Sau khi Diệp Phàm liên lạc với nhà giam Minh Sơn xong, anh trở về phòng tu luyện.
Trong suốt một ngày, Giang Thành vẫn gió yên sóng lặng.
Buổi chiều.
Tại đại viện nhà họ Tống đã tập hợp hàng chục. ngàn người.
Tống Cảnh Đức đứng trên đài cao phát biểu.
“Các vị, tất cả mọi người đều là những binh sĩ mà nhà họ Tống bồi dưỡng. Bây giờ, lũ tiếu nhân đang âm mưu gây chuyện, muốn tiêu diệt nhà họ Tống, ngăn chặn con đường của các vị. Các vị có đồng ý không?”
"Không đồng ý!"
"Không đồng ý!
Hàng chục ngàn người dưới đài đồng loạt gầm lên.
Những gì Tống Cảnh Đức nói hoàn toàn không sai, đãi ngộ mà nhà họ Tống dành cho họ vẫn được xem là không tệ.
Thậm chí ngay cả khi không làm việc gì, mỗi tháng họ cũng nhận được tiền, và mức lương cao hơn nhiều so với các ngành nghề khác.
Nếu nhà họ Tổng thực sự sụp đố, họ còn có thể đi đâu để tìm một công việc tốt như vậy nữa?
Tống Cảnh Đức gật gật đầu
"Tốt lắm! Nhà họ Tống tôi có các vị cùng chung sức, còn lo gì không thịnh vượng? Hãy cùng tôi xông vào Giang Thành, trừ khử Diệp Phàm, để trả thù cho vợ con tôi"
"Giết!"
“Giết!"
Dưới đài, tỉnh thần binh sĩ vô cùng kích động, tiếng hô vang trời, tinh thần chiến đấu cao vút.
Tống Cảnh Đức quét mắt khắp đám đông, cảm thấy rất hài lòng.
"Tốt lắm! Xuất phát!!"
....
Lúc hoàng hôn.
Phía tây ngoại thành Giang Thành, Phệ Hồn Cốc.
Nơi này dựa núi về phía Tây, rất rộng rãi, cực kỳ thích hợp để triển khai một trận chiến lớn.
Về phía Đông của Phệ Hồn Cốc, có một tảng đá khổng lồ khoảng hơn trăm mét vuông, mặt trên rất bằng phẳng.
Trên tảng đá khổng lồ, đặt một chiếc bàn nhỏ với một bình rượu được hâm nóng.
Trước mặt bàn còn có một chiếc ghế sofa dài mềm mại.
Diệp Phàm đang ngồi đấy, thoải mái thưởng thức chén rượu nhỏ.
Hắc Bạch Vô Thường đứng đẳng sau anh, cũng mang vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không vội vã hoảng hốt.
"Diệp Phàm, nhà họ Tống đã tập hợp mười ngàn người, sắp đến giết anh đấy. Tôi biết anh rất mạnh, nhưng chỉ với ba người thì rất khó đối phó được.” Đường Nhược Tuyết đang ngồi bên cạnh Diệp Phàm lo lắng nói.
Cô nghe nói tối nay sẽ có một trận chiến lớn, nhất quyết muốn đi theo tới đây.
Nói mình là bạn gái của Diệp Phàm, dù có chết cũng phải chết cùng nhau!
Diệp Phàm không thể lay chuyển được nên đành dẫn cô đến đây.
Nói thật, trong lòng anh cũng có cảm tình không tệ với Đường Nhược Tuyết, cũng đã mặc nhiên công nhận cô là bạn gái.
Vậy thì, mang cô đến xem cảnh tượng lớn cũng tốt.
Bởi lẽ, người phụ nữ của Diêm Vương sống làm sao có thể trở thành một đóa hoa trong lồng kính được?
"Haha, không phải chỉ có chục ngàn người thôi à, có gì mà đáng sợ chứ? Nào, uống một ly rượu đi, đây là rượu Bách Hoa của Dược Vương Gốc, Tiểu Xuân Tử bảo người ta mang đến, uống vào sẽ rất có lợi cho sức khỏe đấy"
Nói xong, Diệp Phàm dùng một tay ôm lấy Đường Nhược Tuyết, tay kia đổ rượu vào ly cho cô.
"Anh..."
Đường Nhược Tuyết bất đắc dĩ cười khổ.
Nhà họ Tống sắp dẫn tới mười ngàn người kia kìa!
Tôi đã gấp muốn chết rồi, sao người này lại chẳng hề vội vàng gì chứ?
Thậm chí còn lôi một chiếc ghế sofa ra đây rồi ngồi ngạo nghễ uống rượu.
Hơn nữa, cánh tay đang ôm mình còn sờ mò không thành thật.
Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn có ý nghĩ ấy chứ?
Đường Nhược Tuyết rất muốn đập tay Diệp Phàm ra, nhưng suy nghĩ lại...
Thôi vậy.
Không chừng hôm nay không thể qua khỏi, thì cứ mặc anh làm vậy.
Lúc này, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Bên ngoài cốc, một đám đông nghìn nghịt xuất hiện, hàng chục ngàn người tràn vào Phệ Hồn Cốc,
Đại quân của nhà họ Tống đã tới!
Ban đầu, trước khi tới đây, Tống Cảnh Đức còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để dụ Diệp Phàm ra khỏi Giang Thành, rồi bao vây giết chết ở ngoại ô thành phố.
Nhưng không ngờ, vừa đến Giang Thành, ông ta đã nhận được tin báo, nói rằng Diệp Phàm đang chờ ở Phệ Hồn Cốc phía Tây ngoại ô.
Điều này khiến Tống Cảnh Đức rất bất ngờ.
Tuy nhiên, nếu đối phương muốn tự nguyện chịu chết, cũng tiết kiệm được nhiều rắc rối cho mình.
Tống Cảnh Đức nghĩ, có lẽ Diệp Phàm cũng đã triệu tập không ít người, chuẩn bị quyết chiến sinh tử với mình.
Nhưng không ngờ.
Khi ông ta nhìn thấy trên tảng đá lớn chỉ có bốn người, không khỏi nhíu mày.
Đệt!
Thẳng nhãi này quá ngông cưỡng rồi.
Bốn người mà nghĩ có thể chống lại đạo quân chục ngàn người của tao sao?
Tưởng mình là thần à?
Hơn nữa, giờ phút này mà còn tâm trạng vui chơi uống rượu?
“Tên nhóc Diệp Phàm, mày đúng là tự cao tự đại, thật sự nghĩ chỉ với mấy người bọn mày là có thể chống trả được đại quân chục ngàn người của tao à?"
Tống Cảnh Đức cười lạnh nói.
Diệp Phàm nhướng mày, quét nhìn toàn cảnh.
Trong chục ngàn quân đó, cao thủ không ít, thậm chí còn có năm vị Tông Sư.
Nhưng anh không quan tâm, liếc mắt nhìn Tống Cảnh Đức.
"Ồ, kẻ đến cống đầu đã tới rồi à? Muốn uống một chén không?”
Tống Cảnh Đức suýt nữa giận đến nghẹn mũi
Uống cái rắm!
Toa là tới giết mày đấy, có thể nghiêm túc chút được không?
Đánh nhau thì đánh nhau, mẹ nó, mày còn ôm phụ nữ nữa à.
Không giả ngầu thì sẽ chết sao?
Giở trò này với tao, thật sự nghĩ mình là thần thật sao, có thể nằm thiên hạ trong lòng bàn tay, say rượu năm đùi mỹ nhân à?
“Hừ Tên nhóc Diệp Phàm, đừng có ngông cuồng, hôm nay lão phu sẽ băm thây của mày thành vạn đoạn, mới dập tắt nỗi hận trong lòng, trả thù cho vợ con tao!"