Bạo Quân Sủng Hậu

Tiếng gió gào thét bên tai, tốc độ của Đạp Tuyết quá nhanh, bốn phía lại tối, cảnh sắc hai bên xẹt qua, An Trường Khanh chỉ có thể thấy dải sao vĩnh viễn sáng chói trên đỉnh đầu.

Không biết chạy bao lâu, Đạp Tuyết chở hai người dừng ở một bên hồ nước không lớn.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tuyệt không có người nghĩ đến, trong sâu hoang mạc này, còn giấu một hồ nước thanh triệt như vậy. Có lẽ thừa nguồn nước, cỏ cây bên hồ nước tươi tốt hơn nơi khác. Giữa bụi cỏ dạt dào sức sống, còn có đom đóm đang bay múa.

Lúc này ánh trăng và sao sáng đều hiện ảnh ngược giữa hồ, tựa như trong hồ cũng cất giấu một mảnh ngân hà không thể chạm đến khác, đẹp như tiên cảnh.

An Trường Khanh xuống ngựa, kinh ngạc cảm thán mà đi lại. Tiêu Chỉ Qua để Đạp Tuyết đi chơi, nhắm mắt theo đuôi y.

"Nơi này thật đẹp, sao Vương gia tìm được nơi này?"

Tìm đá lớn sạch sẽ bên hồ, An Trường Khanh phủi bụi đất rồi ngồi xuống, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn Tiêu Chỉ Qua.

"Trước đây khi hành quân, từng đóng quân ở gần đây." Tiêu Chỉ Qua ngồi xuống cạnh y, chậm rãi nói chuyện quá khứ cho y.

Khi đó hắn mới tòng quân không lâu, vẫn chỉ là tiểu binh không thanh danh. Quân chỗ hắn từ Nhạn Châu điều đến Lương Châu, buổi tối không hành quân, liền đóng quân chỗ cách đây không xa nghỉ ngơi. Khi đó hắn chưa lớn, xa không trầm ổn như bây giờ. Nửa đêm bị mấy tiểu binh cùng doanh đánh thức, lén lút trốn ra ngoài tìm đồ ăn.

Đều là tiểu tử choai choai, tuy ban ngày ăn no, nhưng không chịu được đói, tới buổi tối bụng kêu ọc ọc, nhớ tới bên này có hồ nước, liền gọi ba năm đồng bạn lén trốn ra ngoài bắt cá ăn. Ăn no lại ngủ một giấc bên hồ, trước hừng đông quay về quân doanh.

"Chính ở chỗ này ta quen biết Thường Tại Xương." Dẫn đầu kéo hắn ra ngoài bắt cá, chính là Thường Tại Xương.

Chẳng qua không chờ bọn họ sung sướng mấy ngày, liền nghe nói tình hình chiến đấu ở Lương Châu khẩn cấp, bọn họ cấp tốc chạy đến chi viện, không ngờ một trận đó tổn thất nặng, mấy đồng bạn cùng đi bắt cá, chỉ còn hắn và Thường Tại Xương còn sống.

"Khi đó rất khổ phải không?" Nhìn hắn nhíu mày lâm vào hồi ức, An Trường Khanh nhẹ giọng hỏi.

Tay y còn nắm tay nam nhân, đôi tay này dày rộng, mười ngón thon dài hữu lực, vốn nên là một đôi tay rất đẹp, nhưng nhiều năm cầm thương giết địch, khiến cho đốt ngón tay trở nên thô, gan bàn tay phủ kén, xúc cảm hết sức thô ráp. An Trường Khanh đã từng thấy tay của Thái tử và Tam hoàng tử, đều trắng trẻo tinh tế, một vết thương cũng không tìm thấy.

Hoàng tử sống trong nhung lụa, nên như Thái tử và Tam hoàng tử. Chỉ có Tiêu Chỉ Qua, từ nhỏ đã nhận hết khổ sở.

Tiêu Chỉ Qua lại lắc đầu, cười nói: "Khổ, nhưng cũng đáng giá."

"Muốn có được một thứ, luôn phải dùng vật khác trao đổi."

Khi nói lời này, ánh mắt của Tiêu Chỉ Qua vẫn luôn đặt lên An Trường Khanh. Trước hai mươi tuổi, hắn sống rất khổ sở, nếm đủ ấm lạnh. Nhưng hắn nhớ mẫu phi từng nói cho hắn: Người trên đời đều có mệnh, có người trước ngọt sau khổ, có người trước khổ sau ngọt. Tuy lận đận từ nhỏ, nhưng chờ hết khổ, ngọt tất sẽ tới. Con phải nhẫn nại, đừng có gấp.

Tiêu Chỉ Qua vẫn luôn nhớ kỹ những lời mẫu phi nói với hắn.

Hắn cảm thấy, An Trường Khanh chính là "Khổ hết ngọt đến" của hắn. Hắn dùng hai mươi năm lênh đênh, đổi quãng đời còn lại an ổn trôi chảy cùng Nhạ Nhạ.

An Trường Khanh không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ thấy hắn trầm ngâm, nghĩ nghĩ, duỗi tay sờ hà bao đựng bao giấy dầu, lấy một viên kẹo đậu phộng tròn xoe đút vào miệng hắn.

"Sau này có ta ở đây, sẽ không khổ."

Vị ngọt tản ra đầu lưỡi, Tiêu Chỉ Qua rũ mắt nhìn y, liền thấy An Trường Khanh cười với hắn đến mi mắt cong cong: "Ngọt không?"

Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua hơi sâu, như bị mê hoặc cúi đầu hôn y, đưa kẹo đậu phộng vào trong miệng y, giọng khàn khàn mà lẩm bẩm: "Ngọt, ngươi nếm thử."

An Trường Khanh ngậm kẹo đậu phộng sắp hòa tan, lại nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, trái tim không tự chủ mà dùng sức cổ động, giống như cái trống lớn, thịch thịch thịch ồn ào khiến y đầu váng mắt hoa.

Vì che dấu tâm hoảng ý loạn, An Trường Khanh nhai nát nuốt kẹo đậu phộng xuống, sau đó đưa đầu lưỡi nhỏ ra ý bảo: "Không đủ."

—— ý của y là, đây là viên kẹo đậu phộng cuối cùng của y.

Nhưng mà Tiêu Chỉ Qua không có hiểu ý y, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm đầu lưỡi đỏ nhạt đưa ra lại đưa về, cổ họng không nhịn được ngứa ngáy, lại cúi đầu nếm lần nữa.

Vị ngọt nhàn nhạt lưu chuyển trong miệng hai người, ngay cả hô hấp đều là vị ngọt của kẹo đậu phộng.

An Trường Khanh chống ngực hắn, đẩy người ra há miệng thở dốc.

Tiêu Chỉ Qua ấn lưng y, nói thấp bên tai y: "Vẫn rất ngọt."

An Trường Khanh trừng hắn, giơ tay lau miệng, buồn bực nói: "Nói bừa, không được hôn." Hôn nữa sẽ trầy da.

Hầu kết của Tiêu Chỉ Qua lăn lộn, ánh mắt càng sâu, ngón tay linh hoạt tính khớp xương ở lưng y, khàn giọng hỏi: "Phương thuốc...... lần trước đưa cho ngươi, có làm theo không? Sao tới Nhạn Châu không thấy ngươi dùng?"

Đột nhiên nghe thấy cái này, An Trường Khanh trừng lớn mắt, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, sau một lúc nói lắp, mới nói ra một câu hoàn chỉnh: "...... Dùng, dùng hết rồi."

Khi ở Nghiệp Kinh, mỗi ngày y đều dùng ngọc ôn dưỡng như trên phương thuốc viết, sau khi dùng xong sáu ngọc bổng nhỏ, lại hít thở theo phương pháp ghi lại, mỗi ngày luyện tập trước khi ngủ. Biện pháp ẩn nấp này, lúc y làm xấu hổ không nói cho Tiêu Chỉ Qua, tất nhiên hắn không biết.

Thoáng nhìn cổ y phiếm hồng, Tiêu Chỉ Qua cười khẽ một tiếng, lại nói: "Chờ sau khi về Nhạn Châu, chúng ta sẽ viên phòng được không?"

Lúc trước băn khoăn quá nhiều, hắn nhẫn nại quá lâu. Hiện giờ cũng sắp không kìm nén được.

An Trường Khanh liếc hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không biết trước đây là ai không chịu viên phòng."

Tiêu Chỉ Qua cứng họng, một lát sau lại khẽ hôn lên tóc y: "Là ta không đúng. Nhạ Nhạ cho ta một cơ hội nữa, được không?"

"Ta đi xem Đạp Tuyết." An Trường Khanh đứng dậy, không trả lời vấn đề này, nhanh như chớp chạy đến bên Đạp Tuyết, cầm lấy dây cương nhìn trái phải mà nói với hắn: "Không phải nói muốn dạy ta cưỡi ngựa sao? Còn dạy không?"

Tiêu Chỉ Qua bật cười, đứng dậy đi đến phía y.

......

Khi hai người trở về, cấp dưới đi săn thú cũng đã trở lại, lúc này đang đặt thỏ hoang lên lửa nướng.

An Trường Khanh ngồi trên lưng ngựa, Tiêu Chỉ Qua nắm dây cương, hai người chậm rãi từ xa đi tới. Các thuộc hạ kinh ngạc, đều âm thầm nói trong lòng: Bọn họ có từng thấy Bắc Chiến Vương đối xử ai ôn nhu vậy chưa? Quả nhiên thành thân rồi liền khác.

Mỗi người đều cúi đầu làm bộ chuyên tâm nướng thỏ, nhưng dư quang ở khóe mắt vẫn liếc liếc.

Chỉ có Thường Tại Xương càng bi thương, chua xót nhắc nhở hắn: "Chúng ta đi đánh nhau với người Tây Khương, không phải để ngươi nói chuyện yêu đương!"

An Trường Khanh nghe vậy tức khắc hơi ngượng ngùng, sắc mặt hơi đỏ lên.

Tiêu Chỉ Qua lại liếc hắn, thanh âm lạnh lùng nói: "Nói thêm câu nữa, ngươi tự đi nói chuyện với người Tây Khương."

Đây là tử huyệt của Thường Tại Xương, gã nháy mắt câm miệng, xám xịt mà cút về vị trí của mình.

Vừa lúc bên cạnh có cấp dưới mi thanh mục tú đang nướng thịt. Thường Tại Xương ngồi bên đống lửa nhìn chằm chằm người ta, vẻ mặt nghiêm trọng không biết suy nghĩ cái gì. Nhìn chằm chằm đến nỗi cấp dưới bắt đầu run tay, gã bỗng nói: "Nam nhân với nam nhân thực sự tốt như vậy?"

Tay cấp dưới run lên, con thỏ nướng được nửa cứ vậy rớt vào đống lửa.

......

Ăn ngủ ngoài trời một đêm, ngày hôm sau mới vừa sáng, đoàn người lại thu dọn hành trang lên đường. Tới trưa hôm đó, mới chạy tới Lương Châu.

Tuy Lương Châu cùng Nhạn Châu tương đối gần, nhưng khác biệt không nhỏ. Trong thành có thể thấy người dị vực mũi cao mắt thâm, bá tánh ăn mặc cũng khác Đại Nghiệp không ít.

Tiêu Chỉ Qua giải thích cho y: "Lương Châu và Tây Khương liền nhau, có không ít tộc nhân Tây Khương ở Tây Khương nhận hết khuất nhục, liền lén chạy tới Lương Châu."Tuy rằng tới Lương Châu cũng không có hộ tịch, nhưng cũng tốt hơn ở Tây Khương nhận hết khinh nhục áp bách, bị coi như gia súc mua bán. Không ít tộc nhân Tây Khương định cư ở Lương Châu, còn có người thành thân sinh con với người Đại Nghiệp, qua nhiều thế hệ dung hợp, mới có Lương Châu hiện giờ.

