Bạo Quân Sủng Hậu

Vỏ ngoài kẹo đậu phộng màu hổ phách long lanh, bên trong bọc nhân hạt, cầm trong tay, tản ra vị ngọt thơm. An Trường Khanh lấy một viên bỏ vào miệng, vị ngọt cùng mùi hương nhè nhẹ lan tràn đầu lưỡi, nhưng không cảm thấy ngấy. Y hơi nheo mắt, nói: "Rất ngọt."

Tiêu Chỉ Qua chuyên chú nhìn y, nghe thấy y nói "rất ngọt", đỉnh mày mới chậm rãi nằm ngang. An Trường Khanh thấy hắn nhìn chằm chằm mình, nhân cơ hội lấy một viên đưa tới bên miệng hắn, học hắn nói: "Khen thưởng."

Nhìn viên kẹo đưa tới trước mặt, Tiêu Chỉ Qua hơi chần chừ, liền há miệng ăn. Vị ngọt tan trong khoang miệng, nhưng hắn chỉ bắt giữ được vị ngọt giống như viên kẹo trên đầu ngón tay hơi lạnh.

Viên kẹo nhỏ hòa tan, vị ngọt lại không tiêu tan quấn quanh đầu lưỡi.

An Trường Khanh cẩn thận gói lại giấy dầu, nhét vào hà bao mới, đeo ổn thỏa túi kẹo bên hông. Đưa một hà bao khác cho Tiêu Chỉ Qua: "Mẹ và Ngọc Nhi thêu hà bao, mỗi người một cái."

Trên túi tiền thêu song lí hí thủy, hai cá chép một vàng một đỏ thân mật mà dựa gần, dưới góc phải còn thêu một chữ "Tiêu". Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua đảo qua bên hông An Trường Khanh, trên hà bao chứa đầy kẹo đậu phộng thêu một chữ "An".

Lặng lẽ nhấp môi, Tiêu Chỉ Qua cũng đeo hà bao bên hông.

***

Hôm sau trời còn chưa sáng, An Trường Khanh đã phân phó An Phúc tìm tiểu ăn mày, chờ Ngự Sử đại phu ra cửa thượng triều, đưa thư đến tay ông ta. Theo tiểu ăn mày hồi bẩm, nói sau khi nhận thư, đối phương không có động tĩnh khác, cũng không tìm hắn hỏi chuyện, như thường đi thượng triều. Trái lại An Phúc từ trên đường trở về, phát hiện chuyện thúc thúc và cháu trai của phủ Trung Dũng Hầu tranh tiểu quả phụ đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Không chỉ bá tánh tán gẫu, có thuyết thư tiên sinh thông minh, biên tập lại câu chuyện, nước miếng tứ tung mà kể. Trong nhất thời, phủ Trung Dũng Hầu bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Thanh danh trước đây tốt bao nhiêu, sau khi việc này ầm ĩ ra, thì có bấy nhiêu người chê cười.

Bá tánh đều như vậy, đừng nói giữa nhà cao cửa rộng tranh đấu gay gắt.

Hôm đó bãi triều, sắc mặt Trung Dũng Hầu đen thùi lùi, so với đáy nồi còn đen hơn ba phần. Không nói chuyện với người khác, phất tay áo nổi giận đùng đùng rời đi. Quan viên không thích lão cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói chuyện với Ngự Sử đại phu bên cạnh: "Trước kia vẽ da mặt quá tốt, bây giờ rách một chút, thì phải sụp đổ rồi."

Nói xong tấm tắc hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa.

Ngự Sử đại phu là người trung niên cao gầy, nghĩ đến phong mật thư buổi sáng nhận được, trong mắt hiện tinh quang: "Còn chưa xong đâu, chờ xem đi."

***

Chỉ hai ngày, phủ Trung Dũng Hầu liền trở thành đề tài nói chuyện của bá tánh Nghiệp Kinh.

Lúc đầu chỉ nói hai thúc cháu tranh tiểu quả phụ, mọi người đều cảm khái Trung Dũng Hầu gia môn bất hạnh, thanh danh tốt đẹp bị hai kẻ không nên thân làm hỏng. Sau đó không biết là ai, từ đâu nghe được tin, nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách hai người họ, châm ngôn nói " thượng bất chính hạ tắc loạn ", lần này cầu sắp sập, trên cầu có thể không có chuyện sao? Ta nghe nói...... bản thân Trung Dũng Hầu lập thân bất chính, các ngươi biết trước kia ông ta có một vợ cả không? Bọn họ nói với bên ngoài vợ cả bị bệnh chết, nhưng ta nghe người ta nói, kỳ thật vợ cả kia, là bị Trung Dũng Hầu đánh chết!"

Bá tánh nghe náo nhiệt hít một ngụm khí lạnh, liên tiếp hỏi han.

Người bị vây ở giữa, kể lại chuyện mình nghe được, còn thêm mắm thêm muối một phen.

Chờ truyền tới tai Trung Dũng Hầu, chuyện đã bay xa vạn dặm, nhưng lão chỉ nghe một câu "Vợ cả kia, là bị Trung Dũng Hầu đánh chết", cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Việc này đã qua nhiều năm như vậy, chứng cứ cũng đều bị tiêu hủy, rốt cuộc là ai đào lên?

Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh của Ngự Sử đại phu, Trung Dũng Hầu liền thấy hãi hùng khiếp vía, năm đó sau khi lễ tang của vợ cả xong xuôi, Nhạc gia đã chặt đứt lui tới với lão. Khi đó nhạc phụ chỉ là Ngự sử Trung thừa, tất nhiên lão không bỏ vào mắt. Nhưng hiện giờ......

Trung Dũng Hầu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, lão dứt khoát đứng lên, lấy roi ngựa treo trên tường, đi nhanh đến phòng củi.

Ngô Lục và Ngô Tuyển Thư đã ở phòng củi ba bốn ngày.

Từ ngày bọn họ được Kinh triệu doãn đưa về thành, sau đó đưa về phủ Trung Dũng Hầu, đã bị nhốt ở đây. Ngô Lục bị bà điên cắn rớt một lỗ tai cũng chỉ qua loa bọc thuốc lên.

Hai người đói ba bốn ngày, cũng không còn sức cãi vã, uể oải dựa vào củi.

Một tiếng phá cửa lớn đột nhiên truyền đến, tiếng hét phẫn nộ của Trung Dũng Hầu vang lên bên tai: "Đứng lên cho ta!"

Ngô Lục cùng Ngô Tuyển Thư cả kinh, theo bản năng ngồi dậy quỳ gối trên đất. Sắc mặt Trung Dũng Hầu trầm ngưng, hung hăng quất roi ngựa lên người họ: "Mười mấy năm của ta, đều bị hai tên ngu xuẩn các ngươi làm hỏng!"

Roi dừng trên lưng, chỉ một thoáng da tróc thịt bong.

Ngô Tuyển Thư run rẩy, khớp hàm cũng run lập cập. Ngô Lục tốt xấu có bối phận, kiên cường hơn gã, né tránh la hét nói: "Cha bảo mẫu thân tới! Con muốn gặp mẫu thân!"

Trung Dũng Hầu lạnh lẽo cười: "Hôm nay mẫu thân cũng không thể cứu được ngươi!"

......

Khi từ phòng củi ra, tức giận trong lòng đã gần trút hết, Trung Dũng Hầu khôi phục bộ dáng nghiêm túc đoan chính. Thong dong chỉnh y phục, đi đến thư phòng, tiểu tư phía sau im như ve sầu mùa đông.

"Quả phụ kia thế nào?"

"Hồi hầu gia, hài tử mất. Người còn ở y quán."

"Tìm cơ hội làm ả im miệng, đừng để người khác phát hiện. Ngoài ra đến nói vài câu với Kinh triệu doãn, những thuyết thư tiên sinh nói hươu nói vượn trên đường, cũng nên quản."

"Vâng."

"Khoan đã......" Trung Dũng Hầu dừng bước chân, lại nói: "Cho người chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đến tướng phủ, nói qua mấy ngày ta sẽ tự mình đưa nghiệt tử tới phủ bồi tội."

***

Sau khi chuyện phủ Trung Dũng Hầu rùm lên, An Trường Khanh đặc biệt kêu thợ may của Thiên Y Phường tới, may bộ đồ mới cho Dư thị và An Nhàn Ngọc. Mấy ngày nay bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng trong phủ được y nghiêm lệnh, không được thảo luận chuyện phủ Trung Dũng Hầu. Cho nên mấy ngày nay An Nhàn Ngọc không biết được gì.

Nhìn An Nhàn Ngọc hoạt bát ngây thơ, An Trường Khanh cân nhắc một lát, nói: "Hôm nay con sẽ đi tìm phụ thân, nói với ông ấy chuyện từ hôn."

Dư thị có chút lo lắng: "Phụ thân con sẽ đồng ý sao?"

Quan hệ giữa An tướng quốc và Trung Dũng Hầu cực gắn bó, hiện giờ tuy phủ Trung Dũng Hầu bị gièm pha, nhưng đối với hai nhà cũng không ảnh hưởng lớn, ngược lại từ hôn vào lúc này, khả năng sẽ khiến hai nhà trở mặt.

An Trường Khanh cũng nghĩ đến điểm này, nhưng ầm ĩ như bây giờ chỉ là món khai vị, nếu An Tri Khác đồng ý từ hôn thì tốt, nếu không đồng ý...... cũng luôn có biện pháp buộc ông ta lui.

Y lập tức nói: "Con có biện pháp. Hai người chỉ cần chờ tin tốt thôi."

Dư thị còn có chút lo lắng, An Nhàn Ngọc thấy thế ôm lấy cánh tay bà cười nói: "Ca ca nói vậy, khẳng định có biện pháp. Mẹ cũng đừng lo nghĩ linh tinh."

......

Rời khỏi Thanh Vu Viện, An Trường Khanh liền gọi người chuẩn bị ngựa xe đi An phủ.

Khi đưa mẫu thân và muội muội tới đây, y vẫn chưa về nơi đó thêm lần nào. An Trường Khanh xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, mang theo người chậm rãi đi vào.

An Tri Khác đã hạ triều, đang ở thư phòng xử lý công văn. Nghe hạ nhân tới báo Vương phi đến, lập tức trầm mặt. Từ lúc An Trường Khanh gả vào phủ Bắc Chiến Vương, mỗi lần về, đều không có chuyện tốt.

Trong phòng khách, Lý thị đã bồi ngồi một bên.

An Trường Khanh đánh giá bà ta, thấy sắc mặt bà ta vàng như nến, mặc dù vẫn trang điểm khéo léo, nhưng không che giấu được mỏi mệt. Nhìn dáng vẻ...... có vẻ Tôn thị tìm không ít phiền toái cho bà ta.

Uống nửa chén trà nhỏ, An Tri Khác mới đến, thoạt nhìn ông không khác trước, nho nhã đoan chính, khiêm khiêm quân tử: "Vương phi tới, sao không phái người thông báo một tiếng trước? Trong phủ sẽ chuẩn bị tốt."

"Không cần phiền toái như vậy." An Trường Khanh đi thẳng vào vấn đề nói: "Đồn đãi ngoài kia phụ thân đều nghe thấy rồi?"

Tươi cười trên mặt An Tri Khác hơi phai nhạt: "Nghe được một ít."

"Phụ thân nghe nói rồi thì tốt. Ngô Tuyển Thư trong ngoài không đồng nhất, đức hạnh thiếu sót, thật sự không phải lương phối. Không bằng mượn cơ hội này, hủy bỏ hôn sự." An Trường Khanh nhàn nhạt nói: "Phụ thân nghĩ như thế nào?"

Thần sắc An Tri Khác u ám không rõ, nhíu mày đánh giá y, sau một lúc lâu bỗng cười lạnh một tiếng: "Lúc trước ngươi một hai muốn đón Nhàn Ngọc đi, không phải vì có chủ ý này chứ?"

Ông ta nhìn thẳng An Trường Khanh, ánh mắt sắc bén như muốn phá vỡ lớp vỏ của y, nhìn thẳng nhân tâm.

"Phụ thân nói đùa." An Trường Khanh không nhanh không chậm nói: "Ngoại thất là Ngô Tuyển Thư nuôi, đoạt người cũng là Ngô Tuyển Thư và Ngô Lục đoạt, ta có gì làm gì đâu?"

Ánh mắt An Tri Khác thâm trần, càng nhìn không thấu thứ tử này. An Trường Khanh thẳng lưng mà ngồi đó, tư thái thong dong, càng ngày càng khác đứa con trai sợ hãi nhát gan trong trí nhớ của ông.

Nếu là lúc trước, ông sẽ không tốn sức để mắt. Nhưng An Trường Khanh bây giờ, không thể không khiến ông đề phòng.

Trong mắt ông mang hai phần tán thưởng ba phần tiếc nuối, nghĩ lại rất lâu trước kia. An Trường Khanh là con trai nhỏ nhất của ông, tình cảm của ông và Dư di nương vẫn nồng nàn. Lúc mới sinh ra y đáng yêu trắng như tuyết, cũng từng được ông ôm, nếu không phải vì......

Không muốn nhớ lại chuyện cũ, An Tri Khác ngừng suy nghĩ, nói ra đáp án trong dự kiến của An Trường Khanh: "Phủ Trung Dũng Hầu đã phái người đưa hậu lễ tạ lỗi, hai nhà An Ngô mấy đời thân nhau, không đến mức vì chút việc nhỏ xé bỏ hôn ước. Lần này tuy Tuyển Thư hành sự khác người, nhưng có nam nhân nào không ăn trộm. Phủ Trung Dũng Hầu sẽ xử lý tốt nữ nhân kia, Nhàn Ngọc an tâm gả là được."

Lý thị cũng ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, dõi mắt nhìn lại, con cháu trong Nghiệp Kinh, xem như Tuyển Thư đã giữ mình trong sạch. Chỉ cần hắn không đưa người vào phủ, mặc hắn lăn lộn thế nào, cũng không vượt qua chính thất phu nhân được."

Phu thê hai người kẻ xướng người hoạ, tựa như Ngô Tuyển Thư là lương phối khó có được.

An Trường Khanh cười nhạo một tiếng, nhìn Lý thị, lại cười nói: "Hôn sự của muội muội có ta. Mẫu thân vẫn nên chăm sóc bản thân nhiều hơn, ta nghe nói Đức Nhân Đường đổi chủ rồi?"

Theo tai mắt truyền lại tin tức, sau lễ tang của An Trường Tề, Tôn thị về nhà mẹ đẻ mấy ngày, sau khi trở về không bao lâu, Đức Nhân Đường liền đổi chủ. Đức Nhân Đường là sản nghiệp kiếm nhiều tiền nhất của Lý gia, hiện giờ bị Tôn thị giữ trong tay. Không biết Lý thị đau lòng thành cái dạng gì.

Hơn nữa Tôn thị cũng gây không ít phiền phức cho Lý thị, hiện tại tướng phủ không có Tôn thị trợ cấp, bắt đầu trứng chọi đá. Cũng khó trách Lý thị tiều tụy thành như vậy.

Y chuẩn xác chọc trúng chỗ đau của Lý thị, sắc mặt Lý thị biến đổi, không cam lòng mà ngậm miệng, rõ ràng trong mắt ngâm độc, trên mặt vẫn giả bộ cười: "Vậy hai cha con trò chuyện, ta đến phòng bếp chuẩn bị cơm."

Lý thị rời đi, An Tri Khác hừ lạnh một tiếng: "Chuyện từ hôn không cần nhắc lại. Ngày cưới đã định, sẽ không thay đổi."

An Trường Khanh không tức giận cho lắm, nghe vậy chỉ đứng dậy nói: "Chỉ hy vọng phụ thân sẽ không hối hận lời nói hôm nay."

Nhìn bóng dáng y rời đi, biểu tình của An Tri Khác biến hóa một trận, cuối cùng ngừng lại ở chán ghét, đứa nhỏ này, thật là sinh ra khắc ông. Sớm biết lúc trước...... không bằng trực tiếp dìm chết y.

***

Trên đường về vương phủ đi qua phố Vĩnh Nhạc, đường cái ngày thường náo nhiệt giờ có chút quạnh quẽ, ngay cả trà lâu quán rượu cũng không người, còn có mấy quan binh cầm vũ khí đang xua đuổi.

"Xảy ra chuyện gì?" An Trường Khanh xốc màn xe lên nhìn bên ngoài.

An Phúc cũng kỳ quái, gọi lại một người qua đường đang vội vàng chạy, hỏi: "Đang xảy ra chuyện gì?"

Người qua đường vốn có chút không kiên nhẫn, vừa nhấc đầu lại thấy xe ngựa vương phủ quen thuộc, nghĩ đến có lẽ người ngồi trong đó là Vương phi, vừa kinh vừa vui, ngẩn người trả lời: "Ta cũng không biết, sáng hôm nay Kinh triệu phủ phái quan binh đến trà lâu quán rượu bắt người, mấy thuyết thư tiên sinh đều bị bắt đi. Mọi người không dám làm ăn, đều chạy về nhà."

Thuyết thư tiên sinh...... vậy chẳng phải là chuyện của Trung Dũng Hầu sao? Xem ra không áp được đồn đãi vớ vẩn, chỉ có thể ra hạ sách này.

An Trường Khanh vẫy vẫy tay, cho người nọ đi. An Trường Khanh về vương phủ trước.

Trở về vương phủ liền vội vàng tìm Tiêu Chỉ Qua, nhưng không ngờ mới vừa đẩy cửa, thấy Tiêu Chỉ Qua nhanh tay giấu thứ gì đó dưới án thư. An Trường Khanh dừng bước chân, hồ nghi nói: "Vương gia đang làm gì?"

Tiêu Chỉ Qua bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng y một cái liền chuyển: "Đọc sách."

Nói xong thấy An Trường Khanh vẫn quan sát hắn, ho khan một tiếng, hỏi: "Hôm nay đến tướng phủ thế nào?"

Tuy biết rõ hắn đang nói sang chuyện khác, nhưng lúc này không phải lúc đánh vỡ nồi hỏi đến đáy, y còn chuyện quan trọng hơn, liền nói theo hắn: "Không ngoài dự kiến, không chịu từ hôn."

Tiêu Chỉ Qua nói: "Chờ mấy ngày nữa, không cần ngươi nói, ông ta cũng sẽ sốt ruột phủi sạch quan hệ."

"Nhưng......" An Trường Khanh có chút lo lắng nói: "Bên Ngự sử Đại phu vẫn không có động tĩnh, lúc về lại thấy Kinh triệu doãn bắt những thuyết thư tiên sinh, nếu qua hơn hai ngày, phỏng chừng sẽ không ai dám xem trò cười của phủ Trung Dũng Hầu nữa."

"Ngự sử Đại phu sẽ lội nước đục này sao?"

"Đào mồ chôn mình." Tiêu Chỉ Qua lắc đầu, lại nói với An Trường Khanh: "Ngươi quá nôn nóng, hai quân đối chọi, đánh chính là nhẫn nại."

Ai cuống cuồng trước, sẽ thua một nửa.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạ Nhạ: Vương gia giấu ta làm gì rồi?

Túng Túng: Không, không làm gì (làm bộ trấn định)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui