Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Edit:Thảo My

Hai người liều mạng chạy, từ sau lưng truyền đến  loáng thoáng tiếng đánh nhau giống như là một đạo bùa đòi mạng khiến cho hai người không thể không sử dụng toàn bộ sức mạnh.

"A Sắt, ta chạy hết nổi rồi." Chỗ sâu trong rừng rậm, Bùi Nhiên thở hổn hển ngừng lại.

Chính Bùi Sắt cũng mệt đến muốn ngất đi, nàng nghiêng tai lắng nghe sau lưng, một mảnh im ắng, tiếng đánh nhau lúc trước đã biến mất không thấy gì nữa, nhất thời cũng không khỏi buông lỏng xuống: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi chút hai người thủ hạ của hắn cũng tốt. "

Bùi Nhiên gật đầu một cái, hai người chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cảm giác chỗ cổ một hồi lạnh lẽo, trong lòng Bùi Sắt giật mình, đang muốn quay đầu, sau lưng một đạo cười lạnh lẽo truyền tới: "Đừng cử động nữa, mỹ nhân, nếu không cổ của hai người các ngươi lập tức sẽ thấy máu, như vậy cũng rất khó coi. "

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Sắt đại biến, nhưng cũng chỉ có giằng co thân thể không dám động: "Các ngươi là người nào?"

Nghe âm thanh sau lưng, trực giác cũng không chỉ có một người, quả nhiên,  tiếng bước chân huyên náo phía sau, một nam tử hoa phục thanh sắc đi ra, hắn đứng ở trước mặt Bùi Sắt, tròng mắt thâm thúy, không phải Thủy Hiên sao.

"Là ngươi?" Bùi Nhiên giận không kiềm chế được: "Ngươi đến tột cùng là người nào, vì sao phải bắt chúng ta?"

Thủy Hiên hé miệng cười cười: "Yên tâm, chỉ muốn các ngươi thay ta làm một chuyện, các ngươi sẽ lông tóc không tổn hao nào. "

"Làm việc? Chuyện gì?" Bùi Sắt mặt mày trầm xuống, trong lòng trực giác có một dự cảm xấu ập đến,

"Cũng không có đại sự gì, chẳng qua là dẫn vị phu quân kia của ngươi ra ngoài thôi. " Thủy Hiên sửa sang ống tay áo, giống như không chút để ý.

"Đừng mơ tưởng, chuyện của chúng ta cùng hắn có gì liên quan?" Bùi Sắt mặt mày hung ác, lại không nói trong lòng nàng có thừa nhận U Ly là phu quân của mình hay không, coi như thừa nhận, hắn là Vương Gia, hơn nữa nhìn điệu bộ của những người này, chỉ sợ là đến trong tay bọn họ liền không có đường sống, dã tâm của U Ly, nàng so với ai khác càng rõ ràng hơn, hắn sao thế nào vì một tiểu nữ tử như mình mà buông tha tài sản tính mệnh, buông tha giang sơn tranh đoạt vất vả?

"Cùng hắn có quan hệ gì đâu?" Thủy Hiên tựa như nghe được cái chuyện gì buồn cười, cười to không ngừng, chỉ chốc lát sau, hắn chợt ngưng cười, tầm mắt sắc bén quan sát Bùi Sắt từ trên xuống dưới một vòng: "Cô nương chớ trách tai tại hạ rõ ràng cực kì, chuyện ngày hôm trước trong khách sạn, chẳng những tại hạ, kể cả tất cả thuộc hạ đều nghe được rõ ràng, chẳng lẽ cô nương lại không thừa nhận?"

Vừa nghe đến nói chuyện đêm đó, Bùi Sắt lập tức thẹn đến muốn chui xuống đất, sắc mặt đỏ như rỉ máu, nhưng nàng biết giờ phút này tuyệt đói không phải là thời điểm xấu hổ, liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Hiên, chỉ là lời nói châm biếm chưa xuất khẩu, lại chợt nghe được ở cổ một tiếng "đinh linh", ngay sau đó bóng dáng xuất hiện trước mắt mình, mùi Long Tiên Hương quen thuộc quấn quanh ở chóp mũi, Bùi Sắt còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, thân thể đã bị người ôm toàn bộ vào trong ngực.

"Xem ra Tam hoàng tử Điện hạ rất thích nghe lén, hai vợ chồng ta, Điện hạ lại cũng muốn hội thanh hội sắc (sinh động như thật) một phen, chớ trách mọi người đều nói Tam hoàng tử Liêu Hàn là một kỳ nhân. "

Nói đến kỳ nhân, chuyện là Thủy Mộ Hiên xử lý một việc bên trong phủ, tiểu thiếp trong phủ trộm hán tử, Tam hoàng tử sau khi biết, cực kỳ tức giận, lại cho người ta lột quần áo tiểu thiếp kia ném tới " ổ ăn xin" nổi danh, mặc cho người khác chà đạp, chỉ có điều tiểu thiếp này không chết như vậy, lại bị người ta mang vào đất phong trần (chiến tranh loạn lạc), vì báo mối thù nhục nhã, tiểu thiếp này thừa dịp Tam hoàng tử vào đất phong trần, sắp xếp người bỏ thuốc hắn, loại thuốc kia sẽ làm người khác toàn thân vô lực, nhưng thần trí ngược lại cực kỳ thanh tỉnh, mà tiểu thiếp này cố ý dùng thân thể nghìn người chà đạp của mình ngủ cùng Tam hoàng tử Điện hạ, kết quả là, cái sự kiện khuất nhục này truyền khắp cả Liêu Hàn, người người đều nói, Liêu Hàn Tam hoàng tử, chẳng những xử lý sự vụ thủ đoạn dị thường, ngay cả nơi yên hoa tầm hoa vấn liễu cũng bất đồng, liền cho hắn cái phong hào "kỳ nhân", U Ly nói ra cái này, đơn giản là  nhục nhã hắn.

Không sai, quả nhiên, Thủy Mộ hiên vốn là kinh ngạc vì hắn xuất hiện ở đây, và việc hắn làm thế nào biết được thân phận của mình, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, vẻ này từ kinh ngạc đã biến thành tràn đầy lửa giận: "Người tới, bắt hắn cho Bản hoàng tử, bất luận sống chết."

Hắn phất tay nhắm thẳng vào U Ly, mọi nơi người trong nháy mắt ùn ùn kéo tới, U Ly ôm Bùi Sắt lui về phía sau một bước, trong không khí chợt nhiều hơn mấy đạo bóng dáng, cùng thủ hạ Thủy Mộ Hiên chiến chung một chỗ,

"Muốn bắt U Ly ta, bản lãnh của ngươi hình như kém một chút."

U Ly cười nhạt một tiếng, nhặt  hai mảnh lá cây cài với đầu ngón tay, chỉ một tiếng ré dài, lại từ chỗ sâu trong rừng rậm xuyên ra hai con ngựa, một có người, một không người nào.

U Ly mang theo Bùi Sắt nhảy lên con ngựa không có người, sau lưng, một hắc y nhân khác đã kéo Bùi Nhiên lên.

Thấy Bùi Nhiên cũng được cứu, Bùi Sắt lúc này mới an tâm, mặc cho U Lý đánh ngựa mang nàng rời đi.

Con ngựa chạy gấp, chỉ một lát, âm thanh sau lưng đã biến mất không thấy gì nữa, đối diện gió lạnh đánh vào trên mặt, bây giờ lại là đêm khuya, Bùi Sắt không nhịn được ôm lấy mình run lẩy bẩy.

Nhận thấy nàng lạnh, U Ly cởi áo khoác xuống khoác lên người nàng, ôm cả thân thể nàng chặt hơn vào trong ngực.

Thân thể Bùi Sắt vốn là cầm cự, nhưng con ngựa lắc lư, nàng cũng mừng rỡ, dính thân thể vào trên lồng ngực ấm áp của hắn, tùy ý sưởi ấm.

U Ly cúi đầu nhìn qua nàng một cái, mặc dù trong bóng tối căn bản nhìn không ra cái gì, nhưng tâm tình hắn vẫn vui vẻ như cũ nâng khóe môi lên, thậm chí thả chậm tốc độ của ngựa, mặc cho nàng yên ổn ngủ say.

Ngựa của hắn tốc độ vừa chậm,  mã tốc (tốc độ ngựa) của U Vân sau lưng cũng không thể không chậm lại.

Cả trong hành trình, bởi vì bị một nam tử xa lạ vòng ở trong ngực, Bùi Nhiên cực kỳ khó chịu, nhưng làm gì, nàng cũng biết thời điểm nên cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, thời điểm không nên cố kỵ, cuối cùng cũng chỉ có theo hắn đi, nhưng từ đầu đến cuối thân thể cứng ngắc dị thường,

Xem xét lại U Vân, hình như cũng không khá hơn chút nào, trong bóng tối gò má hắn ửng đỏ, từ khi bắt đầu chọn làm ẩn vệ của U Ly, vận mạng của hắn hình như cho tới bây giờ đều là đánh đánh giết giết, đi theo U Ly  một tấc cũng không rời, vì vậy ngần ấy năm đã qua, đối với nữ nhân, hắn đều chỉ biết người, không biết thân thiết, dưới mắt ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn nhất thời không khỏi khoái chí, hơn nữa bởi vì không dám ôm quá chặt, bị con ngựa lắc lư, trong lúc lơ đãng chỗ cánh tay thường thường đụng phải ngực mềm mại của đối phương, trong lòng hắn một hồi hốt hoảng không chịu nổi, thật vất vả nhìn thấy đằng trước mã tốc thả chậm, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mặc cho con ngựa chậm rãi đi về phía trước.

***********************************************************************************************

Đêm khuya tới, sương hoa khắp nơi, bởi vì cả vùng đất một mảnh trắng xóa, thì ngược lại có thể nhìn thấy đường trước mắt.

Từ  khách sạn trên trấn tới đây, U Ly tốn ba canh giờ, nghĩ đến trở về lúc này, đường dài nửa đếm, tất nhiên có thể bị đông lạnh, trùng hợp đằng trước có một sơn cốc, trong cốc động huyết có thể thấy được, U Ly vui mừng trong bụng, không nhịn được liền thúc ngựa đi tới.

Bùi Sắt còn vẫn còn ngủ say, ôm nàng nhập động, nàng lại nửa phần bất giác (không phát hiện), nghĩ đến là ngủ rất sâu.

Một con ngựa, U Vân vội vàng tự động đi tìm củi, đợi lửa cháy, cả động huyết lập tức ấm áp không ít, không kém bên trong phòng.

U Vân tất nhiên không dám cùng U Ly ở một nơi, hắn chọn một cái hố huyết khác nhóm lửa, Bùi Nhiên do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn theo hướng U Vân đi tới.

Đêm đã khuya, khắp nơi im ắng, chỉ còn dư lại tiếng lốp bốp của nhánh cây trong đống lửa, rõ ràng vang dội.

Bùi Sắt bị đói tỉnh, thanh âm trong bụng ngọa nguậy "Ừng ực" thuận thế cũng đánh thức U Ly.

"Ta đói. " Đối với việc mình thế nào nằm ở trong ngực U Ly, nàng nửa phần cũng không kỳ quái, chỉ lấy cặp mắt to linh động nháy nháy nhìn U Ly.

"Đói?" U Ly lần đầu tiên cảm thấy mấy phần buồn cười, tầm mắt chuyển một cái,  ánh mắt chợt sâu cúi người che môi của nàng lại, giọng nói không rõ: "Trước cho Bổn vương ăn no, Bổn vương đi tìm ăn cho nàng. "

Bùi sắt è hèm mấy câu, tỏ vẻ kháng nghị, khắc chế đối phương tay như kẻ trộm thăm dò vào áo cầm nơi đẫy đà của nàng, thân thể Bùi Sắt run lên, vốn là kháng nghị nhưng dưới kỹ xảo thành thạo của hắn rất nhanh tan thành một vũng nước, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

U Ly đối phó nữ nhân rất chuyên nhất, hắn chỉ đụng thân thể Bùi Sắt mấy lần, cũng rất mau đã khống chế được những chỗ nhạy cảm của nàng, mỗi lần đều chọn chỗ lợi hại, khiến cho Bùi Sắt chống đỡ không được, tự động xin tha.

Chỉ là có kinh nghiệm lần trước, lần này, Bùi Sắt duy nhất học được  chính là cắn chặt răng, chết sống cũng không để cho mình phát ra âm thanh.

U Ly buồn cười nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của nàng, khóe môi cong lên, vốn là thế công dịu dàng trong nháy mắt chuyển thành sóng to gió lớn đánh tới, Bùi Sắt nhịn không được kêu lên thành tiếng, hắn càng hài lòng, một cái mãnh liệt hơn cái trước, đợt sóng giống như vô số lửa khói nở rộ ngay trước mắt, Bùi Sắt rốt cuộc nhịn không được, lại bị người kia công phá, yêu kiều phát ra tiếng.

Trời vừa sáng, lúc này hai người mới lăn qua lăn lại xong nằm nghỉ ngơi.

Âm thanh ban đêm, ở một chỗ khác U Vân tự nhiên nghe rõ ràng, không kêu hai người, hắn liền đứng dậy đi tìm thức ăn.

Mới qua mấy canh giờ, không ngờ bên ngoài đã bị bão tuyết bao trùm, tuyết rơi như lông ngỗng khuynh hướng vẫn không giảm, rơi xuống càng nhiều khuynh hướng càng lớn.

Trong lòng U Vân vui mừng, tuyết thiên như vậy, tìm thú hoang tất nhiên có thu hoạch.

Quả nhiên mới đi ra ngoài, trở lại, trên tay đã cầm mấy con gà rừng.

Bùi Nhiên đói lả, vừa thấy được thức ăn vui mừng cùng U Vân, xử lý gà rừng sạch sẽ, chia phần ăn.

Ngay từ lúc U Vân trở về, U Ly đã tỉnh, hắn nhìn Bùi Sắt ngủ say bên người, không đành lòng lên tiếng quấy rầy, cho đến khi bên ngoài truyền đến mùi thơm, lúc này hắn mới mặt mày nhất khiêu, kêu Bùi Sắt dậy.

"Nếu không dậy, sẽ không còn đồ ăn."

Quả nhiên, những lời này vừa nói ra, Bùi Sắt lập tức liền mở mắt, trong lòng U Ly cảm giác ra buồn cười, tiếp tục dẫn dụ nói: "Ta xem  gà quay cuả U Vân cũng nướng chín, như thế nào? Có muốn đứng lên hay không?"

Bùi Sắt vội vội vàng vàng gật đầu, ngón tay vừa động, lúc này mới phát giác trên người ăn mặc chưa chỉnh tề, lập tức ngượng ngùng khó khăn ngăn cản: "Cái đó, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta liền theo sau. "

U Ly liếc nhìn vẻ mặt quẫn bách của nàng, cuối cùng không hề trêu chọc nàng nữa, gật đầu một cái đi ra ngoài.

Một chỗ khác, U Vân Bùi Nhiên đang ăn vui vẻ, thấy hắn đi vào vội vàng nhường chỗ.

U Ly nhìn bọn họ một cái, cũng chọn vị trí, ngồi trên chiếu, hắn không nhận lấy thịt đã nướng chín U Vân đưa tới, ngược lại nói đưa một con gà tự mình động thủ.

Dùng dao găm đem ức gà lấy lên, vừa dọn dẹp tốt một phen, chờ lúc rốt cuộc nướng trên lửa, Bùi Sắt đã mặc chỉnh tề, không được tự nhiên đi vào.

U Vân chỉ cúi đầu ăn của mình, Bùi Nhiên cũng làm bộ tối hôm qua cài gì cũng không nghe thấy, vốn muốn đưa lên một miếng thịt cho Bùi Sắt, suy nghĩ một chút, nàng lại rút ngón tay trở về chỉ vào chỗ bên người U Ly nói: "A Sắt, nhanh ngồi, ngươi nhất định cũng đói bụng, thịt vương gia nướng rất nhanh là có thể ăn được rồi. "

Bất đắc dĩ, Bùi Sắt chỉ đành phải dịch bước đến bên người U Ly ngồi xuống, im lặng không nói lời nào, thấy tình hình như vậy, U Ly nhìn mắt nàng, châm chọc nói: "Thế nào? Chỉ là mặc quần áo cũng tốn công phu, rời Bổn vương một lát, ngay cả phu quân cũng không gọi?"

Bùi Sắt lập tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, nàng hung ác trợn mắt nhìn U Ly một cái, lượm chủy thủ U Ly mới vừa cắt thịt  đặt ở cổ U Ly nói: "Ngươi lại nói, ta đây liền thịt người nướng ăn."

Thân thể U Ly ngừng lại, đối diện hai người Bùi Nhiên và U Vân sắc mặt  đã đại biến.

"Thịt người nướng? Nàng dám không?" U Ly lại trực tiếp cười một tiếng, như cũ tự nướng thịt: "Nếu nàng thật có can đảm kia, cũng sẽ không thấy người chết sợ đến thảm không còn nét người."

Hắn nói, là chuyện lần trước săn thú ngã vào Đoạn Cốc.

Bùi Sắt lạnh lùng khẽ hừ, thu hồi chủy thủ vỗ vỗ bàn tay mình, không chút để ý nói: "Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là người? Vương Gia ngươi nói đúng không?"

"Thỏ nóng nảy tự nhiên sẽ cắn người, về phần người này......" U Ly chuyển con mắt nhìn về phía nàng, một đôi mắt nhiếp nhân tâm phách ( hút hồn phách) tự dưng hiểu rõ lòng người: " Chuyện mưu sát phu quân, nàng quả quyết không biết."

"Ngươi." Bùi Sắt giận đến lập tức không có biện pháp, lại một lần nữa cầm đao hướng về phía hắn nói: "Ngươi không cần luôn nương tử vi phu giắt khóe miệng, bản cô nương còn chưa cùng ngươi thành thân đấy."

"Tại sao không có? Ngày nàng đưa tang mười dặm hồng trang, người toàn kinh thành đều biết, Bổn vương sao lại không cưới nàng?"

"Chính ngươi nói là ngày đưa tang, như thế nào có nghĩa?"

U Ly lấy con ngươi nhìn nàng ngu ngốc, châm chọc nói: "Xin hỏi Bùi Sắt cô nương, nàng hiện nay đã chết rồi sao? Vui vẻ cùng Bổn vương cãi vả như vậy, làm sao liền không tính toán gì hết?"

"Ta......" Bùi Sắt nhất thời không biết nói gì, còn không nghĩ ra cách giải thích tốt hơn, đối diện, Bùi Nhiên đã tiến lên bắt được chủy thủ trong tay của nàng.

"Vương Gia, lại nói, ngươi mặc dù mười dặm hồng trang cưới A Sắt, nhưng hai người vẫn không có bái đường thành thân, cho nên cửa hôn sự này không tính được. " Bùi Nhiên đặt chủy thủ xuống, một câu đã nói toạc ra chỗ quan trọng.

Chân mày Bùi Sắt lập tức vui mừng, vỗ tay nói: "Đúng vậy, không có bái đường, như thế nào coi là thành thân?"

Vẻ mặt U Ly lập tức lạnh xuống, ánh mắt nhìn về phía Bùi Sắt lạnh lẽo đến cực điểm: "Dám hỏi Bùi Sắt cô nương, hai người chúng ta có vợ chồng chi thực hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui