Bạo Quân Sủng Hậu

Tây Khương nằm ở phía tây Đại Nghiệp, khi Đại Nghiệp thành lập, Trụ quốc Đại tướng quân Tiết Thường ủng binh tự lập liên hợp với tộc nhân Tây Khương thành lập quốc gia. Nhưng sau đó Tiết Thường phá bỏ minh ước, huyết tẩy chính quyền, chèn ép tộc Tây Khương, mới đúc thành cục diện hiện giờ.

Tuy hiện giờ Tây Khương trên danh nghĩa còn gọi Tây Khương, nhưng tộc nhân Tây Khương chân chính lại là những người thấp hèn nhất. Quý tộc chân chính cầm quyền, là Tiết thị.

Đến thế hệ này, đời trước Tây Khương Vương mất sớm, chỉ để lại một ấu tử tên Tiết Trĩ, vì ấu chủ còn nhỏ, trước khi tiên vương băng hà, hạ chiếu phong Thừa tướng Tiết Vô Y làm Nhiếp Chính Vương, phụ tá ấu chủ.

Mặc dù Tiết Vô Y họ "Tiết", nhưng kỳ thật là ăn mày tiên vương tình cờ gặp gỡ rồi thu lưu. Sau đó tiên vương phát hiện ăn mày này thiên tư trác tuyệt, người thường không thể so sánh, tức thì thu làm nghĩa tử, ban họ Tiết. Sau lại mời danh sư đến dốc lòng dạy dỗ. Nghe nói Tiết Vô Y chỉ mười tuổi, đã có thể khẩu chiến với quần thần trong triều đình, giải thích đạo trị quốc độc đáo. Đến mười sáu tuổi được tiên vương phong Thừa tướng, đủ loại quan lại đều thần phục.

Lại một năm, tiên vương băng thệ, gửi gắm Tiết Vô Y. Trong mười năm, Tiết Vô Y một tay chấp chưởng Tây Khương đại quyền sinh sát, thủ đoạn tàn nhẫn, mưu trí trác tuyệt, Tây Khương không ai dám chống chọi.

Mà thống lĩnh Bắc Hộ quân Thương Khuyết, chính là cây đao đắc lực nhất trên tay gã.

Nhanh như thế đã dứt khoát phái Thương Khuyết tới, hiển nhiên Tây Khương nhất định phải có được hai quặng phỉ thúy này.

Mấy người đến thư phòng, cho thủ vệ ngoài cửa lui, Tiêu Chỉ Qua mới trầm giọng nói: "Sao tin tức lại bị lộ ra ngoài? Bên ngươi có gian tế?"

Tươi cười trên mặt Thường Tại Xương bỗng chợt tắt, sắc mặt âm u nói: "Là ta quá yên tâm với những người bên cạnh. Đã tìm được gian tế rồi. Chờ bình ổn tranh chấp, ta sẽ tự tay chặt hắn thành tám khối!"

Lúc này, gã mới xé xuống da mặt văn nhân hào hoa phong nhã, nhìn giống võ tướng thủ thành.

"Việc này trách nhiệm ở ngươi." Tiêu Chỉ Qua không có chút ngoài ý muốn, duỗi tay chỉ số: "Ta đi nói với Tây Khương, sau khi xong chuyện, ta tám ngươi hai."

Thường Tại Xương trừng mắt: "Tâm ngươi cũng quá đen rồi! Không được, ít nhất cũng phải ngươi sáu ta bốn! Nếu không không bàn nữa!"

Tiêu Chỉ Qua cười lạnh một tiếng: "Khi ngươi ở Nghiệp Kinh, truyền tin giả cho ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."

"Ta truyền tin giả cho ngươi lúc nào ——" Thường Tại Xương không kịp phản ứng, nói được một nửa bỗng nhớ tới cái gì, đột nhiên im bặt. Lặng lẽ xem xét liếc An Trường Khanh, thiếu tự tin mà cãi lại: "Không phải đều vì tốt cho ngươi sao? Ta không kích động ngươi, ngươi có thể hạ quyết tâm hả? Lại nói có thể có hôm nay. Ngươi còn phải cảm tạ ta á!"


An Trường Khanh ở một bên nghe hai người họ tranh luận, nhạy bén phát hiện có lẽ có liên quan đến mình, lập tức vểnh tai nghiêm túc nghe, lại chỉ nghe thấy hai người đang đánh đố.

