Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Editor: Trà sữa trà xanh

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Tiết Tình nhận được tin liền chạy vào trong phòng, chỉ thấy trên giường trống trơn, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chuyện d[d[lqd diễn biến theo chiều hướng mọi người không ngờ, vương gia lại bị người Liêu Hàn nhốt, mà Bùi Sắt bên này cũng vô duyên vô cớ mất tích, bảo nàng ta giao phó với vương gia thế nào?

"Nhanh chóng tập hợp nhân lực, tối nay cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ thôn Lục Hà!" 

"Vâng."

Người phía sau lĩnh mệnh sau nhanh chóng đi ra, Tiết Tình nhìn phòng ốc trống trải, cuối cùng bất đắc dĩ đi làm việc chuyện kế tiếp.

Cho dù xảy ra chuyện gì, bây giờ khẩn cấp nhất chính là bảo vệ dân chúng thôn Lục Hà.

Khiến Tiết Tình không ngờ được, khi người của nàng tụ tập xong, Liêu Hàn lại đột nhiên lui binh.

"Tiết Thống lĩnh, đây rõ ràng chính là kế điệu hổ ly sơn, xem ra mục đích của địch nhân chính là vương phi."

"Vương phi?" Bọn họ bắt vương phi làm gì? Trong lòng nghi vấn, nhưng Tiết Tình không còn thời gian suy nghĩ.

"Hiện giờ không cần để ý nhiều như vậy, nếu địch đã lui, lưu lại một nửa người thủ thôn, những người còn lại theo ta đi canh chừng địch trước, chờ ngày mai viện binh đến, chúng ta nhanh chóng đi cứu vương gia."

"Vâng."

Mọi người mới vừa tản ra, rõ ràng gian phòng không có một bóng người đột nhiên chợt lóe lên bóng đen, rời khỏi phòng.

Lúc trời tờ mờ sáng, Bùi Sắt mới tỉnh lại.

Xe ngựa lắc lư làm lục phủ ngũ tạng của nàng rung động theo, thật vất vả ổn định cơ thể, nàng vén màn xe lên thì nhìn thấy bên ngoài đều là người Liêu Hàn, mà bánh xe lộc cộc, hiển nhiên là muốn đưa nàng đến nơi nào đó.

"Đã tỉnh rồi sao?"

Bên trong xe chợt truyền đến tiếng người, hơn nữa còn là giọng nói hết sức quen thuộc, Bùi Sắt cả kinh, chậm chạp quay đầu, nhìn thấy ánh mắt U Ly còn mông lung, hiển nhiên là vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của nàng thì nhếch môi cười nói: "Sao? Nhìn thấy bổn vương, sợ đến choáng váng rồi hả?"

Bùi Sắt há miệng, một khắc khi quay đầu lại, đề phòng cùng sợ hãi trong lòng chậm chạp biến mất.

"Sao ngươi ở chỗ này? Còn nữa, chúng ta đang đi đâu?"

U Ly vén mành lên liếc nhìn bên ngoài, dời tầm mắt đi, nói: "Liêu Hàn, còn lý do, thì ngươi tiến lên nhìn bổn vương thì biết rõ xảy ra chuyện gì."

Bùi Sắt quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn êm đẹp dựa vào vách xe, không có gì khác thường.

Thấy con ngươi của U Ly giống như hi vọng chờ mình đi lên, lề mề một lát, nàng vẫn chậm chạp bò qua.

Mới vừa lại gần, gáy đã trầm xuống, trên môi lập tức bị thứ gì mềm mại che lại. Bùi Sắt theo bản năng níu lấy y phục của U Ly không để mình ngã xuống, sau một giây môi của hắn đã tiến tới bên tai nàng nói nhỏ: "Nữ nhân này, quả nhiên mười vạn người bảo vệ ngươi đều vô dụng, vẫn bị bắt đi, nghĩ coi, về sau nàng không được rời khỏi bổn vương dù chỉ nửa bước mới không đến nỗi cho người khác có cơ hội lợi dụng."

Trên môi bị hôn đến tê dại, Bùi Sắt thở phì phò che miệng, nói: "Bản thân mình còn không tự bảo vệ được, còn nói bảo vệ ta, người ngốc nói mê à?"

Ánh mắt chạy hết một vòng trên người hắn, thấy hắn không hề bị thương, lúc này Bùi Sắt mới yên tâm, vả lại vừa rồi khi bị cường hôn sức lực của hắn không giảm phần nào, người này là tù binh mà lại thoải mái như vậy sao?

Bùi Sắt "Xuy" một tiếng, lúc này mới lựa một vị trí bên cạnh hắn ngồi xuống. Bởi vì tay của U Ly không hề buông nàng ra, cho nên lúc này tư thế ngồi của hai người ngược lại càng giống là nửa ôm, Bùi Sắt không để ý những thứ này, U Ly thấy vậy  khóe môi nhếch lên, thuận tay vươn tới liền vững vàng ôm nàng vào trong ngực.

"Cũng không thể nói là ta luôn luôn bảo vệ nàng, lúc cần vẫn phải để nàng che chở ta, như vậy mới có vẻ nàng không tệ quá."

"Ngươi!" Bùi Sắt giận đến dựng râu trợn mắt, hung hăng nghiêng đầu qua, trong lòng đã sớm mắng tổ tông tám đời nhà hắn, người này, lời nói ra chưa bao giờ nhường nhịn ai cả.

Thấy nàng như vậy, U Ly nhịn cười, lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hắn ngưng lại, có người vén rèm nói: "Nhiếp chính vương, hoàng tử nhà ta nói, thời tiết rét lạnh, buổi tối không tiện lên đường, tối nay tạm thời uất ức nhiếp chính vương một đêm, đến Liêu Hàn, hoàng tử nhà ta sẽ thịnh tình khoản đãi (chiêu đãi)."

Nhìn thấy hai người bên trong xe ngựa đang ôm nhau, ngược lại thị vệ kia rất thản nhiên. U Ly nghe vậy, hơi vuốt cằm nói: "Tam hoàng tử điện hạ đã khách khí."

Tay phải vừa động, nhìn thấy Bùi Sắt vẫn chưa nguôi giận, hắn cười một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: "Nương tử, hiện nay vi phu không xuống xe ngựa được, mong rằng nương tử đỡ ta."

"Làm sao vậy?" Bùi Sắt lộ nét mặt ta mới không tin ngươi, tầm mắt lướt qua đùi hắn, y phục nghiêm chỉnh, không có gì khác thường, càng lúc càng cảm giác U Ly đang giả thần giả quỷ.

"Tự mà đi, một đấng mày râu, đi bộ còn cần một nữ nhân yếu đuối đỡ sao, không xấu hổ sao?" Dứt lời, Bùi Sắt liền đứng lên trước, trước mắt thị vệ mặt không đổi sắc nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.

Đuôi lông mày U Ly nhíu lại, lộ ra nét mặt đau khổ, ngay sau đó bất đắc dĩ đứng lên, hắn khẽ động, mơ hồ có âm thanh "đinh đang" từ bên trong xe ngựa truyền đến, Bùi Sắt kỳ quái nhìn thị vệ kia vì sao còn đứng ở cửa xe ngựa, liền thấy U Ly được hắn đỡ xuống dưới, bước chân có chút gian nan xuống xe ngựa.

Trên đùi của hắn, không biết từ khi nào thì xuất hiện một vòng xích sắt màu đen.

Bùi Sắt nhìn thấy U Ly và tên thị vệ kia chuyện trò vui vẻ đi qua, lập tức trợn trắng mắt.

"Này, U Ly......"

"Nương tử đang gọi vi phu sao?" U Ly xoay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bùi Sắt, dáng vẻ rất là kinh ngạc. "Không phải nương tử không trông nom vi phu chết sống ra sao, sao lúc này lại giống như muốn khóc vậy?"

"Người nào khóc, nếu ngươi bị thương nữa, ta sẽ phế hai chân của ngươi, để cho cả đời này của ngươi phải nhờ người khác dìu dắt." Bùi Sắt hung hăng hít một hơi, đè nén dòng nước trong hốc mắt, bước nhanh đến phía trước, đỡ U Ly từ tay thị vệ kia.

Đối với hành động này của Bùi Sắt, hình như U Ly cực kỳ hài lòng, đôi mắt luôn thăm thẳm giờ phút này lại có ấm áp hoà thuận vui vẻ: "Nương tử, nếu chân của vi phu bị phế, chẳng phải cả đời này nương tử phải cõng vi phu sao? Chỉ là nếu nương tử nguyện ý, vi phu sẽ nguyện ý phế đôi chân này."

Câu nói phía sau của hắn hết sức mập mờ, mà sau khi nói xong, bàn tay đặt ở trên vai Bùi Sắt chợt chuyển một cái, đặt ngang hông của nàng, mà sức nặng từ người hắn liền đặt trên người nàng, Bùi Sắt cắn răng đỡ hắn nên không phát hiện, bây giờ người ngoài nhìn vào chỉ thấy U Ly ôm nàng vào lòng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, rất mập mờ không rõ.

"Nhiếp chính vương và phu nhân thật là đôi phu thê tình thâm."

Hai người đang cãi vã thì chạm mặt Thủy Mộ Hiên một thân hoa phục chậm rãi bước tới.

"Phải đa tạ ý tốt của Tam hoàng tử, đã dẫn nương tử của ta tới, giúp hai phu thê Bổn vương gặp lại, giúp bổn vương trên đường đi không còn tịch mịch nữa." U Ly cười như không cười ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt đen nhánh sâu không thấy đáy. 

"Đây đều là việc bản hoàng tử nên làm." Thủy Mộ Hiên hé miệng cười, thờ ơ trước lời châm chọc của U Ly. "Chưa tới ba ngày, chúng ta sẽ tới Liêu Hàn, trong lúc đó nếu có chỗ nào uất ức nhiếp chính vương, mong rằng nhiếp chính vương bỏ quá cho, về phần phu nhân......" Thủy Mộ Hiên nhìn về phía Bùi Sắt. "Đêm qua là do thủ hạ của bản hoàng tử quá lỗ mãng, hi vọng không dọa sợ phụ nhân."

Bùi Sắt đã bị ép tới thở không nổi, trừng U Ly, không còn hơi sức trả lời, chỉ cố gắng khoát tay áo, Thủy Mộ Hiên liếc mắt nhìn bộ dáng của hai người, hé miệng cười cười, xoay người rời đi.

Thật vất vả đến nơi, Bùi Sắt thở hồng hộc, nhưng còn chưa ngồi nóng đít, U Ly đã mở miệng sai nàng làm này làm kia, đến khi trời tối, Bùi Sắt hoàn toàn đã kiệt sức, gần như là bò về bên người U Ly.

"Tên chết tiệt nhà ngươi, dù gì bản cô nương cũng đang mang thai, sao ngươi lại hành hạ ta?" Bùi Sắt ngồi xuống, há mồm thở dốc.

U Ly nghe xong lời này, khóe môi vốn tươi cười chợt trầm xuống, hắn quay đầu nhìn Bùi Sắt một cái, tầm mắt từ từ chuyển sang bụng của nàng, vừa chạm vào liền cuống quít dời đi, hồi lâu mới nói một chữ: "Ừ."

Ừ? Ừ là ý gì?

Bùi Sắt bực tức xoay đầu lại nhìn hắn, lại nhìn thấy U Ly đã sớm nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản, hình như đã ngủ thiếp đi.

Nàng bĩu môi, chuẩn bị ngủ, lại thấy bên kia có người cầm áo khoác chống lạnh tới đây, giao cho Bùi Sắt liền lui ra, xem ra là đặc biệt chuẩn bị cho hai người.

Đống lửa thỉnh thoảng vang lên tiếng lách tách, Bùi Sắt đắp áo khoác lên người U Ly, sau đó mặc áo khoác vào chuẩn bị ngủ.

Chỉ là mông mới vừa ngồi xuống, chợt cảm thấy trên vai trầm xuống, hẳn là U Ly kéo nàng vào trong ngực, dùng áo khoác bao hai người lại.

Thì ra chưa ngủ, là đang giả bộ?

Nhớ lại chuyện mình bị bắt làm nô dịch, đương nhiên Bùi Sắt rất giận, hung hăng đưa tay cấu một cái trước ngực U Ly, U Ly bị đau, chợt một phát bắt được tay của nàng, đồng thời kéo cao áo khoác, hoàn toàn che kín hai người: "Lộn xộn nữa, có tin ta muốn nàng ở chỗ này hay không?"

Hắn đè thấp giọng nói, chỉ có hai người nghe được, đầu tựa vào cần cổ Bùi Sắt, một tay kia làm bộ muốn thăm dò vào trong ngực nàng, Bùi Sắt giật mình, vội vàng nắm tay của hắn xin khoan dung: "Ta không động."

Thấy nàng xin khoan dung, vẻ mặt tha thiết, U Ly mới buông lỏng tay, tay mò về bụng của nàng, ngừng một lát mới nói: "Ngủ."

Hắn nhắm mắt lại, mùa đông, bầu trời ban đêm không có sao, khoảng không gian đen kịt, trong rừng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng ngáy ngủ của mọi người, cùng với âm thanh “đôm đốp” từ đống lửa truyền tới.

Bùi Sắt lẳng lặng ngừng một lát, cuối cùng không chống cự nổi buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Cho đến khi hơi thở nàng đều đặn, người vốn ngủ lại đột nhiên mở mắt ra, trong bóng tối, hắn nhìn nàng một lúc d[d[lqd lâu, không biết qua bao lâu, hắn chợt cúi đầu hôn xuống trán nàng nói: "Nếu ta bằng lòng muốn đứa bé này, có phải nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui