Tống Tụng ở trong cung rất ít khi quan tâm đến chuyện bên ngoài, mà dùng thân phận của y bây giờ, muốn nghe được chút chuyện gì ngược lại cũng không khó.
Chẳng trách lần này Lệ Dương không đến tham gia tiệc trăng tròn của tiểu Hoàng tử, hóa ra là vì ngã bệnh.
Từ lúc xuất cung xây phủ hắn cơ hồ chưa từng ra khỏi cửa, tất cả mọi người tưởng Lệ Tiêu phạt hắn đóng cửa hối lỗi, trên thực tế hắn bây giờ là triền miên trên giường bệnh.
Tống Tụng không biết là, kiếp trước Lệ Dương kỳ thực còn gửi cho Lệ Tiêu một bức thư nhận tội.
Hắn ốm chết, trước khi chết vẫn luôn sống trong xấu hổ và tự trách.
Hắn không thể nào tiếp thu được chuyện mẫu thân của mình giết mẫu thân của huynh ruột, cũng chính bởi vì phong thư này mới làm cho Lệ Tiêu do dự.
Hắn đương nhiên vẫn là không muốn quan tâm đến Lệ Dương, mà lại như khi Tống Tụng giận hắn, chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, khả năng hắn đã không còn oán hận nhiều nữa.
Nói cách khác, cả đời Lệ Tiêu không quan tâm Lệ Dương là một chuyện, nhưng hắn sẽ không nguyện ý nhìn hoàng đệ chết.
Tống Tụng xuất cung không cần thỉnh chỉ, nhưng y luôn luôn là người có quy tắc, cho nên mỗi lần ra ngoài y đều báo cho Lệ Tiêu, để hắn thuận được hành tung của mình.
Mà lần này y lại không thông qua Lệ Tiêu, tự mình ngồi xe đến phủ đệ của Lệ Dương, tự mình đến thăm hắn.
Vốn tưởng rằng người truyền tin nói hắn triền miên trên giường bệnh là khoa trương, đến nơi Tống Tụng mới phát hiện hắn đúng là gầy đi không ít, cho dù là đang cười, giữa hai lông mày vẫn tràn đầy mệt mỏi.
Thời tiết từ mùa hạ sang mùa thu, mới một hồi gió thu, hắn đã ngã bệnh.
Tống Tụng ngồi cách hắn một khoảng, ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: "Bệnh gì, thái y có cách không?"
Lệ Dương cười nói: "Không phải bệnh nặng gì, làm phiền hoàng tẩu quan tâm."
"Bệ hạ cũng rất nhớ mong ngươi."
Nụ cười của Lệ Dương nhạt đi mấy phần, đôi môi hắn run lên, nói: "Hoàng huynh..."
"Mấy ngày nay hắn bận, cho nên bảo ta qua thăm ngươi, còn có chuyện đi Bình Châu, hắn còn có ít lời muốn nói với ngươi."
"Hắn...!Muốn nói chuyện với ta?"
"Huynh đệ ruột sao có thù hận mãi mãi được?" Tống Tụng trấn an: "Ngươi dưỡng bệnh đi, đừng suy nghĩ nhiều."
Bây giờ y ở trong cung, thân phận cao quý, cho dù xuất cung cũng không tiện ở lâu, chỉ hàn huyên vài câu đã đi ra ngoài, ở trước cửa lại trùng hợp gặp Lệ Thanh.
Sau khi hành lễ, Tống Tụng hỏi hắn: "Không biết hắn là bị bệnh gì?"
"Thái y nói là tâm bệnh, tích nhiều thành bệnh, không có thuốc."
"Trước kia nói rồi, không cho hắn để bụng."
"Bệ hạ không phải người mềm lòng, thần đệ đi xin hắn, muốn hắn đàm luận với Tam hoàng huynh, hắn không đồng ý..." Lệ Thanh dừng một chút, nói: "Ta đang lo, sức khỏe Tam hoàng huynh ngày càng lụn bại, chỉ sợ..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Dựa theo lời giải thích của Lệ Tiêu, phỏng chừng Lệ Dương sống được nhiều nhất là hai năm.
Tống Tụng nói: "Kỳ thực bệ hạ chưa từng trách tội hắn."
"Nhưng sự lạnh lùng của hắn đối với Tam hoàng huynh cũng chẳng khác gì trách tội." Lệ Thanh dứt lời, cười cười: "Tam hoàng huynh đúng là có tội, tội không nên sinh ở hoàng gia, sinh ra từ bụng Tần Hoàng hậu.".
Ngôn Tình Tổng Tài
Tống Tụng không biết nên làm gì.
Về lý trí, y biết rõ Lệ Dương vô tội, nhưng về tình cảm, y lại cảm thấy Lệ Tiêu làm không sai.
Hắn không muốn thân thiết với Lệ Dương, cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc về, Lệ Tiêu quả nhiên hỏi hành tung của y.
Kỳ thực y đi đâu lòng Lệ Tiêu cũng biết rõ, nhưng hắn còn hỏi thừa, Tống Tụng cũng thành thật thẳng thắn: "Đến thăm A Dương."
"Ngươi là tẩu tử, đơn độc đến gặp tiểu thúc tử là đạo lý gì?"
"..." Tống Tụng giật khóe miệng một cái: "Ngươi lại giận cái gì?"
Lệ Tiêu nhìn y một lát, nói: "Lại đây."
Tống Tụng không thể làm gì khác hơn là đi tới chỗ hắn, thuận thế bị hắn ôm vào trong lòng.
Nam nhân nói: "Lần tới ra ngoài phải nói cho trẫm."
Tống Tụng lườm hắn một cái, cơ sở ngầm dưới tay Lệ Tiêu nhiều như vậy, từ khi y đi hắn đã biết y muốn đi đâu, đi làm gì, bằng không ngay cả cửa cung y cũng không ra được.
Mà ở bên ngoài, y vẫn nói: "Ta nhớ rồi."
Lại tư thái ngoan ngoãn mềm mại.
Trải qua một lần phản kháng kia, hắn mới phát hiện tính cách mềm mại của Tống Tụng thật sự là đáng quý, làm người thích nhất: "Hắn thế nào rồi?"
"Ta đã nói với hắn hai ngày nữa bệ hạ hết bận, sẽ đích thân đến gặp hắn."
Lệ Tiêu quả nhiên sầm mặt lại: "Ai cho ngươi nói?"
"Ta không phải là thấy hắn đáng thương còn gì? Ngươi không gặp hắn không biết, hắn đã gầy đến trơ cả xương.
Phụ hoàng mới đi chưa được bao lâu, nếu phụ hoàng biết, chỉ sợ sẽ trách ngươi không chăm sóc tốt đệ đệ.
Ta cũng suy nghĩ cho bệ hạ mà."
Y biện minh là vì hắn, còn nói năng hùng hồn.
Lệ Tiêu véo má y, bật cười một tiếng, không cam lòng trách cứ, nói: "Dám tự ý thay trẫm quyết định, thật sự là gan to bằng trời."
Cái gì mà gan to bằng trời, y chỉ là thuận theo tâm ý của Lệ Tiêu mà thôi.
Tuy rằng y không phải là người xấu, mà cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Nếu như Lệ Tiêu không thể hiện ra hắn không hy vọng Lệ Dương chết, y cũng chẳng cần đi.
Biết thì biết, y vẫn không vạch trần: "Vậy ta nói rồi đấy, ngươi muốn đi gặp hắn chút không, sĩ diện của Hoàng hậu ta phỏng chừng không còn rồi."
"Ngươi còn sĩ diện?"
"Sĩ diện của ta không phải liên quan đến sĩ diện của bệ hạ sao?"
Lệ Tiêu có chút nói không nổi y, Tống Tụng lại nói: "Ta thấy quan hệ của Ngũ đệ và Tam đệ rất tốt, nếu hắn đi Bình Châu, chỉ sợ Ngũ đệ cũng phải đi theo."
"Trong mơ đúng là hắn đi cùng."
"Vậy cho dù không vì A Dương, Ngũ đệ cũng là người trọng tình, nếu cứ bỏ đi Bình Châu như vậy, chẳng phải là đáng tiếc sao?"
Lệ Tiêu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy y, một hồi lâu mới nói: "Trẫm và hắn mãi mãi cũng không thể quay về như trước."
Tống Tụng ôm lấy hắn.
Kỳ thực y có thể hiểu cảm giác của Lệ Tiêu.
Hắn không muốn quan tâm Lệ Dương, không liên quan đến có trách hay không, chỉ là bởi vì không vượt qua được khúc mắc trong lòng, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy Lệ Dương chết.
"Nể tình ta, có thời gian đi gặp hắn, có được không?"
Lệ Tiêu nói: "Vậy thì nể mặt của Tụng nhi."
Lệ Tiêu có thật sự đến gặp Lệ Dương hay không, Tống Tụng không biết.
Nhưng y mơ hồ có thể nghĩ đến cho dù Lệ Tiêu đi, cũng nhất định là lãnh đạm, sẽ không nói câu gì xuất phát từ đáy lòng.
Nhưng chỉ cần Lệ Tiêu thể hiện ra một chút xíu quan tâm, đối với Lệ Dương đã là nhánh cỏ cứu mạng.
Y đặc biệt dặn dò Thái y viện lưu ý tình huống của hắn, còn mình thì lại toàn tâm toàn ý chăm sóc tiểu Hoàng tử.
Sáng sớm y cùng Lệ Tiêu thượng triều, hạ triều cùng về, ôm con thảnh thơi, ngày tháng trải qua thư thái vô cùng.
Tiểu bảo bối tuổi này mỗi ngày một khác, đôi mắt sáng như ngôi sao, hoàn toàn khác với người trưởng thành, hơn nữa động một chút là duỗi chân nhấc tay.
Dựa theo lời giải thích của nhũ mẫu, hay duỗi như thế là dài người.
Tống Tụng tự mắt thấy con lớn lên, hận không thể mỗi ngày vẽ ra để ngày sau xem lại.
"Đứa nhỏ này ngày nào cũng ăn no rồi ngủ ngủ rồi ăn, có biết chơi với ai đâu."
"Ta cảm thấy mắt của nó càng ngày càng giống bệ hạ."
"Hôm qua ta lấy chút sữa dê cho nó uống, uống rất vui vẻ, trẻ con không kén ăn là chuyện tốt."
"Bệ hạ bệ hạ, ngươi có cảm thấy Hân nhi rất ngoan không? Còn rất dễ nuôi."
...!
Cuộc trò chuyện giữa Tống Tụng và Lệ Tiêu, tuyệt đại đa số biến thành con.
Một ngày hạ triều, Tống Tụng thoải mái đi về hậu điện, Lệ Tiêu lại thay đổi việc làm ngày trước phê chiết tự ở tiền điện, cùng y đi tới nội thất hậu điện.
Hai người thay ngoại bào, Tống Tụng tự tay giúp hắn cởi mũ miện, nói: "Hôm nay rảnh à?"
Lệ Tiêu không để ý tới y, xoay mặt đi tự mình bế tiểu bảo bảo lên.
Tống Tụng chớp mắt, nhìn hắn ôm con đi tới trên giường ngồi xuống đùa, nói: "Chuyện chăm sóc con giao cho ta là được rồi."
Lệ Tiêu vẫn không để ý đến y, không chỉ không để ý tới y, buổi tối hôm đó, còn muốn đích thân ôm con ngủ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Tụng hơi ngạc nhiên, không hiểu sao trong chớp mắt hắn để ý đến con như vậy, lại quan sát dáng vẻ nghiêm túc của hắn, y tự hỏi có phải là bệnh điên lại tái phát không, cho nên hắn lại cố chấp.
"Ngươi cẩn thận đè lên con." Lúc ngủ, Tống Tụng một mặt lo lắng, nói: "Không bằng đặt con ở giữa chúng ta, có được không?"
Lệ Tiêu liếc y một cái, trực tiếp ôm con ngủ ở trong.
Tống Tụng: "..."
Cho nên ta đã làm sai điều gì?
Lệ Tiêu nghiêng người nhìn nhóc con nằm trong tã lót, đôi mắt của nó rất tròn, rất sáng, miệng nhỏ và lợi đều hồng hào, hai má thì lại như là đậu hũ mềm mại.
Lệ Tiêu giơ tay lên, nó lập tức duỗi bàn tai nhỏ xíu ra bắt.
Ngón tay của nó tinh tế, cũng nho nhỏ, bị giấu trong tay áo thật dài, chắc là sợ lạnh.
Một ngón tay của Lệ Tiêu bị nó cầm lấy, cảm thấy đôi mắt của nó rất giống Tống Tụng.
Phía sau bỗng nhiên lại vang lên động tĩnh.
Tống Tụng rón rén lặng lẽ xem, mềm mại nói: "Bệ hạ?"
"Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi."
"...!Ta làm sao?"
"Trẫm có tiểu Hoàng tử là được, ngày mai Hoàng hậu chuyển ra Dưỡng Tâm điện đi."
Tống Tụng ngẩn ra: "Nhưng Hân Nhi là ta sinh..."
"Tác dụng của ngươi chấm dứt ở đây."
"..."
Một giây sau, eo hắn bị Tống Tụng dùng sức đạp một cái: "Ngươi nói thêm câu nữa thử xem!"
Lệ Tiêu thong dong nói: "Tác dụng của ngươi chấm dứt ở đây."
Tống Tụng lập tức lướt qua hắn ôm con, Lệ Tiêu ôm không buông, hai người giằng co một lát.
Tống Tụng mím miệng: "Con là của ta."
"Là của ta."
"Là ta sinh."
Lệ Tiêu nhìn gương mặt tinh xảo của y, nói: "Ngươi là ta nuôi."
"Ngươi..." Tống Tụng nhìn bảo bảo đầy mặt ngây thơ và hồ đồ, nhất thời nhụt chí, nói: "Ngươi nổi điên cái gì?"
"Ngươi nói xem?" Lệ Tiêu nói: "Khoảng thời gian này ngươi có phải là quên mất trách nhiệm Hoàng hậu của mình không?"
"Ta nào có." Tống Tụng nhớ lại, mình chỉ là một Hoàng hậu ngày nào cũng lưu luyến giữa triều đình và hậu cung, cơ hồ đã xem như là nửa Hoàng đế, thế mà còn gọi là quên mất trách nhiệm được, vậy cái gì mới gọi là trách nhiệm?
"Ngươi đầu tiên là Hoàng hậu của trẫm, sau mới là mẫu hậu của tiểu Hoàng tử, nhưng ngươi xem ngươi đi, ngươi đã làm gì? Trẫm từ khi ngươi mang thai đã một mực chờ đợi, nhưng đợi đến con sinh ra cũng không thấy ngươi làm nửa phần trách nhiệm.
Ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, tuy rằng ngày ngày trẫm ngủ cùng ngươi, nhưng khác gì một mình trông phòng không?"
"..." Tống Tụng không nghĩ tới hắn nói đến chuyện này, y bối rối một lúc, nói: "Ta, ta cũng không biết bây giờ có thể không..."
"Trẫm hỏi Kỷ Doanh, hắn nói sau bốn mươi ngày sinh nở là được, nhưng ngươi căn bản không coi trẫm ra gì."
"Ta..."
"Trẫm không nghe ngươi giải thích."
"..." Tống Tụng yên lặng nằm xuống sau hắn, mắt nhìn chằm chằm gáy hắn, từ bên trong nhìn ra mấy phần quật cường, mấy phần không vui, cùng với mấy phần oán khí.
Y bỗng nhiên nhịn không được bật cười, hơi đỏ mặt nói: "Nhưng ta lo..."
Lệ Tiêu không nhúc nhích.
Tống Tụng lắp bắp nói: "Ta không muốn có thêm con."
Có một đứa đã đủ, nếu không có kiếp trước tận mắt nhìn thấy cảnh đó, y cũng sẽ không có chấp niệm với con đến vậy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nghĩ tới đây, đồng tử Tống Tụng hơi co lại.
Mà ý nghĩ này lại không hẹn mà gặp với ý nghĩ của Lệ Tiêu.
Hắn nói: "Chuyện này trẫm có vài cách."
Hắn rút một quyển sách nhỏ thật mỏng ra khỏi ngực, nói: "Ngươi xem đi."
Tống Tụng nghi hoặc nhận lấy, ánh mắt vừa rơi xuống tờ giấy lại đột nhiên đỏ mặt.
"Nếu đã có bí thuật sinh tử, trẫm cảm thấy cõi đời này tất nhiên cũng có bí thuật tránh thai, đặc biệt nghiên cứu một phen, phát hiện đại đa số bí thuật sinh tử là do eo ngươi đệm trên gối, trẫm thao tác, thuận tiện nước chảy ngược.
Nhưng nếu ngược lại, Tụng nhi tự mình ngồi lên..."
Hắn nghiêng đầu nhìn Tống Tụng, nói: "Có phải là có lý lắm không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng Tụng:...!Có cái đầu ngươi.
Đang ở nhà cách ly nên rảnh, đăng full bộ này luôn nha cho mọi người khỏi chờ, sẽ beta lại lần nữa ^^.