Lệ Tiêu rốt cục dời bước chân, thị nữ vén rèm lên, Hoàng hậu một đường đi nhanh, ra khỏi Thái Dịch cung lập tức xoa trái tim đang đập thình thịch không ngừng. Nhũ mẫu vội vàng đỡ lấy nàng: "Nương nương..."
Hoàng hậu không nói gì.
Nàng rõ ràng ý thức được một chuyện, Lệ Tiêu sẽ giết nàng. Khi hắn tới gần nàng, cả người như là ngưng kết thành một khối băng sắc nhọn, lúc nào cũng có thể sẽ đâm vào tim nàng.
Lúc Lệ Tiêu phát rồ cố nhiên đáng sợ, mà vào lúc ấy hắn không có lý trí, nhưng lúc hắn tỉnh táo, mới thật sự là đáng sợ nhất, bởi vì ngươi đoán không ra hắn muốn làm gì. Nàng dần dần ổn định thân thể mình đi về phía trước, chợt gặp Thái tử. Nàng lập tức đi nhanh vài bước gọi Lệ Dương lại: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Tham kiến mẫu hậu." Lệ Dương cúi người hành lễ, đáp: "Nghe nói hai ngày nay sức khỏe Hoàng tổ mẫu không tốt, nhi thần đến thăm."
"Hiện tại, đại hoàng huynh ngươi ở trong."
Mặt Lệ Dương vui vẻ: "Hoàng tẩu cũng có mặt?"
Thần sắc Hoàng hậu phức tạp: "Ngươi muốn gặp hắn?"
"Khoảng thời gian này chuyện xảy ra ta đã nghe nói, lòng có chút ngạc nhiên." Lệ Dương nói: "Ta vừa đến Tướng phủ một chuyến, ngoại tổ phụ còn đang ngủ, ta cũng không quấy rầy."
Hoàng hậu nhíu mày lại, Lệ Dương không rõ đang suy nghĩ gì, nói: "Vậy nhi thần đi vào trước."
Hắn đi đến Thái Dịch cung trong sự im lặng ngầm đồng ý của nàng. Hoàng hậu thì lại xoay người nhìn về phía bóng người của hắn. Thái tử không cao to bằng Lệ Tiêu, vóc người có chút gầy gò. Hoàng hậu vẫn nhìn bóng người của hắn biến mất, mới nói: "Ngươi xem, nó căn bản không biết mẫu hậu nó lén lút vì nó làm những gì."
"Đợi đến ngày sau hắn thành quốc chủ, tất nhiên sẽ hiểu rõ."
"Không..." Hoàng hậu nói: "Nó muốn làm đế, phải có danh tiếng tốt, đây là hi vọng của bệ hạ, ta tự tay đẩy tới đẩy đi, không thể phá huỷ nó."
"Nương nương..."
Hoàng hậu từng bước một đi về phía trước, thấp giọng nói: "Chỉ cần còn Thái tử, ta nhất định phải là Quốc mẫu hoàn mỹ. Dù cho đã làm sai điều gì, bệ hạ cũng sẽ không lộ ra, sẽ không đụng đến ta."
Đến Thái Dịch cung, Lệ Dương một đường đi vào, vào cửa nhìn thấy Lệ Tiêu thì cười hành lễ: "Đại hoàng huynh, đại hoàng tẩu."
Tống Tụng đáp lễ, Lệ Tiêu chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, cầm bánh ngọt Tống Tụng vừa mới đưa tới nhiều lần nghiên cứu, tựa hồ đang xoắn xuýt nhìn qua đồ vật ngọt như vậy, đến tột cùng phải cắn từ chỗ nào.
Lệ Dương thấy hắn không nhìn, cũng không thấy lạ, được Hoàng tổ mẫu gọi, nhanh chóng ngồi.
Thái hậu trước mặt Lệ Dương chẳng hề nói chuyện Hoàng hậu không phải, cười híp mắt nói hắn thường đến, nhìn qua cũng rất thích tôn tử này.
Tống Tụng lặng lẽ đánh giá đối phương. Thái tử vẫn là dáng vẻ trong ấn tượng kia, trơn bóng như ngọc, chỉ là trước mặt tổ mẫu có đến có mấy phần trẻ con, hiển nhiên trong ngày thường quan hệ bà cháu cũng không tệ.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy Lệ Dương cũng nhìn y. Tống Tụng lúc này thoải mái nở nụ cười, Lệ Dương cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt lặng lẽ nhìn về bụng y, không biết làm sao, hai má hắn bỗng nhiên nổi lên một vệt hồng.7
"Đã đi gặp ngoại tổ phụ của ngươi chưa?"
Lệ Dương nói: "Ta đã gặp rồi, đang ngủ."
Thái hậu cười nói: "Việc này huyên náo, ai gia nghĩ Tể tướng gia sẽ không ngủ được."
"Hoàng tổ mẫu nói đùa, ngoại tổ phụ nếu dám đánh cược, dĩ nhiên là thua được."
Hắn một mặt như chuyện đương nhiên, nhìn qua hoàn toàn không đặt chuyện Tần Tương đánh cược với Triệu thái sư ở trong lòng. Tống Tụng trừng mắt nhìn, miệng bỗng nhiên bị một miếng bánh ngọt nhồi vào. Lệ Tiêu nói: "Ăn không ngon."
Đây là miếng y mới cho Lệ Tiêu, hắn cắn một miếng, tựa hồ cảm thấy không hợp khẩu vị, không ngờ còn nhét lại cho y.
Tống Tụng một tay đỡ lấy, há miệng nhỏ ra ăn hết, oán giận nói: "Ngươi sao lại kén chọn như vậy?"
Lệ Tiêu nhíu mày, đôi môi kề tai Tống Tụng: "Lúc ăn ngươi không kén chọn, chỗ nào cũng ăn được."
Giọng thật thấp ở bên tai Tống Tụng, làm y hơi ngứa. Y nhất thời rụt cổ, quay đầu lườm hắn một cái, cảm thấy người này không đứng đắn.
Lệ Tiêu cười, nói: "Hoàng tổ mẫu, nếu như không có chuyện khác, chúng ta đi về trước."
"Aiz... Ngươi không ở lại nói chuyện với A Dương một chút? Thuận tiện ăn cơm đi."
"Có thời gian huynh đệ đến Phúc Hương lâu tập hợp đi, hôm nay muộn, trời cũng tối rồi."
Lệ Dương đứng lên nhìn theo bọn họ ra ngoài, chậm rãi ngồi xuống, nói: "Không nghĩ tới đại hoàng tẩu còn có thể mang thai. Như thế rất tốt, ngài và phụ hoàng cũng không cần lo hắn tuổi già không người chăm sóc."
"Ngươi nhàn rỗi tới Vương phủ nhiều chút, tạo mối quan hệ với đại hoàng huynh ngươi, ngày sau nếu đăng cơ, cũng làm cho nó cam tâm tình nguyện phụ tá ngươi."
Lệ Dương rũ mi, bóc hạt dẻ trong tay, nói: "Đại hoàng huynh không thích ta lắm."
"Hai huynh đệ các ngươi trước đây thân nhất, ngày sau cũng phải thân thiết mới được."
Lệ Dương đút hạt dẻ cho lão thái thái, trấn an nói: "Ngài cũng đừng quản chúng ta, ăn ngon uống ngọt tự chăm mình tốt là được."
Tống Tụng ở gian ngoài mặc áo bông, cùng Lệ Tiêu buộc chặt dây lưng cho nhau. Sau khi ra cửa, trời đã đen kịt, bọn họ dọc theo đường đá rộng lớn trong cung chậm rãi đi ra ngoài. Tống Tụng không nhịn được nói: "Thái tử đến tột cùng là loại người gì?"
"Giống như người thấy."
Tống Tụng nói: "Hắn và Hoàng hậu cũng không giống nhau."
"Phụ hoàng thuở nhỏ đã giáo dục chúng ta huynh hữu đệ cung, hắn lo lắng nhất huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau, vì vậy huynh đệ chúng ta cũng không hoàn toàn được nuôi dưỡng ở bên cạnh mẫu thân từng người. Khi còn bé, mỗi tháng cố định ít nhất nửa tháng ở trong cung Hoàng tổ mẫu, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm. Lớn hơn chút nữa, phụ hoàng ban cung điện, ban ngày cùng nhau đi học, buổi tối ngủ chung, cùng ở trong cung, thăm viếng mẫu thân cũng thuận tiện."
Tống Tụng một mặt ước ao, nói: "Vậy các ngươi khi còn bé khẳng định rất náo nhiệt."
"Khi còn bé tình cảm các huynh đệ rất tốt." Lệ Tiêu nắm ngón tay được nuôi mềm mại tinh tế của y, có lẽ là lâm vào kí ức, không nói gì thêm.
Tống Tụng nâng mắt nhìn hắn, yên lặng thu tầm mắt lại. Khi còn bé tình cảm tốt, sau đó thay đổi sao? Là bắt đầu từ sau khi trúng độc sao?
Y bỗng nhiên rất muốn biết quá khứ của Lệ Tiêu, hết thảy tất cả. Hắn vui vẻ hắn thất vọng hắn phẫn nộ hoặc là đủ loại cảm xúc khác, mà Lệ Tiêu không nói, y cũng không dám hỏi quá sâu, sợ một câu sẽ chọc cho hắn không vui.
Hai người lên xe ngựa, Lệ Tiêu theo thói quen ôm y trong lòng như sủng vật. Tống Tụng bé ngoan được ôm, mãi đến tận khi Lệ Tiêu mở miệng: "Ngươi có chuyện muốn hỏi?"
"Không..."
Lệ Tiêu hôn hai má y một cái, nói: "Muốn hỏi thì hỏi, giữa ngươi và ta, không có gì không thể nói."
Tống Tụng nháy mắt một cái, nói: "Điện hạ hôm nay từng bước ép sát Hoàng hậu, là cố ý sao?"
"Sợ?"
Tống Tụng lắc lắc đầu, qua một lát, lại gật đầu một cái, nói: "Ta cảm giác ánh mắt nàng nhìn ta là lạ, hình như là... Nổi sát tâm."
Lệ Tiêu an ủi ôm sát y, nói: "Ngươi biết tại sao Thái tử không hề biết chuyện Hoàng hậu làm không?"
"Ta vốn cho là Thái tử là người bụng dạ cực sâu, mà tiếp xúc mấy lần, tựa hồ cũng không phải là như vậy."
"Bởi vì Hoàng hậu làm, không dám cho hắn biết. Nàng biết phụ hoàng tuy rằng thương ta, mà cũng thương yêu Thái tử giống vậy. Nếu như Thái tử quấy vào vũng nước đục đó, vậy thì không còn là nhi tử hắn thương yêu nữa."
Tống Tụng hiểu rõ: "Một khi Thái tử mất đi sủng ái của bệ hạ, vậy vị trí Thái tử cũng không gánh nổi. Giả như Hoàng hậu làm ra chuyện sai lầm thật, bệ hạ cũng sẽ không tha cho nàng."
Lệ Tiêu từng bước ép sát, là vì ép Hoàng hậu ra tay.
Bây giờ Lệ Tiêu dần dần thế lớn, lại hung hăng ép người, giả như chuyện độc điên thật sự là Hoàng hậu làm, nàng lúc này nhất định đã lo lắng. Bởi vì chuyện một khi bại lộ, dưới điều kiện tiên quyết Lệ Tiêu hoàn toàn tỉnh táo, bệ hạ nhất định sẽ không chút do dự bỏ qua Thái tử phù chính Lệ Tiêu. Thời điểm đó không có Thái tử làm bảo đảm, nàng nhất định phải trả giá thật lớn cho hành động của mình, liên lụy cả Tần gia. Mà nếu như Lệ Tiêu vẫn điên, thế thì không giống như vậy.
Dù cho nàng thật sự làm chuyện như vậy, Hoàng đế cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Bởi vì nàng sinh hạ Thái tử, Hoàng đế phải cân nhắc vấn đề thanh danh thiên tử tương lai. Tất cả mọi chuyện nàng làm, đều sẽ dập tắt dưới long ỷ, như là chưa bao giờ xảy ra.
Bây giờ Hoàng hậu đã không có đường lui, mà nếu buông tha Lệ Tiêu, hành động trước đây không chỉ dã tràng xe cát, thậm chí sẽ phải gánh chịu phản phệ, nàng cái gì cũng không chiếm được. Nàng chỉ có thể trước khi vị trí Thái tử đổi chủ, giết Lệ Tiêu hoặc là triệt để biến Lệ Tiêu thành phế nhân trong mắt Hoành Nhân Hoàng đế. Mà Lệ Tiêu võ nghệ cao cường, giết hắn cơ hồ là chuyện không thể nào, nếu như muốn tính kế, cũng còn cần thời gian.
Nhưng đối với Hoàng hậu, nàng đã không còn bao nhiêu thời gian. Đầu tiên là chuyện Thiên tử tháp Tần Ninh tạm thời giao binh quyền, cộng thêm chuyện đánh cược, Lệ Tiêu còn nhắc lại chuyện cũ năm xưa. Bây giờ chuyện này đã trở thành một lưỡi dao sắc treo trên đầu nàng, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.
Phương pháp cấp tốc nhất chính là giết Tống Tụng, ép Lệ Tiêu tiếp tục điên.
Tống Tụng bỗng nhiên có chút nghĩ mà sợ.
Hoàng hậu ngày hôm nay sai người mời mình qua, quả nhiên là quyết định muốn xuống tay.
Y nhất thời cọ cọ lồng ngực Lệ Tiêu, rầu rĩ nói: "Ta không muốn chết."
"Ta sẽ không để cho ngươi chết."
Lòng Tống Tụng có chút oan ức, nếu như Lệ Tiêu là vì ép Hoàng hậu ra tay giết mình, cho dù là vì đại nghiệp... y nhất thời cũng khó tránh khỏi khó chịu, luôn miệng nói không muốn để cho y chết, vậy vạn nhất Hoàng hậu thật sự đắc thủ thì sao?
Dường như nhìn thấu y, Lệ Tiêu nhéo chóp mũi của y, nói: "Không nên suy nghĩ bậy bạ, ta chưa từng nghĩ tới đặt ngươi trong nguy hiểm."
"Ta mới không tin."
"Ngươi chết ta còn sống làm gì?" Lệ Tiêu nói: "Giết ngươi không bằng giết ta, ta chẳng bằng giết sạch từ đầu."
Trong lòng Tống Tụng đã bởi vì hai câu này dâng lên mấy phần ngọt ngào, mà y vẫn không để ý tới Lệ Tiêu, cũng dùng sức nói: "Hừ!"
Y túm y phục Lệ Tiêu, lén lút cong môi, không thể tránh khỏi nghĩ, nếu không phải là vì ép Hoàng hậu giết mình, vậy là vì cái gì?
Trong phút chốc, Tống Tụng bỗng nhiên nghĩ rõ.
Giết mình chỉ là kế tạm thời, không thể hoàn toàn giải quyết gian nan khổ cực của Hoàng hậu.
Tần Ninh cố nhiên tạm thời giao binh quyền, nhưng thế lực của Tần Tương ở kinh thành lại không thể khinh thường. Nếu như là Hoàng hậu, như vậy nhất định phải trước khi chuyện hoàn toàn bại lộ, thế lực dần dần bị suy yếu... Soán vị.
Tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng so với ngồi chờ chết, hoàn toàn đáng mạo hiểm.
Một khi thành công, cái gì cũng không cần lo lắng.
Đây mới là thứ Lệ Tiêu chân chính muốn nhìn đến.
Tống Tụng nhất thời ngừng thở, lòng nghi ngờ không thôi.
Xe ngựa đưa bọn họ về tới Vương phủ, Tống Tụng được hắn ôm xuống dưới, sau khi xuống đất len lén liếc mắt nhìn hắn. Lệ Tiêu nhíu mày, Tống Tụng lại vội vàng thu tầm mắt về.
Y cất bước đi về chính phòng, lén la lén lút kéo ra một khoảng cách nhỏ với Lệ Tiêu. Lệ Tiêu lại lôi y lại, thuận thế đưa cánh tay lên bờ vai y, nghiêng đầu nói: "Làm sao vậy?"
"... Không."
Lệ Tiêu híp mắt, nói: "Ngươi đang sợ ta?"
"Ừm." Tống Tụng nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy ta cần phải sợ một chút."