Tiêu Chỉ Qua lạnh mặt: "Không cần xảo ngôn quỷ biện trước mặt ta. Ta tám ngươi hai, nếu không không chia cho ngươi."

Thường Tại Xương "hừ" một tiếng, nhíu mày nói: "Đừng đừng đừng, ngươi để ta ngẫm lại!"

Nếu là bè phái Tây Khương tới, Thường Tại Xương không sợ. Nhưng lại là Thương Khuyết. Thương Khuyết vốn là hậu duệ tộc Tây Khương, trời sinh lực vô cùng lớn, mang hàn đao hơn trăm cân xuất thần nhập hóa*. Cũng không biết Tiết Vô Y dùng biện pháp gì, khiến hắn trung thành và tận tâm, làm trâu làm ngựa.

(*Xuất thần nhập hóa: tuyệt diệu, tuyệt vời)

Tất nhiên Thường Tại Xương không đánh lại hắn, thật sự phải khai chiến, chủ tướng Thường Tại Xương gã cũng chỉ có bị đánh lại. Có thể đánh một trận, ở Đại Nghiệp trừ Hạ Hầu Thương Hạ Trụ quốc tuổi già, cũng chỉ có Tiêu Chỉ Qua.

Cân nhắc lúc lâu, Thường Tại Xương cắn răng một cái: "Tám hai thật sự không được, các huynh đệ bận bịu trận này, canh cũng không đủ chia, bảy ba, ít nhất bảy ba!"

Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua chợt lóe: "Thành giao. Ngày mai ta dẫn người theo ngươi đến Lương Châu."

Thường Tại Xương: "......"

Đáp ứng nhanh vậy, cứ cảm giác lại bị bẫy.

......

Bàn xong chính sự, Thường Tại Xương còn làm mặt quỷ muốn nói chuyện với An Trường Khanh, lại bị Tiêu Chỉ Qua dùng ánh mắt cảnh cáo, ngượng ngùng mà tự đi tìm phòng khách nghỉ ngơi. Nhìn gã thần thục, hẳn không phải lần đầu tới phủ tướng quân. An Trường Khanh cũng không gọi người chiêu đãi gã.

Đám người đi rồi, An Trường Khanh mới hơi lo lắng nói: "Lại phải đi Lương Châu? Hồ đại phu nói thương thế của ngài còn phải dưỡng thêm."


Tiêu Chỉ Qua cong môi, ghé vào bên tai y nói nhỏ: "Yên tâm, lần này không đánh, vừa rồi Thường Tại Xương hù dọa thôi."

Thường Tại Xương và hắn cùng dưới trướng Hạ Trụ quốc, hai người từng ở chung một thời gian dài. Thường Tại Xương này dẫn binh không kém, mấy năm nay cũng thủ Lương Châu được an an ổn ổn. Nhưng Tiêu Chỉ Qua biết, gã có khuyết điểm trí mạng, đó chính là lá gan không lớn, mọi việc cầu ổn.

Gã tự biết không đánh lại Thương Khuyết, cho nên vô cùng lo lắng tới tìm hắn cầu viện, lại quên Thương Khuyết chưa chắc sẽ khai chiến.

Tây Khương và Đại Nghiệp, những năm gần đây đều tường an không việc gì. Hiện giờ tuyệt đối sẽ không khai chiến vì quặng phỉ thúy. Hơn nữa theo hắn biết, tuy mấy năm nay Tây Khương bị Tiết Vô Y một tay khống chế, nhưng tiểu Tây Khương Vương đã lớn dần, mắt thấy phải tự mình chấp chính; mà những vương tộc khác ngầm không nguyện ý thấp hơn Tiết Vô Y, vẫn luôn ngóng trông gã rơi đài. Hơn nữa mấy năm nay Tiết Vô Y ra tay cương quyết, động quyền lợi của không ít người, hiện tại bề ngoài Tây Khương thoạt nhìn yên bình, thực tế cũng sóng ngầm mãnh liệt.

Món ngay miệng này, Tiết Vô Y tuyệt đối không bỏ gốc lấy ngọn. Phái Thương Khuyết mang binh tới, hơn phân nửa vì kinh sợ.

Nghe hắn phân tích một phen, An Trường Khanh rất ngạc nhiên, càng cảm thấy tâm tư người này kín đáo. Chuyển động tròng mắt, An Trường Khanh nhìn hắn, như lơ đãng hỏi: "Vương gia từng nhắc đến ta với Thường tướng quân?"

Tiêu Chỉ Qua không ngờ y chuyển đề tài nhanh như thế, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra "Phải". Cũng may kịp phản ứng lại, ngừng ngay bên miệng, chăm chú nhìn y.

"Sao hỏi vậy?"

An Trường Khanh ở chung với hắn càng lâu hiểu càng sâu, biết hắn không lập tức phủ nhận, vậy đáp án hơn phân nửa đúng rồi.

Y hừ nhẹ: "Vương gia chỉ nói không có thì tốt rồi."

Tiêu Chỉ Qua trầm mặc nhìn y, nghĩ mình từng nói sẽ không lừa y nữa, hầu kết lăn lộn vài cái, vẫn gian nan mà gật đầu: "Từng nói."

Không đợi An Trường Khanh tiếp tục truy hỏi, hắn thở dài một tiếng, nói tiếp: "Khi Thường Tại Xương ở Nghiệp Kinh, ta từng nhờ hắn quan sát tướng phủ, truyền tin tức của ngươi cho ta."


"Không phải ngươi vẫn luôn kỳ quái vì sao ta hiểu lầm ngươi thích Lý Hải Vân sao? Đó là hắn nói cho ta."

"......" Lượng tin tức quá lớn, An Trường Khanh nhất thời không biết khiếp sợ cái nào trước mới tốt.

Phản ứng hồi lâu, y mới lắp bắp hỏi: "Vậy ngài...... ngài sớm biết ta rồi? Vì sao......"

Tiêu Chỉ Qua nhìn lỗ tai y nhiễm đỏ, khóe miệng cong thành một độ cung sung sướng, không nhịn được duỗi tay nhéo vành tai y, nghĩ nên bắt đầu nói từ đâu: "Đại khái từ lúc ta chín tuổi...... khi đó ngươi còn nhỏ, đại khái mới bảy tuổi? Hẳn không nhớ rõ nữa."

An Trường Khanh mờ mịt nhìn hắn, thấy thần sắc hắn nghiêm túc, lại chậm rãi nhíu mày. Trong trí nhớ của y, không có đoạn quen biết Tiêu Chỉ Qua.

Tiêu Chỉ Qua nói: "Mùa thu năm ấy ta chín tuổi, đúng thọ thần của phụ hoàng, Thái Tử ở lại giám quốc, phụ hoàng mang theo không ít người đến hành cung Xuân Sơn săn bắn. Lần đó ta cũng được phá lệ cho đi, gặp được ngươi ở hành cung."

Khi đó mẫu phi của hắn vẫn còn, tuy Tiêu Chỉ Qua không được sủng ái, nhưng còn vài phần trẻ con. Ngẫu nhiên nhìn thấy An Trường Khanh nhỏ tuổi, thấy y nho nhỏ trắng như tuyết đáng yêu, liền vô cùng thích.

Những hài tử của đại thần, hơn phân nửa đều vây quanh Tam đệ của hắn, rõ ràng không lớn, đã đi theo đại nhân mưa dầm thấm đất học a dua nịnh hót, chỉ có An Trường Khanh nhỏ tuổi ngây thơ, ngơ ngác một chỗ, không đi xu nịnh cũng không lấy lòng, ngốc nghếch đáng yêu.

Tiêu Chỉ Qua thấy y một mình, liền đến nói chuyện với y, mới biết được y là con thứ ba của An thừa tướng. Mọi người đều biết phủ Thừa tướng có đại công tử xuất sắc, còn có nhị công tử thường bị An tướng quốc quở trách, khi đó rất ít người biết, còn có Tam công tử.

Tiêu Chỉ Qua lại hợp nhãn duyên với y, thấy y hơi nhát gan, liền chia điểm tâm của mình cho y ăn.

Săn bắn ở hành cung non nửa tháng, khi đó An Trường Khanh thường tới tìm hắn chơi. Cho đến một hồi y chậm chạp không tới, Tiêu Chỉ Qua đi tìm, mới gặp được An Trường Khanh bị nhị thiếu gia An gia với mấy thiếu gia nhà đại thần khác ngăn chặn ức hiếp. Tam hoàng tử thì ở một bên xem náo nhiệt.

An Trường Khanh nhỏ tuổi co thành một đoàn nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ thuần thục ứng phó trường hợp này, mặc cho chế nhạo nhục mạ cũng không phản bác, cứ thuận thế co người cúi đầu, thoạt nhìn đáng thương lại bất lực.

Tiêu Chỉ Qua tức giận, đi lên đánh một trận với bọn họ, cuối cùng Tam hoàng tử cũng tham gia vào. Tuy Tiêu Chỉ Qua tập võ, nhưng tuổi nhỏ lực mỏng, trên người cũng không ít vết thương.

Sau đó đưa người về tẩm cung của mình, Tiêu Chỉ Qua tức giận chất vấn y sao không phản kích cũng không né.

Khi đó An Trường Khanh còn rất nhỏ nghiêm túc nói với hắn: "Lần này trốn được, lần sau sẽ bị ức hiếp lợi hại hơn."

Khi đó Tiêu Chỉ Qua không thể lý giải ý của những lời này, chỉ căm giận mà hứa hẹn với y: Chờ về cung sẽ đi tìm phụ hoàng, muốn y ở đây làm thư đồng. Không cho người khác ức hiếp y.


Lúc đó hắn chỉ nghĩ dù sao An Trường Khanh cũng không được sủng ái, hắn lại không có thư đồng, hẳn không khó. Nhưng không đoán được thế sự vô thường, rất nhiều chuyện sẽ không hài lòng toại nguyện.

Sau khi hồi cung, không đợi hắn nhắc việc này tới phụ hoàng, liền nghe Hoàng Hậu nói, mẫu phi Lệ tần của hắn, tự sát.

Sau đó binh hoang mã loạn rồi phá lệ gian nan mấy năm, không có mẫu phi che chở, hắn mới biết được, còn có ngày tháng khổ hơn đang chờ hắn. Mà hắn cũng hiểu được "lần này trốn được, lần sau sẽ bị ức hiếp lợi hại hơn" mà An Trường Khanh từng nói là có ý gì.

Hắn nhanh chóng trưởng thành, đến mười hai tuổi, vì thoát khỏi sự khống chế của Hoàng Hậu và Thái tử, tự xin đi biên quan tòng quân. Nhiều năm sau trở về, nhớ tới lời thề của mình, lại phát hiện An Trường Khanh đã sớm quên mất lời nói lúc đó.

Mà hắn không thể thực hiện lời hứa, hổ thẹn với tâm, sau bao nhiêu cố ý vô tình mà để ý tin tức của y. Sau lại nghe nói y sống ở tướng phủ rất gian nan, bảo Thường Tại Xương âm thầm giúp đỡ.

Sau đó, vì tiêu trừ kiêng kị trong cung, hắn tự nhận không yêu nữ nhân, cầu ý chỉ của Thái Hậu, mới cưới y vào vương phủ.

"...... Đại khái chính là vậy. Ta thấy ngươi quên rồi, cũng không cố tình nhắc lại." Tiêu Chỉ Qua nhàn nhạt nói.

An Trường Khanh kinh ngạc mở to mắt, bỗng nhớ tới trước kia vào đông bị cắt xén phần, qua mấy ngày lại phát hiện một sọt than lửa trong sân; còn khi ra phủ mua thuốc cho mẫu thân, vì không đủ ngân lượng, tiểu nhị của hiệu thuốc cũng thường xuyên ghi nợ bạc cho y......

Sau này y mới biết được hiệu thuốc là sản nghiệp của đích mẫu Lý thị, còn cảm thấy kỳ quái, sao Lý thị có lòng tốt như vậy.

Hóa ra là thế, đều là Tiêu Chỉ Qua cho người âm thầm làm.

An Trường Khanh nỗ lực tìm lại hồi ức, lại ảo não phát hiện, thật sự bản thân không nghĩ ra từng giọt liên quan tới hắn. Vào mùa đông năm mười tuổi, vì cứu An Nhàn Ngọc bị đẩy xuống nước, y bị lạnh bệnh nặng một hồi, sau đó liền quên đi rất nhiều chuyện.

"Xin lỗi......" An Trường Khanh có chút ảm đảm: "Ta không nhớ nổi......"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạ Nhạ: Nói vậy...... có phải ngài yêu thầm ta rất lâu rồi không?

Túng Túng:...... Ừ. (lỗ tai dần dần đỏ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận