"Quân chủ, nếu tôi là người vượt ngục thì làm sao dám đến gặp cậu chứ?"
Gã khổng lồ cao lớn bước vào biệt thự, cười khổ nhìn về phía Diệp Phàm.
"Ha ha, không phải vượt ngục là tốt rồi, nào, Cuồng Chiến, ngồi xuống đây nói chuyện đã, làm thế nào mà anh ra được? Hơn nữa trông anh có vẻ thương, chuyện gì vậy?”
Diệp Phàm tiến lên hỏi.
Người đến chính là Chiến Thần Bắc Cương ngày trước, Cường Chiến Chỉ Vương!
“Quân chủ, tối qua nhà tù nhận được lệnh của quân đội, tạm thời thả tôi ra, nói là trọng phạm bị truy nã của Đại Hạ là Huyết Ma, muốn từ Nam Cương nhập cảnh, bảo tôi đi bắt tội phạm về quy án”
"Tôi nhanh chóng đến Nam Cương, không ngờ Huyết Ma quá xảo quyệt, để hẳn chạy mất.”
Nói xong, gã cúi đầu xấu hổ.
Dù sao, gã là Chiến Thần Bắc Cương lẫy lừng một thời, hùng dũng dẫn đầu ba quân.
Nhưng tối qua lại không bắt được một tên tội phạm truy nã, thật xấu hổ!
Nghe xong, Diệp Phàm gật đầu.
Anh cũng nghe nói về Huyết Ma, nhiều năm trước tác oai tác quái ở biên cương phương Nam, bị Đại Hạ liệt vào danh sách 10 đối tượng truy nã, nhưng sau đó trốn ra ngoài biên giới, không còn tin tức gì nữa.
Diệp Phàm nhìn Cuồng Chiến, thấy ánh mắt né tránh của gã, không khỏi phì cười trong lòng.
Tên nhóc này, rõ ràng là chưa đánh nhau với Huyết Ma, thế mà còn nói năng quang minh chính đại như vậy.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không nói toạc ra, mà hỏi:
"Vậy lần này anh tìm tôi có việc gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn ghé thăm tôi?"
"Quân chủ, ngài nói đúng rồi.” Cuồng Chiến Chỉ Vương lập tức cười nói:
"Tôi rất nhớ ngài, lần này cũng đúng dịp đi ngang qua nên ghé thăm ngài."
Diệp Phàm bĩu môi.
Nam Cương cách đây hàng vạn dặm, anh nói đi ngang qua thì ai mà tin.
Cuồng Chiến Chỉ Vương bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm nên hơi lo lãng, liên tục xoa tay, cuối cùng không chịu nổi nữa.
“Thực ra còn có việc muốn nhờ Quân chủ, quân đội Đại Hạ nhận được tin, nói rằng Huyết Ma hiện là người của nhà họ Tưởng ở Nam Dương, lần này hẳn nhập cảnh, điểm đến cuối cùng là Giang Thành, vì vậy quân đội muốn nhờ Quân chủ ra tay, bắt giữ hoặc giết chết hẳn!”
Diệp Phàm nhướng mày.
Xem như hiểu rõ mục đích lăn này của Cuồng Chiến Chí Vương rồi.
Chính là làm nhiệm vụ thuyết khách.
Diệp Phàm xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
Hiện tại, tay chân của Tưởng Bằng Phi đã bị mình phế bỏ rồi, nhà họ Tưởng chắc chắn không chịu bỏ qua, mối thù này xem như đã kết rồi.
'Vậy nếu Huyết Ma đến Giang Thành, khó tránh khỏi phải tìm đến mình gây rối.
Nếu vậy thì cũng có thể phối hợp tiện tay dọn dẹp Huyết Ma, cũng là làm việc phúc trừ hại cho dân chúng, có phần đóng góp cho đất nước.
"Việc này... tôi cũng có thế cân nhắc."
Diệp Phàm không đồng ý ngay, vì anh còn có ý định khác.
“Quân chủ, hay là tôi báo cho ông Lâm một tiếng, để ông ấy trực tiếp bàn với ngài nhé?"
Cuồng Chiến Chỉ Vương thấy giọng điệu của Diệp Phàm hơi dịu xuống thì vội vàng đề xuất
Diệp Phàm gật đầu.
Không lâu sau, cuộc gọi được kết nối
"Alo, chào Diệp tiên sinh, tôi là Lâm Nam Chinh. Về việc Huyết Ma, Cuồng Chiến đã nói với ngài rồi chứ? Hi vọng ngài sẽ rộng lòng ra tay giúp đỡ”
Lâm Nam Chinh, Thượng Tướng năm sao, đóng quân tại thủ đô, là nhân vật cấp cao nhất trong quân đội Đại Hạ.
Tối qua, sau khi nhiệm vụ của Cuồng Chiến thất bại, gã đã đề cử Diệp Phàm ngay lập tức với ông Lâm, và sau một phen điều tra, ông Lâm đã vui vẻ đồng ý.
Lúc này, nếu có ai nhìn thấy vị quan chức cao cấp như ông Lâm lại lịch sự đến vậy với một tên y sĩ trong ngục nhỏ bé, chắc chắn sẽ ngạc nhiên tới rơi hàm.
"Haha, ông Lâm, vì an ninh quốc gia, vì sự bình yên của nhân dân, nếu Huyết Ma đến Giang Thành, tôi có thể ra tay giúp đỡ. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.
Có thể giúp đỡ, nhưng không thể giúp miễn phí.
Cho dù ông là Thượng Tướng năm sao, chúng ta vẫn phải thảo luận về điều kiện.
Nếu không, tôi cũng sẽ không để ý đến ông đâu.
Nếu là người khác, không nói đến chuyện đàm phán điều kiện với những đại lão như Lâm Nam Chinh rồi, chỉ cần có thể nói vài câu cũng đủ khoe cả đời rồi!
Nhưng Diệp Phàm thì khác.
Khinh vương hầu, miệt tướng quân, cứ thoải mái phóng khoáng như thết
Bên kia điện thoại im lặng một lúc.
"Xin Diệp tiên sinh hãy nói điều kiện của ngài, nếu có thể thực hiện được, chúng tôi sẽ xem xét."
Diệp Phàm bĩu môi.
Quả nhiên cũng là một lão hồ ly.
“Ông Lâm, thực ra điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi sẽ giúp các người đối phó với Huyết Ma, nhưng các người phải giảm án cho Cuồng Chiến!"
Trong ngục Minh Sơn, Cuồng Chiến Chỉ Vương kia chính là đệ tử trung thành nhất của anh.
Sư phụ từng dặn dò, bảo Diệp Phàm nửa năm sau đến Bắc Cương tham gia cuộc chiến bảo vệ đất nước.
Nếu có thể để Cuồng Chiến Chỉ Vương được ra tủ sớm, lúc đó cũng sẽ trở thành một cánh tay đắc lực lớn cho anh.
"Được rồi, điều kiện này tôi có thể đáp ứng cho ngài." Ông Lâm sảng khoái nói:
"Tuy nhiên, bên này còn có một nhiệm vụ nữa, cần tiêu diệt một tổ chức buôn bán ma túy, hiện tại Đại Hạ không thể rút thêm nhiều cao thú, vì vậy muốn giao nhiệm vụ này cho Cuồng Chiến chấp hành"
p tiên sinh yên tâm, nhiệm vụ này đơn giản hơn đối phó với Huyết Ma, nếu hoàn thành, Cuồng Chiến sẽ được phóng thích sớm ba tháng!"
Ba tháng ư?
Diệp Phàm nhìn Cuồng Chiến Chỉ Vương.