Sau khi đến thung lũng Đông Sơn, trăm chiếc máy bay chiến đấu ấy lượn vòng trên không,
Tiếng gầm rú dữ dội khiến mọi người không dám nhúc nhích.
"Phi Long Quân của Đại Hạ, đội bay thứ 6 đến đây diễn tập!"
"Trong vòng một phút, tất cả các phương tiện phải di chuyển ngay lập tức, nếu không sẽ bị xử lý vì cản trở diễn tập!"
Những người do Khang Trí Sinh điều động anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mắt to trừng mắt nhỏ.
Một phút?
Cả một giờ cũng chưa đủ.
Không phải họ không muốn di chuyển xe.
Nhưng đó là cả bốn trăm chiếc xe tải nặng, muốn di chuyển hết cũng tốn ít nhất một tiếng đồng hồ!
Vấn đề là bây giờ chưa đàm phán gì cả.
Vậy thì giải quyết thế nào đây?
“Thủ lĩnh, nhanh! Gọi điện cho Khang quản gia, báo cáo tình hình, để Khang quản gia nghĩ cách giải quyết!”
Một kẻ thông minh trong số đó đã tỉnh ngộ trước, vội vàng đề nghị với người đứng đầu.
"Ồ,ồ, được rồi, được rồi."
Người dẫn đầu lúng túng lấy điện thoại ra.
Nhưng vì quá hoảng sợ nên tay run, làm rơi điện thoại xuống đất.
Anh ta vừa định lượm lại thì một giọng lạnh lùng vang lên từ trên cao.
“Hết giờ!
“Mục tiêu, tất cả xe tải!”
“Đạn đạo đối không chuẩn bị xuất phát!”
Theo lệnh, trăm chiếc máy bay trên không trung đồng loạt bứt tốc lên cao.
Rồi lần lượt lao thắng xuống.
Soạt, soạt....
Một quả đạn đạo đối phong phóng ra, kéo tia lửa thật dài theo sau, nhằm thẳng vào đoàn xe tải
Rầm! Rầm! Rầm!
Chỉ trong chớp mắt, đạn đạo bắn thắng vào đoàn xe tải, gây ra tiếng nổ chấn động trời đất.
Bằng mắt thường cũng óc thể thấy làn sóng xung kích khổng lồ liên tục lan ra ngoài.
Từng chiếc xe tải hạng nặng bị nổ thành những mảnh vụn.
Mảnh vỡ bay tứ tung, bị sóng xung kích hất văng ra bốn phía.
Trong phạm ví hai cây số, toàn là đống đổ nát!
Lúc này, gã dẫn đầu kia cuối cùng cũng nhặt được điện thoại, gương mặt tái xanh, hai tay run lập cập bấm số.
"Alô, thế nào rồi?"
Trong khách sạn Đế Hào, Khang Trí Sinh cười ha hả nghe điện thoại.
“Ầm!"
Nhưng từ đầu dây bên kia lại truyền đến một tiếng nổ lớn, làm Khang Trí Sinh giật bản mình.
Nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất, quay phất lại nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo:
“Họ Diệp kia, thế mà mày dám cho người làm nổ Xe của tao?"
Khu vực như thung lũng Đông Sơn chủ yếu là đất đá, muốn khởi công đào móng thì ít nhiều phải dùng thuốc nổ.
Nên Khang Trí Sinh nghĩ ngay Diệp Phàm đã cho. người dùng thuốc nổ.
Nhưng Diệp Phàm chỉ mỉm cười không nói gì.
"Ầm! Ầm..."
Lúc này, từ ống nghe lại truyền đến những tiếng nổ liên tiếp, mọi người trong phòng đều nghe rõ ràng.
Khang Trí Sinh càng lộ vẻ âm trầm, vội đưa điện thoại ra xa khỏi tai.
Đợi tiếng nổ dứt, ông ta mới đưa lại gần tai:
"Khang quản gia, xong đời rồi! Không còn gì nữa!"
Giọng nói ở đầu dây bên kia đang khóc nức nở.
Khang Trí Sinh chau mày:
"Đồ khốn nạn, mau nói xem chuyện gì đã xảy ra?"
"Khang quản gia, gặp chuyện lớn rồi." Giọng nói của người ở đầu dây bên kia run run báo cáo.
"Đội bay số 6 của Phi Long quân Đại Hạ bất ngờ đến thung lũng Đông Sơn diễn tập, nói là những xe tải của chúng ta cản trở, trực tiếp dùng đạn đạo phá huỷ hết tất cả xe thành đống sắt vụn!”
Cái gì?!
Khang Trí Sinh ngơ ngẩn kinh ngạc.
Một chiếc xe tải nặng ít nhất cũng phải 500 ngàn tệ, 400 chiếc xe tải là hai trăm triệu!
Giờ đây tất cả đều thành đống sắt vụn rồi, thiệt hại quá lớn!
Gân xanh nổi cả lên trán, hai mắt Khang Trí Sinh đỏ hoe lên.
Ban đầu ông ta còn tưởng Diệp Phàm chỉ dọa suông thôi.
Không ngờ người ta lại triệu cả quân đội đến, lại còn là Phi Long quân - lực lượng không quân bá chủ trên không của Đại Hạ!
Quá kinh khủng!
Tên họ Diệp này làm như thế nào vậy?
Khang Trí Sinh chưa hết bàng hoàng, trố mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, một lúc lâu cũng không biết phải làm sao.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Bầu không khí nặng nề áp lực đến cực điểm!
Trái lại, Diệp Phàm lại làm ra vẻ thản nhiên.
Anh với tay lấy một miếng trái cây trên bàn, tự. nhấm nháp.
"Chậc chậc, không ngờ ông Lâm cũng khá lắm, khiến tôi cũng hơi ngại thật, sau này nếu không giúp ông ấy làm thêm chút chuyện thì lại không hay lắm."
Anh cong môi cười khẩy.
Cảm giác thoải mái còn hơn cả ăn kem lạnh giữa mùa hè!
Cả 100 máy bay chiến đấu đấy, nói làm là làm, cứ thế hủy diệt tan xác 400 xe tải, làm sao mà không phê cơ chứ?
Chưa đầy 3 phút, đám xe tải chắn ngang thung lũng Đông Sơn đã được thanh trừng sạch sẽ
Đường Nhược Tuyết và mọi người chứng kiến cảnh đó, trợn mắt há hốc mồm.
Ngay sau đó, tất cả đều vui mừng khôn xiết.
Cảm giác bực tức nín nhịn vừa rồi tan biến hết, ai cũng cười tít mắt!
Lúc này, sắc mặt Khang Trí Sinh càng thêm âm trầm, thậm chí méo mó dữ tợn.
Hoàn toàn không còn chút vẻ “người văn minh” mà ông ta tự nhận.
"Mày.."
Ông ta vừa định nói gì đó thì điện thoại lại reo lên.
"Alô, ông Khang có nghe rõ không?” Từ đầu dây bên kia vọng ra một giọng nói lịch sự nhưng cũng rất nghiêm nghị.
"Chúng tôi là Phi Long quân Đại Hạ, do những xe tải của ông làm cản trở cuộc diễn tập của chúng tôi, nên chúng tôi đã phải dọn dẹp"
“Nhưng chỉ phí đạn dược chúng tôi sử dụng là 99.810.000, ông phải bồi thường thiệt hại cho chúng tôi.”
"Hãy thanh toán trong vòng nửa giờ tới, nếu không chúng tôi buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế!"