Bạo Quân Sủng Hậu

Xe ngựa ngừng trước cửa tác phường, không đợi Tiêu Chỉ Qua duỗi tay đỡ, An Trường Khanh đã tự xuống xe ngựa. Tiêu Chỉ Qua nhìn y đi như bay, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể theo sát đi vào.

Tác phường xây gần quân khí. Đằng trước là môn phòng cùng sảnh ngoài, giữa là chỗ ở của nhóm thợ thủ công, tận cùng hậu viện mới là nơi nhóm thợ làm việc. Xe ống chế tạo bản đầu tiên đặt ở hậu viện.

An Trường Khanh đi theo chủ sự, thấy một chiếc guồng nước cao chừng trượng lẳng lặng đặt trong viện, trên bánh xe hình tròn lớn gắn ống nước gỗ, đáy còn có một bồn nước. Cơ hồ không khác biệt với cái y từng thấy đời trước.

"Đã đưa xuống nước thử chưa?" An Trường Khanh hỏi.

Chủ sự cung kính nói: "Chưa đưa xuống nước. Lúc trước đã làm một cái nhỏ, đưa xuống nước thử qua, lấy quá ít nước, chúng ta liền sửa lại làm lớn."

An Trường Khanh ngẩng đầu nhìn, nghĩ đến guồng nước thấy đời trước, chỉ cần guồng nước bình thường có thể tưới hai mẫu ruộng, nếu có thể chế tạo ra sớm......

"Khi nào có thể đưa xuống nước?"

"Hôm nay chuẩn bị đưa xuống." Quản sự nói: "Cho nên đặc biệt mời Vương phi đến quan sát, xem còn có yêu cầu cải tiến chỗ nào không."

An Trường Khanh hết sức vừa lòng với tốc độ của tác phường, gật gật đầu nói: "Đi thôi, nếu thành công, sẽ có trọng thưởng."

Chủ sự vừa nghe, biểu tình càng thêm phấn chấn. Vội vàng gọi những người khác tới vận chuyển guồng nước.

Nhóm thợ dựa tay nghề ăn cơm, đều khổ cực kiếm tiền. Hiện giờ Vương phi không chỉ cho tiền tháng cao, đối đãi nhóm thợ thủ công cũng khách khí. Quan trọng hơn là, còn thường xuyên đưa ra không ít cách nhìn mới mẻ độc đáo, cho nên nhóm thợ tác phòng đều vô cùng tôn kính y.

Nhóm thợ thủ công tháo dỡ guồng nước, sau đó dùng xe bò chuyển đến bên sông khảo sát trước đó, sau lại lắp guồng nước, đưa vào trong nước. Dòng nước chảy xiết, chỉ một lát đã kéo guồng nước chậm rãi chuyển động, ống gỗ trên guồng nước chứa đầy nước chuyển hướng lên cao, nước sông nghiêng đổ đến bồn nước, cuồn cuộn không dứt đưa đến mương máng.

An Trường Khanh thở dài một hơi thật sâu, trong mắt chứa thần thái xưa nay chưa từng có: "Thật sự thành công!"

Tiêu Chỉ Qua vốn không tán thành y đi theo đám thợ bôn ba khắp nơi, nhưng mà chính mắt thấy guồng nước bắt đầu vận chuyển nước, lòng hắn cũng chịu xúc động. Không có ai rõ ràng hơn hắn, ý nghĩa của guồng nước này đối với Nhạn Châu, thậm chí đối với bá tánh Đại Nghiệp.

Ngày sau chỉ cần đào nhiều đường sông mương máng, dùng guồng nước tưới tiêu, so với tưới tiêu hao phí vô số sức người thì tiết kiệm không ít khí lực. Tưới đầy đủ, hoa màu lớn tốt, sản lượng thu hoạch cũng sẽ tăng lên. Mà các bá tánh không cần bôn ba vì tưới tiêu, có thể đưa tay đi làm chuyện khác.....

Có lẽ mấy năm sau, mảnh đất Nhạn Châu sẽ không cằn cỗi khốn cùng nữa.

Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua hơi nóng, cúi đầu nhìn người bên cạnh: "Chế tạo guồng nước thành công, có ích lớn với bá tánh Nhạn Châu. Nhóm thợ thủ công có tiền thưởng, Nhạ Nhạ nghĩ muốn gì?"

"Ta?" An Trường Khanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giảo hoạt cười: "Ta muốn sau này Vương gia đừng giam ta nữa."

Mấy ngày nay Tiêu Chỉ Qua thấy y đi nhanh sẽ sợ ngã, cứ như y vẫn là trẻ nhỏ tập tễnh học đi, thật sự khiến An Trường Khanh không tiêu nổi.