Vì tộc nhân Tây Khương dung nhập, cũng mang đến không ít phong tục truyền thống của Tây Khương, dần dần ảnh hưởng đến bá tánh Lương Châu, khiến cho Lương Châu thoạt nhìn có phong tình dị vực. An Trường Khanh nhìn quán nhỏ hai bên đường phố, quả thực không nhìn kịp.

Chờ vào thành, đến phủ đệ của Thường Tại Xương, Tiêu Chỉ Qua muốn cùng Thường Tại Xương thương nghị ứng phó Tây Khương. An Trường Khanh không có việc gì, liền mang theo hộ vệ, đi dạo trong thành.

Cùng là chỗ biên quan, nhưng Lương Châu náo nhiệt hơn Nhạn Châu một chút. Ba châu Nghiệp Bắc, vì vị trí của Tiêu Chỉ Qua hiện giờ, khiến Nhạn Châu vẫn luôn là kẻ thù của Bắc Địch, thành trì có chiến sự thường xuyên nhất. Bởi vậy tất nhiên không náo nhiệt phồn hoa như Lương Châu Sâm Châu.

An Trường Khanh đi dạo khắp nơi, biết thêm không ít đồ chơi nhỏ thú vị. Đi dạo hai con phố, thấy một nhà trà lâu, bên trong có con khỉ khiêu vũ với vũ nương Tây Khương, An Trường Khanh thấy lạ, liền mang theo người vào uống ngụm trà nghỉ chân một chút.

Trà Lương Châu cũng không giống trà bình thường, trong trà không thêm lá trà, mà là các loại hương liệu và dược liệu, mùi vị có chút mặn, lúc đầu uống không quen, nhưng uống thêm hai ngụm, có thể nếm ra hương vị.

Uống hai chung trà, thấy con khỉ khiêu vũ vừa ra, An Trường Khanh nhìn thời gian không còn sớm, liền đứng dậy chuẩn bị về. Sau khi ra ngoài lại thấy đối diện trà lâu có không ít người vây quanh, mơ hồ còn truyền đến tiếng nam nhân quát lớn.

Đi qua đám người, thấy một đại hán cầm trúc phiến đánh một cô bé không lớn. Cô bé kia chừng mười mấy tuổi, ăn mặc rất ít, lộ bả vai và cánh tay, trên chân bọc đuôi cá như vỏ bao. Đang quỳ gối bên một lu nước lớn, ôm cánh tay run bần bật.

An Trường Khanh nhíu mày, chen vào trong đám người, nghe bốn phía nghị luận, mới biết rõ ngọn nguồn.

Hóa ra đây là hai cha con bán nghệ, cô bé này mặc đuôi cá, giả làm giao nhân, biểu diễn trong lu nước lớn. Nghe nói khi nãy biểu diễn cô bé không thể nín thở, làm sai, đại hán này nổi giận, đang phạt nàng.

Tuy nhìn không đành lòng, nhưng người ta là cha con, người qua đường cũng không lo chuyện bao đồng. Chỉ vây quanh ngươi một lời ta một câu mà khuyên bảo. Đại hán kia càng nói càng hăng, nói nhà nghèo khó, nói mẹ cô bé bệnh nặng cần tiền chữa bệnh, cô bé này lại không làm tốt chút chuyện nhỏ.

Cô bé ôm cánh tay cúi đầu, cả người ướt đẫm mà quỳ trên mặt đất, không kêu một tiếng.

Cho đến khi đại hán nói "Ta cực cực khổ khổ nuôi nó lớn như vậy", cô bé kia mới đột nhiên ngẩng đầu lên, oán hận nói: "Ông không phải cha ta! Ta không phải ông nuôi lớn!"

Đại hán ngừng lại, hung hăng quất nàng: "Cho ngươi nói bừa! Ta không phải cha ngươi thì ai phải?!"

Cô bé bị đánh đến phát run, nhưng vẫn kiên trì: "Ông không phải!"

Đại hán cực giận, cầm lấy ghế gỗ bên lu nước đánh nàng, lại bị An Trường Khanh nhanh một bước ngăn cản. Tỏ ý bảo vệ chắn người, An Trường Khanh bảo vệ cô bé sau lưng, đè giận dữ nói: "Nào có người làm phụ thân như ngươi?!"

Đại hán thấy y ăn mặc không tầm thường, lại mang theo hộ vệ, tức khắc có chút e ngại, nhưng vẫn cứ cứng cổ nói: "Ngươi, ngươi bớt lo chuyện người khác, đây là chuyện nhà ta!"

An Trường Khanh không để ý tới ông ta, cau mày nâng cô bé dậy, lại phát hiện bộ đuôi cá trên chân nàng, căn bản không có cách đứng lên, chỉ có thể để nàng ngồi dưới đất, cởi áo ngoài của mình phủ thêm cho nàng.

"Ngươi vừa nói hắn không phải phụ thân ngươi?"

Cô bé chần chừ nhìn y, tựa hồ đang phân biệt y có phải người xấu không. An Trường Khanh ôn hòa nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng trả lời.

Đại khái cảm thấy An Trường Khanh không giống người xấu, nàng mới gật đầu nói: "Ông ta không phải cha ta, cha ta đã sớm chết. Ta do ông ta mua về."

Cô bé vừa nói vậy, người xem náo nhiệt cũng không mặc kệ nữa, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ đại hán. Nếu là cha con ruột, chuyện nhà người ta bọn họ sẽ không quản. Nhưng giờ đã biết không phải thân sinh, lời đại hán này vừa nói đều đang lừa bọn họ, mọi người bắt đầu đầy căm phẫn.

An Trường Khanh nhìn cô bé, suy nghĩ đứng dậy hỏi: "Ngươi mua bao nhiêu tiền? Ta đưa bạc cho ngươi, đứa nhỏ này ta phải mang đi."

Đại hán không bỏ được, đứa bé này giúp ông ta kiếm không ít bạc, là cây tiền có thể sinh tiền lâu dài. Ông ta ấp úng nói: "Đây là ép mua ép bán?"

An Trường Khanh không kiên nhẫn khua môi múa mép với ông ta, nhìn hộ vệ bên cạnh, hộ vệ lạnh lùng, trường đao ra khỏi vỏ một đoạn, bất thiện nhìn ông ta.

Đại hán kia hoảng hốt, nhìn ra y không dễ chọc, vội vàng nói: "Bán! Ta bán! Năm trăm lượng, ta mua năm trăm lượng."

"Ông ta nói bừa, rõ ràng chỉ tốn năm lượng bạc!" Cô bé thanh thúy nói.

Đại hán phát nghẹn, hung tợn trừng nàng.

An Trường Khanh lấy năm lượng bạc ném cho ông ta, rồi bảo hộ vệ bế cô bé nhỏ nhỏ gầy gầy mang về. Đang muốn đi, đằng sau lại có người gọi y: "Vị công tử này xin dừng bước."

An Trường Khanh dừng lại, quay đầu, thấy nam tử trẻ mặc thanh y, khóe miệng nở nụ cười, tướng mạo vô cùng tuấn tú, chỉ là nhìn bộ dáng hơi gầy yếu, bên cạnh còn có thị nữ mỹ mạo đi theo.

"Công tử có việc gì?"

"Đứa bé này mặc bộ đuôi cá, nếu không kịp thời gỡ xuống, sợ sẽ thương đến chân."

An Trường Khanh sửng sốt, theo ngón tay hắn nhìn cô bé, bộ đuôi cá từ bên hông sít sao bao lấy hai chân, cơ hồ không nhìn ra khe hở. Lại nhìn cô bé vẫn luôn gắt gao cắn môi, tuy không nói gì, môi cũng đã cắn đến phát trắng.

"Thị nữ của ta sẽ lấy thứ này, nếu công tử không ngại, có thể tìm một chỗ, tháo bộ đuôi cá trên chân đứa bé này."

An Trường Khanh trầm ngâm một lát, nghĩ mình mang theo hộ vệ, người này lại chỉ dẫn theo thị nữ, hẳn không có gì nguy hiểm. Liền gật đầu, đến trà lâu vừa vào, gọi tiểu nhị chuẩn bị sương phòng cho họ.

Tuy nói cô bé này không lớn, nhưng dù gì cũng là nữ hài tử, cũng không nên lấy bộ đuôi cá trước mặt đám đông.

Vào sương phòng, thị nữ bế đứa bé tới sau bình phong tháo đuôi cá cho nàng. An Trường Khanh và nam tử trẻ ở bên ngoài uống trà chờ đợi. Nam tử trẻ lương thiện nói, chủ động báo gia môn của mình.

"Tại hạ họ Tiết, tên một chữ Dật. Không biết công tử xưng hô thế nào?"

"Ta họ An, tên Nặc."

Trời xa đất lạ, lại bị người chủ động đến gần, An Trường Khanh vẫn có phòng bị.

Tiết Dật nói: "Ta thấy An công tử lạ mặt, huynh không phải nhân sĩ Lương Châu phải không?"

An Trường Khanh cũng không nói mình là người nơi nào, chỉ nói: "Phải, tới Lương Châu có một số việc."

Hai người thuận miệng hàn huyên vài câu, thị nữ ôm đứa bé ra, trên người đứa bé bọc áo ngoài của An Trường Khanh, khuôn mặt có chút hồng.

Thị nữ không có biểu tình gì, hồi bẩm Tiết Dật: "Đã gỡ bộ đuôi cá xuống, không thương đến chân, nhưng đây là nam hài, không phải nữ hài."

An Trường Khanh lộ vẻ kinh ngạc, theo bản năng nhìn đứa bé kia. Đứa bé này hết sức đẹp, vì tuổi còn nhỏ, hơi khó phân nam nữ, nhưng dưới mắt trái có vết bớt đỏ hình vẩy cá lớn, phá hủy sự xinh đẹp này.

Cậu bé thấp thỏm nhìn An Trường Khanh: "Là ông ta bảo ta giả thành nữ,, nói như vậy nhiều người xem."

Tất nhiên "ông ta" là chỉ đại hán đã mua nhóc.

An Trường Khanh tức khắc hiểu rõ, tiến lên xoa đầu cậu bé, cầm tay nhóc, nói với Tiết Dật: "Nếu chuyện đã giải quyết, nhà ta còn có việc, đi trước một bước. Hôm nay đa tạ Tiết huynh."

Tiết Dật cười một tiếng: "Không cần khách khí, An huynh đi thong thả. Chúng ta có duyên gặp lại."

An Trường Khanh gật đầu chào hắn, đưa cậu bé rời đi.

Phía sau, Tiết Dật nhìn thân ảnh y dần khuất mới xoay người rời đi. Thị nữ Tễ Tuyết một tấc không rời mà đi theo bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Tướng gia, vẫn chưa về sao? Thường Tại Xương đã dẫn người về."

Tiết Dật, cũng chính là Tiết Vô Y nhàn nhạt cười nói: "Phải trở về thôi. Thường Tại Xương đã quay lại, Bắc Chiến Vương cũng nên tới rồi."

Tễ Tuyết nói: "Cần ta đi chuẩn bị ngựa xe không?"

"Không vội." Tiết Vô Y xua tay, đột nhiên hỏi: "Tễ Tuyết, ngươi nói trên đời này, sẽ có hai người không liên quan, nhưng lớn lên giống nhau như đúc không?"

Tễ Tuyết lắc đầu nói: "Nô tỳ chưa từng gặp qua."

Tiết Vô Y trầm ngâm một lát, nói: "Cho người đi điều tra lai lịch của An Nặc này."

"Vâng."

Tác giả có lời muốn nói:

Thường Tại Xương: Chuyện Tây Khương chúng ta phải chuyện trò cho tốt.

Túng Túng (không kiên nhẫn): Chuyện trò cái rắm! Mau đánh xong, ta còn vội trở về viên phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui