Từ sau khi chứng kiến Yến Duân trừng phạt Sở An một cách tàn nhẫn Tô Nhược vẫn kinh hãi không thôi.
Họ không có công cũng có sức, theo Yến Duân suốt bao nhiêu năm, tại sao Yến Duân có thể vì một người xa lạ mà không màng đến tình xưa như thế? Hiện giờ chưa là gì đã như vậy, sau này còn đến mức nào?
Huống chi Yến Duân là hoàng tử, không thể vì một nam nhân làm mờ mắt được.
Vì tương lai của chủ tử, nàng ta nhất định phải tìm cách tách hai người họ ra, dù cho có mất mạng, vì tương lai của chủ tử, nàng ta nhất định không thể trơ mắt đứng nhìn Yến Duân lầm đường.
Đằng sau quán trà có một sơn cốc, bên trong sơn cốc có một cái hồ lớn, thỉnh thoảng Tuyên Giản sẽ lén lút chạy ra ngoài này tắm rửa.
Hắn rất thích nơi này, nước trong vắt nhìn thấy tận đáy, phía trên cao là thác nước cuồn cuộn đổ xuống, đẹp như tiên cảnh.
Tuyên Giản vừa ngâm mình trong nước vừa ngâm nga hát, có lẽ cuộc sống này quá yên bình nên khiến hắn dần quên hai năm cực khổ sống trong cung, dù sao cũng chỉ hai năm thôi mà, tương lai còn dài, chỉ là...
Không biết nghĩ đến gì nụ cười của Tuyên Giản dần tắt lịm, đột nhiên hắn với lấy hòn đá ở bên cạnh liên tục mài lên người, như muốn rửa trôi hết những thứ dơ bẩn còn sót lại.
Nhưng dù hắn có kì đến mức nào cũng đâu thể sạch được, trên cánh tay da bị tróc đến rỉ máu.
Tuyên Giản buông thõng tay xuống, hòn đá theo quán tính chìm sâu vào trong nước.
Yến Duân cảm thấy gần đây Tuyên Giản không được vui, sống chung đã lâu, dù tâm trạng của hắn có thay đổi một xíu thôi Yến Duân cũng có thể phát hiện.
Yến Duân chống cằm nhìn Tuyên Giản cứ mải miết vuốt lông Tiểu Bạch, thỉnh thoảng lại tiện tay giật vài sợi, lông mèo bị hắn nhổ bay tứ tong khắp nhà, nhưng Tuyên Giản dường như vẫn chưa phát hiện ra hành động của mình, không có ý định dừng lại.
Yến Duân thấp giọng cười một tiếng nhắc nhỏ: "Tuyên nhi định nuôi một con mèo trụi lông sao?"
Tuyên Giản chớp mắt nhìn Yến Duân sau đó lại nhìn lại tay mình, thấy lông mèo dính đầy y phục hắn chột dạ vội thả Tiểu Bạch xuống, sau đó ngại ngùng phủi đi.
Yến Duân cũng không có ý định trêu chọc thêm, tiến lại cẩn thận giúp y phủi sạch lông mèo, sau đó mới nhẹ giọng hỏi:
"Ai chọc bảo bối nhà ta không vui vậy?"
Tuyên Giản bị xưng hô này làm giật bắn mình, hắn vội vàng lùi về phía sau vài bước.
Sao Yến Duân có thể không nhận ra dạo gần đây Tuyên Giản đang bắt đầu né tránh gã.
Điều này thật khiến gã không vui một chút nào.
"Tuyên nhi." Yến Duân không vui nói: "Có chuyện gì không thể nói với ta sao?"
Tuyên Giản mím môi không đáp, Yến Duân cũng không muốn ép người, gã cố nén lại bực bội trong lòng lại, mỉm cười nói: "Ngươi không nói cũng không sao, nhưng đừng tự khiến mình phiền lòng như vậy được không? Cũng muộn rồi, ta đi trước."
Ngay khi Yến Duân định rời đi bỗng nhiên Tuyên Giản gọi gã lại.
"Yến Duân." Lần này Tuyên Giản không còn gọi gã là ca ca mà gọi thẳng tên, bàn tay tay hắn căng thẳng bấu chặt vào nhau, cố dùng hết can đảm để hỏi: "Hôm trước ta thấy ở trong thôn có người thành thân, chính là tiểu Hạ tiểu thư, thường hay đến chỗ chúng ta mua trà."
Không nói thì thôi, nghe đến chuyện này khiến sắc mặt Yến Duân càng trở nên xấu đi, gã gằn giọng hỏi một tràng: "Vậy thì? Tuyên nhi cũng muốn thành thân rồi? Với ai? Ngươi thích tiểu Hạ tiểu thư kia nên nàng ta thành thân dạo gần đây mới không vui?"
Nghĩ tới đây Yến Duân hừ lạnh một tiếng: "Nàng ta dù sao cũng đã là thê tử của người khác rồi, ngươi không còn cơ hội đâu."
Tuyên Giản không biết vì sao Yến Duân lại nghĩ theo cái chiều hướng này, hắn thấp giọng nói: "Không phải...!chỉ là ta..."
"Còn nói không phải? Mấy ngày nay ngươi ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng thẫn thờ, hóa ra là vì người trong lòng của ngươi thành thân, ngươi..."
"Không phải mà.
Ngươi nghe ta nói hết đã được không?"
Yến Duân bực bội vuốt mặt một cái để lấy lại bình tĩnh, gã cứ nghĩ đời này chỉ cần giữ Tuyên Giản ở bên mình là được, không ngờ tới chuyện thì ra Tuyên Giản có thể sẽ thích một người khác, còn vì nàng ta mà lớn tiếng với gã nữa kìa.
Đáng lẽ ngay từ đầu gã không nên để Tuyên Giản xuất đầu lộ diện mới đúng, cứ nhốt hắn lại...
"Ta chỉ đang nghĩ ai rồi cũng phải thành thân, nếu ngày nào đó ngươi cũng thành thân rồi có phải lại sẽ bỏ ta đi...!đúng không?"
...Gã cảm thấy, may mà vừa rồi vẫn chưa làm gì quá đáng.
Sắc mặt Yến Duân còn thay đổi nhanh hơn cả thời tiết, nếu vừa rồi giống như sắp nổi cơn bão thì hiện giờ lại phơi phới như mùa xuân.
Gã cố gắng đè lại khóe môi dần cong lên, giọng mềm nhũn nói: "Thì ra là Tuyên nhi lo sợ chuyện này sao? Làm sao có thể.
Đời này ta sẽ không thành thân với người khác."
Yến Duân vẫn chưa dám thổ lộ, gã sợ dọa người chạy mất, Tuyên Giản vẫn còn nhỏ, có thể từ từ.
"Ngươi thích ta sao?"
Không ngờ lại bị hỏi thẳng thừng như vậy, bao tính toán trong lòng Yến Duân lại đổ sông đổ bể, gã không lập tức trả lời mà dịu dàng tiến đến ôm nhẹ Tuyên Giản vào lòng, gã nhẹ nhàng xoa lên lưng Tuyên Giản, rồi hôn nhẹ lên mái tóc của hắn thấp giọng nói:
"Tuyên nhi." Gã nhỏ giọng thừa nhận, "Phải.
Ta thích ngươi."
Gã chẳng biết nên diễn tả bằng lời nói như thế nào, có lẽ một chữ thích này còn chưa đủ biểu đạt hết tâm ý.
Nào đơn giản chỉ là thích, gã muốn đem thứ tốt nhất trên đời này dành cho Tuyên Giản, muốn giết hết những người làm tổn thương hắn, muốn cả đời này ánh mắt của Tuyên Giản cũng chỉ dành cho một mình gã mà thôi.
Nhưng nói xong lời này gã lại không thấy Tuyên Giản đáp lại, người trong lòng gã khẽ run lên đột ngột đẩy gã ra.
Trên mặt Tuyên Giản thấm đẫm nước mắt nghẹn ngào nói: "Nhưng mà ta không xứng với ngươi đâu."
Vừa nói Tuyên Giản vừa hoảng loạn lùi về sau, liên tục lắc đầu.
"Ta không xứng với ngươi đâu.".