"......" Tiêu Chỉ Qua im lặng, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp nói: "Ta không giam ngươi, tự ngươi cũng phải cẩn thận, tuy tạm thời vẫn không nhìn ra, nhưng dù gì cũng khác trước kia."

An Trường Khanh cong mắt cười, chủ động cầm tay hắn lay lay: "Ta có chừng mực. Nhưng đã bao lâu ngài không ngủ ngon rồi?" Nói rồi chọc chọc chỗ đen dưới mắt Tiêu Chỉ Qua.

Tiêu Chỉ Qua luôn tràn đầy tinh lực, lúc đánh giặc không ngủ không nghỉ cũng không thấy hắn lộ ra mệt mỏi. Nhưng từ lúc xác nhận An Trường Khanh có thai, hắn không có một tối ngủ ngon. Thường nửa đêm không ngủ được, cứ nhìn chằm chằm An Trường Khanh không chớp mắt, biểu tình vừa vui vừa lo. Chờ đến ban ngày, lại làm bộ như người không có việc gì, thật cẩn thận trông chừng y. Ngay cả trong quân có rất nhiều quân vụ, hắn đều mang về phủ xử lý, chỉ muốn bên y nhiều hơn.

An Trường Khanh nhìn thấy, lại không biết nên khuyên thế nào.

Y đại khái có thể đoán được tâm tư của nam nhân, nhưng không có biện pháp tốt nhất làm hắn an tâm, chỉ có thể làm bản thân thoạt nhìn tinh thần khoẻ mạnh, như vậy ít nhất sẽ không làm hắn quá lo lắng.

Lúc này nhắc đến, An Trường Khanh vui đùa tìm được cớ, lẩm bẩm nói: "Nhìn ngài như vậy, không biết còn tưởng trong nhà có yêu tinh lẩn trốn hút tinh khí."

Tiêu Chỉ Qua bật cười, hiểu ý tứ của y, nghiêm trang gật đầu: "Trong nhà xác thật có yêu tinh lẩn trốn." Chỉ là đã lâu không có hút tinh khí của hắn thôi.

Hắn có ý ám chỉ, tất nhiên An Trường Khanh nghe ra, trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ giọng nói: "Ta đi xem guồng nước, không nói chuyện với ngài."

Nói xong ném tay hắn ra, đến cạnh guồng nước nhìn đăm đăm.

Tiêu Chỉ Qua bị ném tay ý cười trong mắt càng sâu, nhắm mắt theo đuôi, che chở bên cạnh y. Bờ sông đường trơn, tránh y đứng không vững té ngã.

***

Chiếc guồng nước đầu tiên dùng thử 5 ngày, mới chính thức công bố với bá tánh.

Guồng nước do quan phủ lấy bạc và thợ thủ công chế tạo, nhưng đường sông mương máng bên ruộng, các bá tánh phải tự đào. Vì để mọi người thấy được hiệu quả của guồng nước, ba chiếc guồng nước chế tạo đầu tiên đã bắt đầu đưa vào sử dụng.

Các bá tánh thấy được hiệu quả, kinh ngạc cảm thán rất nhiều, oán giận phải đào đường sông mương máng lúc đầu dần dần tan, trái lại tích cực hơn rất nhiều. Nông dân đều kiếm ăn ở đồng ruộng, không ai không biết dẫn nước tưới tiêu có bao nhiêu quan trọng. Hiện giờ quan phủ chế tạo guồng nước giúp bọn họ, bọn họ chỉ cần ra sức, đó là chuyện tốt thiên đại.

Vì thế mùa hè năm nay, bá tánh Nhạn Châu rất bận bịu, bắt đầu náo nhiệt đào mương máng.

Tới tháng 8, ngoài thành Nhạn Châu đã xây hơn phân nửa, đất hoang được khai khẩn mấy ngàn mẫu. Mương máng đan xen ngang dọc, mở rộng đường sông đặt guồng nước lớn, theo dòng nước chuyển động không ngừng, vận chuyển nước sông, theo mương máng ngang dọc, chảy vào trong đồng ruộng.

Tuy các nơi còn đang hoàn thiện, nhưng đã có thể thấy được cảnh tượng Nhạn Châu hưng thịnh sau này.

***

Đầu tháng 8, mấy chiếc xe ngựa được hộ vệ hộ tống, chậm rãi vào thành Nhạn Châu, chạy tới hướng phủ tướng quân.

An Trường Khanh đã sớm nhận được tin tức, ở cửa trông mong nhìn xung quanh. Thấy xe ngựa chạy đến, không khắc chế nổi mà chạy chậm hai bước, đúng lúc Dư thị xốc màn xe nhìn bên ngoài, hai mẹ con nhìn nhau, An Trường Khanh run giọng gọi một tiếng "mẹ".

Từ biệt ở Nghiệp Kinh, hai mẹ con đã nửa năm không gặp.

Dư thị lên tiếng, không chờ hạ nhân đưa ghế đến, liền vén rèm xuống xe ngựa. Bước nhanh đến trước mặt An Trường Khanh, đăm đăm nhìn đánh giá y, thấy sắc mặt y hồng nhuận, khuôn mặt vẫn mượt mà, mới cười rộ lên, từ ái xoa mặt y: "Mập hơn so với lúc rời kinh, cũng cao nữa."

An Nhàn Ngọc xuống xe hơi chậm, nhìn thấy y liền đùa giỡn cười: "Trên đường mẹ cứ lo huynh ở Nhạn Châu sống không tốt, muội liền nói mẹ lo nghĩ bậy bạ."

Dư thị liếc nàng một cái, nhưng không thể nói ra lo lắng trong lòng, đành thử thăm dò nói: "Lần trước con gửi thư về, chính là gặp phải vấn đề gì?"

Thấy mặt bà lộ vẻ ưu sầu, An Trường Khanh hiểu bà biết được gì đó, chỉ là hiện tại không phải địa điểm thích hợp. Đón người đi vào trước.

Bởi vì lúc trước nhận được tin, nói phải ở Nhạn Châu một thời gian, bởi vậy hai mẹ con có mang hành lý đến, xếp đầy mấy chiếc xe ngựa. Bọn nha hoàn tay chân lanh lẹ đi theo hạ nhân phủ tướng quân dọn hành lý vào trong sân, An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua bồi hai người đến sảnh ngoài dùng cơm.

Lặn lội đường xa, cũng phải đón gió tẩy trần trước. Chờ ăn cơm xong, thấy nét lo lắng giữa mày Dư thị càng sâu, Tiêu Chỉ Qua mới đề nghị đến thư phòng.

Dư thị hiểu rõ trong lòng, biết trên người An Trường Khanh tất có gì dị thường, thở dài đi cùng bọn họ. An Nhàn Ngọc hoàn toàn không biết gì cả, Dư thị vốn không muốn gọi nàng cùng đi, Tiêu Chỉ Qua lại nói "Đều là người một nhà, sớm hay muộn cũng phải biết", bốn người mới cùng vào thư phòng.

Tuy An Nhàn Ngọc không biết đã xảy ra cái gì, nhưng thấy thần sắc ba người họ đều ngưng trọng, liền hiểu đã xảy ra gì đó, thu liễm biểu tình, ngồi ở một bên nghe họ nói.

Tiêu Chỉ Qua bảo thủ vệ thủ ngoài thư phòng, lại đóng cửa sổ kỹ càng. Mới ngồi xuống cạnh An Trường Khanh.

Trong thời gian ngắn không khí có chút trầm trọng, Dư thị mở miệng trước: "Trên người Nhạ Nhạ xuất hiện vấn đề gì đúng không?"

An Trường Khanh khẽ run mi: "Có phải mẹ vẫn gạt con cái gì?"

Dư thị im lặng, thật lâu sau mới gật gật đầu: "Việc này ta vốn muốn mang vào trong quan tài, không nói cho bất kỳ ai."

Nhưng mà tháng trước An Trường Khanh gửi thư bỗng nhắc tộc Giao Nhân với hồng văn, làm bà không thể không nghĩ nhiều. Bà tựa như đang tìm từ, rồi sau đó mới chậm rãi nói: "Trên người con, hiện vảy với hồng văn?"

"Vảy?" An Trường Khanh lập tức bắt được trọng điểm, mở to hai mắt có chút mê mang: "Cái gì vảy? Con chỉ có hồng văn hình vảy cá dài sau tai."

Nói rồi nghiêng đầu, vén tóc dài sang một bên, lộ ra một mảnh hồng văn vẩy cá.

Ánh mắt Dư thị run lên, ngón tay dừng trên mảnh hồng văn: "Là cái này...... sao lại hiện ra rồi......" Nói xong lại vội vàng nhìn mặt với cổ An Trường Khanh. Thấy không có thứ gì khác, mới yên tâm.

"Mẹ có biết hồng văn này là chuyện thế nào không?" Tiêu Chỉ Qua trầm giọng hỏi.

"Ta cũng không biết." Ngoài dự đoán, Dư thị chậm rãi lắc đầu, nói: "Nhưng lúc Nhạ Nhạ bốn tuổi đã từng xuất hiện. Nghiêm trọng hơn lần này rất nhiều, trên mặt trên cổ trước ngực đều có mảng hồng văn lớn, trên hai chân còn loang lổ vảy."

Mặt An Trường Khanh lộ vẻ kinh ngạc, y cũng không biết khi còn nhỏ bản thân cũng xuất hiện thứ này.

Dư thị thấy y kinh ngạc, cười khổ một tiếng: "Khi đó con còn nhỏ, còn sốt cao, hẳn là không nhớ rõ. Không phải con vẫn luôn nghi hoặc vì sao phụ thân con bỗng nhiên ghét bỏ mẹ con chúng ta sao? Đó là vì cái này......"

Bà rũ mắt, không nhìn ra thương tâm, chỉ bình tĩnh kể lại một đoạn chuyện cũ.

Khi đó An Trường Khanh mới bốn tuổi, An Nhàn Ngọc mới vừa tròn một tuổi. Dư thị và An Tri Khác còn cầm sắt hòa minh, tuy chỉ là thiếp thất, bà cũng không tham cầu nhiều, chỉ cầu con trai con gái của mình sống tốt. Nhưng nguyện vọng đơn giản, lại sụp đổ năm An Trường Khanh bốn tuổi. Năm ấy An Trường Khanh bỗng hôn mê bất tỉnh sốt cao, Dư thị mời đại phu tới xem, An Tri Khác lo lắng ấu tử cũng bồi một bên, không ngờ vén màn lên, lại thấy trên mặt An Trường Khanh nho nhỏ đầy hoa văn màu đỏ quỷ dị. Đại phu hoảng sợ, nói thẳng đây là yêu nghiệt.

An Tri Khác vất vả ổn định đại phu, nghiêm lệnh không được nói ra bên ngoài. Dư thị kiểm tra trên người con trai, phát hiện không chỉ trên người có hồng văn, trên đùi còn kín vảy nhỏ. Bà sợ hãi trong lòng. Theo bản năng tìm trượng phu trợ giúp, nào biết An Tri Khác như đổi thành người khác, lạnh mặt muốn mang An Trường Khanh ra ngoài xử tử.

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng hiển nhiên ông cũng giống đại phu, cảm thấy An Trường Khanh là yêu nghiệt. Mà lúc đó ông ta sắp thăng chức làm Thừa tướng, tuyệt đối không cho phép trong nhà xuất hiện yêu nghiệt, hủy thanh danh phá chuyện tốt của ông ta.

Yêu thương ấu tử, nào có quan trọng bằng tiền đồ.

Cuối cùng Dư thị lấy cái chết bức bách, mới bảo vệ An Trường Khanh. An Tri Khác bởi vậy chán ghét mẹ con họ, lại sợ hãi An Trường Khanh là yêu nghiệt, đưa mẹ con ba người dời đến viện tử hẻo lánh, không được mời đại phu càng không được bước ra khỏi đại môn An phủ một bước. Bản thân cũng không đến nhìn một cái.

"Khi đó không có đại phu, ta chỉ có thể lấy nước lau người cho con, nấu cháo miễn cưỡng sống qua......" Cũng may trời xanh không phụ người có lòng, An Trường Khanh dần hạ sốt. Qua nửa năm, hồng văn trên mặt dần biến mất, vảy trên đùi cũng tự bóc ra.

Dư thị không dám để lộ, trừ bỏ đại phu ngày đó cùng An Tri Khác, không ai biết An Trường Khanh từng sinh bệnh lạ. Nhưng tuy An Trường Khanh hết bệnh rồi, An Tri Khác cũng hết chịu nổi mẹ con bọn họ. Dư thị không phải người thích tranh đoạt, lại vì An Tri Khác không chút do dự thay đổi sắc mặt trước đây làm thương tâm, dẫn theo hai đứa con an phận ở một góc.

Sau này hai đứa con dần lớn, nếu không phải cố tình nhớ đến, bà cơ hồ đã quên lúc nhỏ An Trường Khanh từng gặp bệnh lạ. Cho đến khi An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua thành hôn, bà mới nghĩ lại việc này, lo lắng bệnh lạ sẽ tái phát.

Nhưng mà điều nên tới đều không tránh khỏi, Dư thị nhìn con trai trầm mặc không nói, miễn cưỡng cười nói: "Cũng may chỉ có một mảnh nhỏ, tóc che đi sẽ không nhìn thấy."

Vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Chỉ Qua, mặt mày ôn hòa nói: "Cũng may Vương gia không ngại."

Sau khi nhận được thư, bà luôn lo lắng An Trường Khanh tái phát bệnh lạ, ở Nhạn Châu sống không tốt bị người lạnh nhạt. Nhưng nhìn thấy con trai, bà liền biết, người nhu nhược như An Tri Khác, căn bản vô pháp so sánh với tấm lòng của Bắc Chiến Vương.

Tình ý trong mắt không thể làm giả được, Tiêu Chỉ Qua không chỉ không để ý bệnh lạ của An Trường Khanh, cũng không coi y như yêu nghiệt, trái lại cẩn thận bảo vệ y chu toàn.

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Hôm nay thành công đạt được độ hảo cảm của mẹ vợ (ta giỏi quá)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui