Cảm thấy chỉ có ở bên cạnh Diệp Phàm, mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho mình.
Hả?
Diệp Phàm giật mình.
Vốn dĩ anh còn định đưa Đường Nhược Tuyết về chứ, không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhớ lại cảnh tượng bên đầm nước ngày trước, Diệp Phàm khẽ chép miệng.
"Được, không thành vấn đề, vậy em ở lại chỗ này ngủ với anh."
Sau khi vệ sinh cá nhân, Diệp Phàm nhanh chóng chui vào chăn đệm.
Tự do buông thả một phen, hôm nay không tu luyện, ngủ một giấc cho thỏa thích.
Nhưng không lâu sau, Đường Nhược Tuyết đã tắm rửa xong lại bước vào phòng của anh.
Cô bắt đầu chậm rãi cởi quần áo.
"Diệp Phàm, mặc dù hiện tại chúng ta đã là bạn trai bạn gái rồi, nhưng anh không được có ý nghĩ xấu xa gì đầu đấy, em muốn giữ mình cho đến khi kết hôn..."
Diệp Phàm hết sức kinh ngạc.
Trời đất ơi!
Tình hình gì đây?
Cô chủ à, có phải cô đã hiểu sai ý tôi hay không?
Ý tôi khi nãy là cô ở lại đây, ở trong biệt thự của tôi thôi, không có ý để cô và tôi ngủ chung trong một gối chăn đâu.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không hề mở miệng.
Anh không ghét màn hiểu lầm này.
Hai người ôm nhau vào giấc ngủ, đôi gò bồng đảo của Đường Nhược Tuyết chèn ép Diệp Phàm, khiến anh khó chịu không sao tả xiết.
Thân hình quyến rũ nóng bỏng như vậy, muốn trở thành một tên căm thú thật!
Nhưng cuối cùng, anh vẫn kiềm chế không làm gì cả.
"Trước khi đi ng, trong lòng Diệp Phàm vẫn không ngừng thầm nghĩ:
"Mẹ nó, đúng là không bằng cầm thú mà!”
Lúc này, sâu trong núi Côn Lôn.
Một vị lão già tiên phong đạo cốt ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy, lúc này, thân thể lão già đang bay lơ lửng, tỏa ra khí tức khiến người ta vô cùng khiếp sợ
Trong phạm vi mười dặm, ngay cả một con thú nhỏ cũng không còn, đều bị dọa chạy hết cả.
Đây chính là ông cụ nhà họ Tống, Tống Nam Thiên.
Một kỳ tài tu luyện, từ thuở trai trẻ đã sớm lộ tài, một tay tạo nên nhà họ Tống, trở thành hào môn bậc nhất!
Hai năm nay, ông ta buông bỏ tất cả mọi việc, đến núi Côn Lôn ẩn cư, chuyên tâm tu luyện, mong muốn có thể đột phá đến Thần cảnh.
Dưới ánh trăng sáng, vô số linh khí thiên địa cuồn cuộn đổ vào trong cơ thể Tống Nam Thiên.
Khí tức trên người ông ta liên tục dâng cao.
Bây giờ chính là giai đoạn quyết định quan trọng, sắp đột phá rồi!
Nhưng chính lúc này, bỗng nhiên khí tức trên người Tống Nam Thiên hỗn loạn.
Phụt!
Tống Nam Thiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, rồi té nhào xuống đất.
Thoáng chốc sau, một âm thanh giận dữ, khàn khàn của lão già vang vọng khảp trời đất:
"Cuối cùng là ai? Dám giết con trai tao, loạn tâm tu đạo của tao! Tống Nam Thiên tao cần máu xin thề, nhất định sẽ giết mày, khiến mày hồn tiêu phách tán!"
.....
Sáng hôm sau.
Diệp Phàm vẫn đang ngủ say.
Không biết đã bao lâu rồi anh chưa được ngủ sâu. như vậy.
Đường Nhược Tuyết tỉnh dậy trước, mơ màng mở. mắt ra.
Đột nhiên, cô nhận ra tình huống không ổn!
Một bàn tay lớn đang đè lên bầu ngực của cô.
"Aaal"
Đường Nhược Tuyết tỉnh táo lại bật ra một tiếng hét kinh hoàng, nhảy xuống đất.
Trong lúc hoảng loạn, cô đã làm rơi cả chắn trên người Diệp Phàm.
Giờ thì hay rồi.
Diệp Phàm chỉ mặc một chiếc quăn đùi, hiện ra trước mắt cô không sót một thứ gì...
“Mới sáng sớm mà kêu gào gì thế?”
Diệp Phàm dụi dụi mắt, tỉnh dậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Em lại muốn giở trò lưu manh với anh đúng. không?" Diệp Phàm cười khổ nói.
"..."
Đường Nhược Tuyết không nói nên lời.
Tên này cũng gian manh quá đi, lại dùng chiêu cũ, cướp lời của mình!
Khi Đường Nhược Tuyết định bùng nổ thì điện thoại reo lên.
Sau khi nghe xong điện thoại, gương mặt cô trở nên rất bối rối.
Diệp Phàm nhíu mày,
“Nhược Tuyết, có chuyện gì vậy? Ai gọi cho em thế?"
Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, định nói nhưng lại thôi, nhưng cuối cùng cô vẫn cần răng, vẻ mặt đau khổ nói:
“Ông nội gọi, bảo em về nhà một chuyến để giải quyết vài việc, ông ấy nói... nói là..."
“Nói cái gì?" Diệp Phàm cũng trở nên sốt ruột.
Đường Nhược Tuyết thở dài.
"Nói là chồng sắp cưới của em đã đến...”