
Nàng cảm giác như trời đất quay cuồng, tiếng thở dốc đầy mị lực không được ngăn hoàn toàn nên theo kẽ tay mà tạo thành những tiếng rên vỡ vụn.
Đầu óc Vũ Tình sớm trở lên mơ hồ, nàng không trụ được thân mình.
Một tay giữ chặt nam nhân một tay bịt miệng để tiếng rên không thoát ra.
Nhưng mỗi cú thúc đâm cho nàng như bay ra ngoài vậy, nàng cật lực bám chặt lấy Dạ Quân.
" Bạch! Bạch! Bạch"
" A...a...ha...a..."
Tiếng da thịt, tiếng rêи ɾỉ không ngừng vang vọng, Vũ Tình vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa mơ hồ.
Hoa hồ ấm áp không ngừng chảy ra nước, tưới lên nam căn đang lộng hành trong động.
Nàng không chịu được nữa rồi, vừa nãy đã đạt vài đợt cao trào, ở nơi nào đó đã sớm chịu không nổi.
Bên trong cơ thể nàng, các vách thịt không ngừng hút chặt, co rút đến mức làm Vũ Tìиɦ ɖu͙ƈ tiên dục tử.
Vũ Tình không chịu được nữa.
Cả cơ thể như đông cứng lại, mí mắt nặng như đeo chì.
Cả cơ thể Vũ Tình mềm nhũn treo trên người nam nhân.
" Chậc!"
" Mới vậy mà đã không chịu được sao?".