Tuyên Giản không hiểu sao thuộc hạ của Yến Duân lúc nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu như vậy, mỗi lần Yến Duân không ở đây lại bóng gió nói với hắn những lời hết sức khó nghe.
Ngày hôm nay cũng vậy, Tô Nhược vừa bê đống đồ chuẩn bị mở cửa đón khách vừa bực bội.
"Chúng ta phải ở đây chịu khổ nhiều người thì cũng thảnh thơi quá rồi, chỉ biết ăn rồi ngủ."
Tuyên Giản chớp mắt, hắn nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ có cần ta giúp gì không?"
"Không dám, nếu tỷ tỷ đây sai ngươi làm việc thì khi về chủ nhân lại xử tội ta."
Nói xong lại lầm bầm: "Rõ ràng chỉ là nhi tử của tên hôn quân kia chẳng hiểu chủ nhân coi trọng cái gì, nếu vì gương mặt này thì sớm muộn gì rồi cũng có ngày chán thôi."
Sở An khuyên nàng ta nói bớt đi vài câu, Tô Nhược lại tức giận quát lên: "Không phải ngươi cũng cảm thấy thế sao? Giả vờ làm quái gì?"
Mãi đến khi Lưu Sơn hắng giọng một tiếng đứng chằm chằm nhìn Tô Nhược mới chịu ngậm miệng lại, bỏ lại một mình Tuyên Giản im lặng đứng đó thẫn thờ.
Cũng bởi Tuyên Giản quá đỗi hiền lành, dù bị nói như thế nào cũng không phản kháng cũng không nói lại với Yến Duân nên mấy người này mới được đà làm tới.
Dân nước Yến và Dung Thành từ trước đến nay luôn không vừa mắt nhau, từ khi Tuyên Hoà lên ngôi, Yến Quốc càng trở mặt với Dung Thành vậy nên dân chúng cũng có phần ác cảm.
Nhất là Tuyên Giản là nhi tử của Tuyên Hoà - một tên hôn quân người người muốn giết, bị kẻ khác chướng mắt cũng là điều dễ hiểu.
Còn vì sao hắn biết những người này đều là người Yến Quốc, bởi vì Yến Duân cũng không có ý định giấu, gã mang họ Yến là họ rất hiếm ở Dung Thành vậy nên ngay từ đầu Tuyên Giản đã nghi ngờ.
Chỉ là họ "Yến" này có thể là công tử thế gia, cũng có thể là hoàng thân quốc thích.
Lưu Sơn sợ Tuyên Giản không vui nên quay qua giải thích: "Công tử đừng nghe những lời họ nói, chúng ta đều theo chủ nhân từ khi còn nhỏ nên thân nhau như huynh đệ vậy, nhiều khi lời nói hơi quá phận mong đừng để ý."
Tuyên Giản gật gật đầu lại nhanh chóng về phòng đóng chặt cửa lại, trong lòng có chút mong Yến Duân trở về sớm.
Hai năm qua ở trong cung khiến Tuyên Giản đề phòng tất cả những người xung quanh, ngay cả nói chuyện cũng phải cực kỳ cẩn thận, nghe thấy lời mỉa mai cũng phải giả điếc như không thấy mới có thể sống yên bình.
Tuyên Giản rất muốn trở về chùa Diên An bởi vì hắn cũng chỉ có nơi đó để đi.
Thế nhưng Tuyên Hoà còn đang treo lệnh truy nã hắn, trở về chùa Diên An bây giờ chẳng khác gì gây thêm hoạ.
Tuyên Giản siết chặt quạt trong tay, lựa chọn trước mắt càng thêm mơ hồ.
Thân quạt được làm bằng tre nên rất dễ gãy, Tuyên Giản chỉ dùng sức nhẹ đã nghe thấy tiếng như gỗ nứt, hắn vội vàng buông tay ra cẩn thận nhìn lại chiếc quạt.
Đây là của Yến Duân tặng hắn, lại bị hắn phá mất rồi.
Tuyên Giản ăn xong một bữa cơm đạm bạc đến tối mới thấy Yến Duân trở về, hắn vội vàng ngồi bật dậy chưa kịp vui mừng thì Yến Duân đã nhanh hơn kéo tay hắn ra ngoài, trên mặt có chút gấp gáp.
"Quan binh đang đi lục soát nơi này, ngươi mau theo ta trốn trước."
Tuyên Giản lộ rõ vẻ sợ hãi, không dám nhiều lời thêm nhanh chóng chạy theo Yến Duân, trước khi đi không quên cầm theo cái quạt gần như rách nát kia.
Yến Duân đưa hắn ra cửa sau, thấy quan binh không không ở đây vội vàng thúc ngựa chạy đi, Tuyên Giản xoay người lại nhìn bỗng nhiên mày hơi chíu chặt.
Không biết Yến Duân đưa Tuyên Giản đi tận mãi đâu, sau khi thấy quan binh không đuổi theo gã mới thả chậm tốc độ.
Suốt đoạn đường đi vì vội nên Tuyên Giản không có cảm giác gì, nhưng hiện tại ở trong lồng ngực Yến Duân lại hơi không thoải mái, hắn vừa nhúc nhích một chút lại chạm vào người Yến Duân, khoảng cách gần đến mức không một kẽ hở.
Yến Duân thấy hắn cựa quậy cúi đầu xuống hỏi: "Đi lâu nên mệt sao?"
Giọng nói khàn khàn mang theo hơi nóng phả bên tai khiến Tuyên Giản cảm thấy hơi ngứa ngáy, hắn rụt cổ lại gật nhẹ đầu.
Yến Duân thấp giọng cười một tiếng nhảy xuống ngựa, sau đó rất tự nhiên mà ôm cả eo Tuyên Giản xuống theo, lặn lội cả nửa đêm cả hai cũng đã mệt, hắn xoa nhẹ đầu Tuyên Giản nói:
"Chúng ta vào hang động kia nghỉ một chút nhé?"
Tuyên Giản lại gật đầu đi theo sau Yến Duân, ngoan không thể tả.
Yến Duân không thể nào hiểu được, một Tuyên Giản ngoan ngoãn đến chừng này tại sao lại có thể lập kế mưu phản cướp đoạt ngôi vua giết người không chớp mắt, nếu không phải bản thân gã tự mình trải qua có chết gã cũng không dám tin một thiếu niên nhu thuận như vậy sau này sẽ trở thành bạo quân.
Yến Duân đốt lửa lên sưởi ấm, trong lúc gã đang bận rộn đột nhiên Tuyên Giản lên tiếng.
"Ngày trước ca ca nói khách điếm đó rất an toàn, Tuyên Hoà cũng dần nới lỏng truy nã tại sao hiện tại lại có thể tìm đến đây?"
Động tác Yến Duân thoáng dừng lại sau đó lại ném que củi vào trong đống lửa, ngọn lửa bùng lên trong phút chốc kêu tanh tách.
"Lão ta treo thưởng ai có tin tức của ngươi sẽ được thưởng 200 lượng vàng, ngày trước truy nã là chuyện của triều đình, nhưng có ngân lượng lại là chuyện của rất nhiều người."
Tuyên Giản rũ mắt xuống nhỏ giọng nói: "Ta không hề bước chân ra khỏi cửa."
Những lần ra ngoài hắn đều đi cùng Yến Duân, nếu Yến Duân không ở nhà Tuyên Giản đều ngoan ngoãn ngồi trong phòng, cùng lắm ra ngoài hiên dạo một chút.
Hắn biết bản thân đang ăn nhờ ở đậu không nên nghi ngờ lung tung, thế nhưng...
"Tuyên nhi." Yến Duân mỉm cười xoa lên đầu hắn.
"Ngươi cũng không đến nỗi ngốc."
Khách điếm người qua kẻ lại nhiều, tuy nơi đó mới mở nhưng nằm trong vùng đắc địa khách ra vào nườm nượp, làm sao có thể đảm bảo không ai vô tình nhìn thấy Tuyên Giản.
Trong khi khách điếm đông như vậy dù phòng hắn có ở sau viện thì vẫn không tránh khỏi có người bắt gặp, nhưng hắn vẫn tin theo hướng có người đã lén lút mật báo, mà người này không ai khác chính là một trong số những thuộc hạ của Yến Duân.
"Đói không?"
Trước khi ra ngoài Tuyên Giản đã kịp ăn tối nên không đói, hắn lắc đầu.
"Tuyên nhi, ngươi muốn cùng ta tới Yến Quốc không?"
Tuyên Giản do dự không trả lời.
"Yến Quốc quanh năm khô hạn nóng nực, mùa đông cũng không có tuyết, còn không có người mà ngươi quen, ta biết ngươi không thích.
Nhưng nếu còn ở trong đất nước của Dung Thành thì ngươi sẽ phải trốn chui trốn lủi cả đời."
Khắp Dung Thành này đâu đâu không là đất của vua, trốn được một ngày không trốn được cả đời, Tuyên Giản hiểu rõ Tuyên Hoà không dễ buông tha cho hắn như thế.
"Nếu ngươi không muốn đi cũng không sao hết, ta cướp lấy ngôi vị đó cho ngươi." Trong mắt Yến Duân hiện lên nét tàn ác, nhưng khi quay qua nhìn Tuyên Giản lại dịu xuống nhẹ nhàng nói:
"Ca ca giúp ngươi trả thù.".